Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 69: Ngoại truyện: Chu Lộc




Edit: Tịnh Hảo

Trên TV đang chiếu cảnh nữ chính ôm nam chính trên giường bệnh khóc lóc kêu gào thảm thiết, Tống Loan Loan trên sofa cũng nước mắt nước mũi tuôn trào, còn cắn vài miếng khoai chiên kêu rộp rộp.

Chu Lộc mặt không đổi ấn nút tắt mở màu đỏ trên chiếc điều khiển.

Bỗng nhiên, tiếng khóc ở trong và ngoài TV đều im bặt.

Tống Loan Loan khựng một lát, cắn hết miếng khoai tây chiên bị nước mắt dính, nhìn Chu Lộc: “Chị Lộc! Cậu quản tớ xem TV làm gì!”

Chu Lộc từ tốn giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Mười một giờ, tớ phải đi ngủ.”

Nói xong, cô không nhìn Tống Loan Loan nữa, kéo dài bước chân đến phía phòng ngủ, tiện tay để điều khiển vào trong túi.

Trong phòng không có mấy đồ trang trí thuộc về con gái thừa thải nào cả, cô đặt điều khiển lên tủ đầu giường, nằm xuống giường nhìn ánh đèn chói lóa trên trần nhà.

Trước khi vào cửa cô nghe thấy Tống Loan Loan còn nghẹn ngào nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không hề thay đổi mà!”

Hình như cô không hề thay đổi.

Vẫn giống như trước đây, xem mình là trung tâm, quái gở, lạnh lùng, ăn không ngồi rồi.

Lúc 13 tuổi là thế, khi 23 tuổi cũng vẫn thế.

Khi dời ánh mắt đi, đôi mắt chợt chua xót, cô nhớ đến chai thuốc nhỏ mắt Trình Dự đưa cho cô, sau khi cô kéo ngăn tủ bên giường lấy ra thì mới phát hiện, chai thuốc đã sớm hết từ lâu rồi.

Chai thuốc nhỏ mắt được thiết kế rất độc đáo, tuy là chai rỗng nhưng còn khúc xạ lại ánh sáng trong phòng.

Chói mắt.

***

Ngày hôm sau 8 giờ rưỡi sáng, Chu Lộc và Tống Loan Loan ra ngoài đi làm đúng giờ.

Thời tiết lúc này ở Thủ đô có sương mù rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn nữa là sắp đưa tay lên không nhìn thấy bàn tay năm ngón nữa.

Hai người đeo khẩu trang, khi đến “Hàm răng ngọt ngào”, đúng lúc là 9 giờ.

Chu Lộc trực tiếp ngồi trên ghế sofa mềm mại, đeo tai nghe nhẩm hát, bắt đầu đọc sách.

Tống Loan Loan để túi xách xuống, phồng má lên, tức giận như con cá nóc.

“Chị Lộc! Lại là tớ à!’

Chu Lộc thản nhiên liếc cô ấy: “Vốn là cậu, quét sạch sẽ chút.”

Tuy phải đi du học hai năm ở hai quốc gia khác nhau, nhưng hai cô vẫn trở thành người không có việc làm giống y hệt nhau.

Sau khi trở về nước thì suốt ngày rảnh rỗi.

Trong nhà Tống Loan Loan cũng không trông cậy cô ấy có thể làm ra trò trống gì, an phận học hết bốn năm đại học đã xem như là cảm tạ trời đất rồi.

Tống Loan Loan vừa trở về nước thì trong nhà đã hỏi thăm tìm giúp cho cô ấy một chức vụ nhàn rỗi ở cục cảnh sát, nhiệm vụ mỗi ngày là dạo taobao, cắn hạt dưa ăn nhậu cùng đồng nghiệp.

Tống Loan Loan không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao cô ấy cũng không có lý tưởng cao xa gì đối với cuộc sống này, nhưng trong nhà cứ dăm ba bữa lại giới thiệu đối tượng khiến cô ngồi không yên.

Chu Lộc đã nghe Tống Loan Loan lải nhải vô số lần, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người trong nhà không ưa bạn trai của cô ấy, nhất quyết không đồng ý.

Nói thật, Chu Lộc cũng chẳng biết phải làm sao.

Với điều kiện của nhà Tống Loan Loan, có thể vừa ý một nam sinh thích cosplay và chơi game, vậy mới là quái đản đấy.

Nếu như tài sản của nhà nam sinh kia hùng hậu thì nói không chừng còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mấu chốt là vốn không phải thế.

Ra khỏi trường rồi, mọi chuyện liên quan đến tình yêu đều phải có thêm một điều kiện tiên quyết nữa. Không ngoài gì khác bốn chữ “môn đăng hộ đối”.

Nghĩ đến đây, Chu Lộc cụp mắt.

Cô và anh, cho dù có môn đăng hộ đối chăng nữa thì chẳng có ích gì.

