Edit: Tịnh Hảo
Trình Dự lập tức bước tới chỗ ghế sofa, ngồi đối diện Chu Lộc.
Chu Lộc không nâng mắt nhưng vẫn có thể phát hiện động tác của bóng người dưới ánh đèn.
Ánh mắt Trình Dự dừng lên người Chu Lộc, có thể cảm nhận được trong giọng nói vừa có vẻ quen thuộc vừa pha lẫn chút điệu như người ngoài: “Em đi London nhưng sao không liên lạc với anh?”
Hoàng Khả đứng ở bên bàn nhỏ, yên lặng đưa cafe cho Trình Dự, thân thiết chuẩn bị cho Chu Lộc một ly trà chanh.
Trình Dự nâng mắt, khẽ gật đầu, nói cảm ơn với Hoàng Khả.
Giọng của anh kéo về trạng thái vừa lễ phép vừa lịch sự.
Hoàng Khả vội xua tay, vừa nói “không có gì, không có gì” vừa vội vàng rời khỏi, trong lòng trống đánh bùm bụp.
Muốn chết sao! Hôm nay đột nhiên lại có hai anh đẹp trai đến đây!
Nghe nói cô gái kia mới là bà chủ thật sự của “Hàm răng ngọt ngào”, thế còn vị này thì sao? Nhìn qua hình như rất thân với bà chủ của bọn họ.
Hoàng Khả yên lặng chú ý tới động tĩnh ở ghế sofa.
Chỉ thấy Chu Lộc khép sách lại, cầm ly trà chanh lên uống, sau đó mở miệng.
Cách quá xa, Hoàng Khả không nghe thấy Chu Lộc đang nói gì.
Nhưng Trình Dự nghe xong lại dựa lên ghế sofa, mắt nheo lại, để lại một khe hở hẹp dài, giống như đang suy xét mức độ chân thực trong lời nói của Chu Lộc.
Chu Lộc nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên, trong lòng lại cảm thấy anh thiếu một cái mắt kính gọng đen, nếu không thì khí chất vừa bại hoại vừa nhã nhặn sẽ càng mãnh liệt hơn mới đúng.
Trình Dự hỏi Chu Lộc, tại sao đến London không liên lạc với anh.
Đáp án của Chu Lộc vừa hợp lẽ vừa xa cách: “Không muốn làm phiền anh.”
Cũng khó trách Trình Dự khó chịu, anh đối mặt với Chu Lộc hai giây rồi hỏi thẳng: “Khi nào thì em biết sợ làm phiền anh rồi hả? Chu Lộc, anh chọc giận em chuyện gì sao?”
Chu Lộc khẽ mỉm cười, không lên tiếng, chỉ cầm điện thoại lên, không biết đang xem gì.
Rõ ràng trong cửa hàng có mở điều hòa nhưng lại cảm thấy hơi nóng, anh đưa tay gỡ nút áo sơ mi thứ hai, thông thóang một tí.
Không biết Chu Lộc làm sao, tay đang lướt màn hình đột nhiên hơi khựng lại.
Nhưng khi Trình Dự nhìn sang thì cô đã khôi phục lại biểu cảm bình thường, dáng vẻ thờ ơ không quan tâm mọi việc.
Trình Dự và Chu Lộc quen biết nhau rất lâu rồi.
Hai người họ, còn có Lâm Trạm đều là hàng xóm.
Sống 23 năm, trước giờ Chu Lộc là người con gái đẹp nhất mà anh từng thấy, cũng là người con gái có tính tình lạnh nhạt nhất mà anh từng gặp.
Trừ hai người quen cũ là mình và Lâm Trạm ra thì dường như cô không có quá nhiều nhẫn nại làm quen hay sống chung với bạn cùng lứa tuổi.
Bây giờ Trình Dự cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì cô đang xa lánh mình, giống như một giây sau thì bản thân sẽ đánh mất đi đặc quyền nào đó ở cô.
Nguyễn Kiều cố ý kéo Lâm Trạm đi để anh không qua đó góp vui, cho Trình Dự và Chu Lộc một chút thời gian riêng tư, nhưng nhìn tình hình này thì có vẻ không ổn lắm, hai người họ đều không mở miệng nói chuyện, bầu không khí có hơi kỳ quái.
Ngồi trước quầy nước, Nguyễn Kiều nhỏ giọng hỏi Lâm Trạm: “Rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì lúc ở Anh thế?”
Lâm Trạm lắc đầu, vẻ mặt như kiểu bọn họ hết thuốc trị anh đây cũng không muốn quản: “Anh cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, hai ngày trước Trình Dự trở về nước, anh nói chuyện với cậu ta thì cậu ta mới biết Chu Lộc đi Anh du học hai năm.”
???
Mặt Nguyễn Kiều mông lung.