Tống Loan Loan vì trốn việc xem mắt nên mới chạy đến Thủ đô, còn cô là vì sao? Chu Lộc cũng không biết.

Chỉ cảm thấy ở đâu cũng thế, không bằng tìm một nơi có nhiều người quen.

Lâm Trạm ngoài dự đoán của mọi người, học lại một năm rưỡi, thi đậu học viện mỹ thuật Thủ đô, Nguyễn Kiều tốt nghiệp cũng đến đại học Thủ đô học nghiên cứu sinh.

Người cha giàu có của Lâm Trạm nói tùy anh muốn làm gì, tự bản thân mình chọn, Lâm Trạm bèn nói muốn đến Thủ đô mở một cửa hàng, nói muốn tự tay làm nhãn hiệu băng dán.

Trực tiếp tạo ra thương hiệu rất cần vốn đầu tư khổng lồ, trong tính toán của anh là đầu tiên mở cửa hàng văn phòng phẩm cao cấp trước, sau này mới chuyển sang chế tạo ra sản phẩm thương hiệu.

Chu Lộc đúng lúc rảnh rỗi bèn cầm tiền của cha mẹ cho cô gây dựng sự nghiệp, ném cho Lâm Trạm, nhập vào vốn đầu tư rồi đến Thủ đô.

Lâm Trạm và Nguyễn Kiều đều phải đi học, không đi học thì sẽ đi hẹn hò nên rất ít khi tới cửa hàng.

Chu Lộc ngoài mặt là bà chủ, nhưng mỗi ngày đều đến nghe nhạc, đọc sách, chơi game.

Ngày trôi qua dễ chịu cũng là một ngày, mà sống không tốt cũng là một ngày.

Cô đã không còn động lực và niềm tin thức trắng thâu đêm học tiếng Anh nữa rồi, chỉ muốn sống thật thoải mái trong thế giới của riêng mình.

***

Hoàng Khả là sinh viên năm ba của trường đại học Sư phạm Thủ đô, gần trường đột nhiên mở một cửa hàng văn phòng phẩm lớn tên “Hàm răng ngọt ngào”, gồm hai tầng nhỏ, kính thủy tinh trong suốt sáng sủa, dưới ánh đèn chiếu rọi, cả cửa hàng giống như một chiếc hộp làm bằng thủy tinh.

Vừa khai trương, nữ sinh trong trường mừng rơn chạy vào đây.

Cô dám đảm bảo, đây nhất định là thiên đường của con gái, hơn nữa đây vốn dĩ là ước muốn của những người chơi sổ tay, nằm mơ cũng không thể tin được thật sự sẽ có một ngày cửa hàng như thế này được mở.

Trên thực tế, trong nước có không ít cửa hàng sách lớn đều nhập những đồ vật liên quan đến sổ tay về bán, nhưng đồ đã không đủ thì thôi, đã vậy còn quá mắc, mắc hơn gấp đôi so với mua trên taobao hoặc mua dùm.

Mói đầu họ cũng cho rằng “Hàm răng ngọt ngào” như thế, nhưng sau khi đi dạo quanh một vòng thì đều rất rõ giá cả của những món đồ này, bèn vội vã gấp gáp đăng lên weibo kèm tag những tài khoản sổ tay để PR, giá cả của cửa hàng này rất có lương tâm, hơn nữa đồ đầy đủ đến không đếm xuể, phong cách nào mà bạn muốn tìm gần như đều có thể tìm thấy trong cửa hàng.

Sau khi Hoàng Khả PR chưa được bao lâu, cô phát hiện nhiều thương hiệu sổ tay trong nước đều đăng weibo, bày tỏ muốn hợp tác với cửa hàng sổ tay “Hàm răng ngọt ngào” ở gần trường Sư phạm Thủ đô, offline cũng có thể trực tiếp mua được băng dán quý mới của nhiều thương hiệu, giá cả cũng không chênh lệch nhiều.

Trong cửa hàng còn có khu thử nghiệm, rất nhiều mực màu, lô băng dán, giấy với chất liệu khác nhau, có thể chọn lựa để dùng thử, chỉ cần ở trong tiệm uống một tách cafe hoặc mua một miếng bánh ngọt là được rồi.

Chưa được bao lâu, “Hàm răng ngọt ngào” vì buôn bán quá tốt nên bắt đầu thiếu hụt nhân viên.

Ở gần trường nên đương nhiên tuyển sinh viên làm part time là tốt nhất.

Nhưng quá nhiều người đến ứng tuyển công việc này đến bấn loạn, cuối cùng, Hoàng Khả dựa vào sự hiểu biết về sổ tay và ưu thế năm ba ít môn mà trở thành nhân viên part time của “Hàm răng ngọt ngào”.

Đến cửa hàng làm việc một tháng, môi trường rất tuyệt, công việc cũng là mình yêu thích, đồng nghiệp cũng yêu mến những món đồ dễ thương này, mọi người làm chung với nhau vô cùng hòa hợp, Hoàng Khả rất hài lòng nên chỉ cần không có tiết là chạy vào tiệm.