Không thể nào… Nếu đúng theo lời của Lâm Trạm thì không phải Chu Lộc đặc biệt vì Trình Dự mới đi Anh du học sao? Vậy mà đi suốt hai năm vẫn chưa gặp mặt nhau? Chuyện quái gì thế này.
Nguyễn Kiều không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ bình thường hai người họ không liên lạc thật sao? Không phải quan hệ hai người tốt lắm sao, sao mà có thể hai năm không hề liên lạc với nhau chứ.”
Lâm Trạm bó tay, anh vô tội mà, không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì thật.
Buổi tối, Lâm Trạm đón tiếp khách Trình Dự ở Thủ đô, kéo một nhóm bạn ngày trước đến họp mặt, nhưng Chu Lộc nói không muốn đi.
Chu Lộc đã không muốn thì ai khuyên cũng vô ích.
Buổi họp mặt tối vô cùng náo nhiệt, có không ít nữ sinh biết Trình Dự là bạn của Lâm Trạm, nhìn sơ là biết đẹp trai giàu có, nhưng nhiệt tình bắt chuyện với anh thì từ đều đến cuối anh vẫn duy trì thái độ mềm mỏng lịch sự mà vừa lạnh nhạt xa cách.
Anh đối với những người không thân đều như thế, sẽ không cho bạn bất kỳ cảm giác khó chịu hay bài xích gì, nhưng cũng có thể khiến bạn cảm thấy giữa hai người không thể nào có khoảng cách gần hơn.
Lâm Trạm giống vẻ ngoài của anh và cả Chu Lộc, đều là lịch sự bại hoại.
Nhìn qua có bao nhiêu vô hại thì bên trong có bấy nhiêu nguy hiểm.
Lâm Trạm uống chút rượu, kéo Nguyễn Kiều đi về phía Trình Dự, vẫn không quên nói xấu bạn mình trước mặt Nguyễn Kiều: “Đừng thấy bề ngoài cậu ta học giỏi, chứ lúc nhỏ tất cả mấy chuyện xấu đều là ý kiến của cậu ta đó, xảy ra chuyện thì đổ lên đầu anh, là tên khốn kiếp thuần 24K! Chính là do ghen ghét anh đẹp trai hơn cậu ta.”
Vẻ mặt Nguyễn Kiều ghét bỏ, mắt thấy anh sắp ợ ượu thì vội xoay mặt đi.
Khi Lâm Trạm ngồi xuống bên cạnh Trình Dự, theo bản năng móc điếu thuốc ra nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó mà đi hỏi Nguyễn Kiều ở bên cạnh, trưng cầu ý kiến: “Hôm nay anh có thể hút thuốc không?”
Nguyễn Kiều khẽ gật đầu.
Lúc này Lâm Trạm mới yên tâm mở gói thuốc lá, sau đó rút một điếu khác đưa tới trước mặt Trình Dự.
Trình Dự tiện tay nhận lấy, Lâm Trạm bèn châm lửa.
Nguyễn Kiều yên lặng quan sát, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lâm Trạm không thích châm lửa cho người khác lắm, cho đến nay thì cô chỉ thấy Lâm Trạm từng châm lửa cho Giang Thành, Trình Dự là người thứ hai, xem ra quan hệ của bọn họ tốt lắm.
Hơn nữa, Trình Dự có thể giống kiểu lịch sự bại hoại như trong lời Lâm Trạm thật, thông qua tác phong nhanh nhẹn của anh, dáng vẻ hút thuốc rất thành thạo, khói thuốc lượn lờ khắp gian phòng, còn có thể nhìn ra một chút cảm giác suy sụp.
Hai người đàn ông nói chuyện, câu đầu tiên lại đồng loạt khiến người ta kinh ngạc.
“Chu Lộc sao thế?”
“Chu Lộc sao thế?”
Lâm Trạm khựng lại, khẽ mỉm cười: “Cậu chọc cô ấy cái gì thế?”
Trình Dự cụp mắt gảy nhẹ tàn thuốc, giọng nhàn nhạt: “Tôi còn muốn biết hơn cậu.”
Lâm Trạm quay đầu nhìn anh, nheo mắt lại, cách màn khói dày đặc nhìn Trình Dự quay mặt: “Cô ấy vì cậu mới giống như mắc bệnh thần kinh đột nhiên học hành chăm chỉ thi ielts để đi nước Anh, đến nước Anh rồi hai người không liên lạc thật sao? Không phải chứ.”
Ngón trỏ gảy tàn thuốc khẽ khựng lại, Trình Dự lặp lại lời của Lâm Trạm: “Vì tôi?”
Lâm Trạm yên lặng rồi đột nhiên bật cười: “Cậu đừng có nói với tôi là cậu không biết từ nhỏ Chu Lộc đã thích cậu rồi nha.”
Giọng Lâm Trạm từ từ trầm ấm, khiến cho Trình Dự càng rơi vào yên lặng.
Đột nhiên Trình Dự ném điếu thuốc còn đang hút dở, nghiêng đầu nhìn Lâm Trạm, giọng vô cùng bình tĩnh: “Chu Lộc thích tôi? Không phải cô ấy thích con gái sao?”
Lâm Trạm: “… E là đầu cậu bị úng nước rồi.”
Trình Dự chợt nhớ tới rất nhiều cảnh tượng.
Nhớ đến nhiều năm về trước, ba người họ cùng học chung một trường tiểu học, Chu Lộc không biết chạy xe đạp nên mỗi ngày đều phải đi ké xe, nhưng cô chưa bao giờ ngồi xe của Lâm Trạm, biết lớp thực nghiệm tan học muộn nên cứ mè nhèo chờ anh tan học.
Nhớ tới năm sinh nhật 13 tuổi, anh mời rất nhiều bạn bè, Chu Lộc ngồi ở một bên không nói gì, người khác bảo cô hát nhưng cô chỉ bất động, rồi cũng không ai dám kêu cô hát nữa, nhưng sau khi tan cuộc, những người khác rời đi trước, cô thừa dịp căn phòng chỉ còn lại 3 phút cuối cùng mà hát một bài Sinh nhật vui vẻ.
Lúc nhỏ Chu Lộc mắc chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện.
Trình Dự nhớ có một lần trời mưa lớn, cô nhốt mình vào trong tủ quần áo ở trong phòng, cả nhà không có ai, lúc anh đến đưa cơm, kéo tủ ra thì mới thấy cô chảy nước mắt nhìn anh, vẫn không chịu nói câu nào.
Cô ghét trời mưa lớn.
Từ đó về sau, mỗi lần trời mưa to anh đều nhớ đến Chu Lộc.
Thật ra có lúc sẽ thành thói quen, mặc dù không liên lạc cũng sẽ thấy quan hệ của hai người rất thân thiết.
Cặp da, bóp tiền, áo sơ mi, mắt kính của anh đều là do Chu Lộc tặng.
Dùng đã quen rồi, nên có cũ đi cũng không muốn đổi cái khác.
Bỗng nhiên Chu Lộc muốn xa lánh anh, anh không nói nên lời nhưng cảm thấy trong đầu hơi bứt rứt.
Đột nhiên Lâm Trạm nói cho anh biết Chu Lộc thích anh, anh càng không nói nên lời, rốt cuộc cảm giác này là sửng sốt hay là vui mừng kinh ngạc.
***
Ngày hôm sau, Trình Dự đến “Hàm răng ngọt ngào”, vừa vào đã lập tức ngồi đối diện Chu Lộc.
Chu Lộc chơi xong một ván game, tháo tai nghe xuống nhìn anh: “Anh tới làm gì nữa?”
Trình Dự vẫn mặc áo sơ mi trắng giống ngày hôm qua, nút cũng cởi đến cái thứ hai, nhưng có một điểm không giống chính là mang một mắt kính màu đen.
Qua một lúc, anh mới rút một tờ giấy note ghi lại các cú điện thoại.
“Điều tra ngày hôm qua.” Anh chỉ một dãy số tô đỏ: “Trước khi em đến Anh có gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không hề có ấn tượng, căn cứ vào suy đoán, lúc đó người nghe điện thoại chắc là Alina, sáng nay anh đã đối chiếu với cô ấy, cô ấy nói có lẽ là có một việc như thế, cô ấy cũng không nhớ rõ lắm.”
“Có phải lúc đó cô ấy tự xưng mình là bạn gái của anh, khiến em đến Anh hai năm nhưng không hề liên lạc với anh không?”
Chu Lộc mím môi không nói.
Trình Dự nói tiếp: “Lúc đó trong trường có một nữ sinh Trung Quốc đang cố chấp theo đuổi anh, Alina là bạn trong phòng thí nghiệm anh, tụi anh giả bộ có quan hệ yêu đương trong một khoảng thời gian, thoát khỏi vận đào hoa.” Anh dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Cô ấy không có hứng thú với con trai Trung Quốc.”
Chu Lộc đang nghịch tai nghe, vẫn chưa nâng mắt lên, nhưng cảm xúc đang mất thăng bằng giống như những đám mây đang trôi lơ lửng.
Yên lặng lần nữa, Trình Dự mở miệng tiếp: “Bây giờ có thể nể mặt anh, cùng anh đi ăn trưa không. Từ hôm qua tới giờ, em vẫn chưa nói qua năm câu với anh.” Anh đặt tách cafe xuống, đáy tách khẽ chạm vào chiếc đĩa nhỏ: “Điều này khiến anh… rất khó chịu.”
Lúc này Chu Lộc mới từ từ nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.