Nhưng có một chuyện mà cô đã nhịn một tháng, thật sự là tò mò đến phát điên rồi.

Hôm nay là thứ hai, nhân viên part time chỉ có Hoàng Khả là rảnh rỗi đến cửa hàng, cô đẩy cửa thủy tinh ra thì thấy Tống Loan Loan đang ỉu xìu quét dọn, thi thoảng sẽ xem di động, mà bà chủ Chu Lộc đang dựa lên ghế sofa đeo tai nghe màu xám vạn năm không đổi, trong tay đang lật một quyển sách.

Trên sofa có một ngọn đèn nhỏ tre trúc buông xuống, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu lên mái tóc tro của Chu Lộc, làm nổi bật lên màu nhàn nhạt ấy.

Rõ ràng cách một khoảng nhưng Hoàng Khả cảm nhận được cô có thể nhìn thấy bóng râm mà lông mi dài của Chu Lộc hạ xuống, cả người hòa vào ngọn đèn vàng ấm áp, mọi thứ xung quanh đều như không thể nào hấp dẫn được sự chú ý của cô ấy.

Bà chủ đẹp thật đó… Đẹp trai quá đi…

Hoàng Khả si mê một lúc rồi lại cảm thán sự không công bằng ở trên đời này, yên lặng thu ánh nhìn.

Trên thực tế Hoàng Khả biết, có rất nhiều nữ sinh mỗi ngày đến tiệm uống cafe cũng vì muốn nhìn bà chủ.

Khi có nhiều người, bà chủ sẽ không ngồi dưới lầu mà lên trên lầu ngồi ở phòng vách, có thể nhìn thấy cô ấy từ cửa thủy tinh nhưng không thể nào bắt chuyện cùng cô ấy.

Mà Hoàng Khả tới đây một tháng cũng chưa nói được một câu với bà chủ.

Có thể nói là rất thất bại.

Hoàng Khả nhịn lòng hiếu kỳ xuống, đi qua giúp Tống Loan Loan quét dọn, quét dọn xong thì đi pha cafe.

Hình như tối qua Tống Loan Loan không ngủ ngon, mắt sưng húp, đi đến trước quầy nước, giọng uể oải: “Tiểu Khả, pha cho chị một tách cafe nhé.” Tống Loan Loan cau mũi: “Chị muốn nhiều đường chút.”

Hoàng Khả cong môi, khẽ gật đầu.

Chợt cô nghĩ đến Chu Lộc liền nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ có muốn uống không?”

Tống Loan Loan theo bản năng hỏi lại: “Bà chủ?”

Một giây sau cô ấy mới phản ứng kịp, Hoàng Khả chỉ Chu Lộc, cô ấy lắc đầu: “Bây giờ cậu ấy không thích uống cafe nữa.”

Hoàng Khả muốn có dịp để chào hỏi với Chu Lộc nhưng đành bó tay, cô thật sự tò mò quá, Chu Lộc thần bí thật đấy.

Còn Tống Loan Loan đang uống cafe, hỏi gì cũng không biết.

Điều này cũng không trách Tống Loan Loan được, cô ấy thật sự không biết những vấn đề mà Hoàng Khả hỏi.

Gì mà có bạn trai hoặc bạn gái hay chưa?

Ở cùng phòng ngủ với Chu Lộc hai năm nhưng đến cùng cô ấy cũng không biết Chu Lộc thiên về hướng nào.

Trước đây Trần Dương Dương nói như đinh đóng cột rằng Chu Lộc là less, nhưng Trần Dương Dương nói dối đầy miệng, mấy lời tàm xàm không biết đã nói qua bao nhiêu lần, bây giờ cô ấy nhớ lại cũng không dám tin hoàn toàn.

Hơn nữa, cô ấy hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Chu Lộc vào năm hai lại đột nhiên chăm chỉ học tiếng Anh, đến nước Anh hai năm, lúc trở về lại quay về dáng vẻ chán chường như trước.

Nhưng cô ấy chưa từng muốn đi hỏi Chu Lộc, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong tiềm thức đã cảm thấy nếu Chu Lộc không muốn nói, thì có hỏi vạn lần cũng không có kết quả, cô ấy mãi mãi luôn có một không gian nhỏ của mình mà ai cũng không vào được.

***

Sáng thứ hai cũng như mọi khi, là lúc khách hàng ít nhất, Tống Loan Loan và Hoàng Khả tán gẫu câu được câu không rồi lướt điện thoại ở trước quầy nước, đột nhiên có một tin động đất chiếm đầy màn hình.

Sắc mặt Hoàng Khả tái nhợt, là động đất ở quê cô, cô gọi điện thoại cho gia đình, điện thoại rất nhanh được nối máy, cha mẹ nói cảm thấy có động đất nhưng nhà bọn họ không có việc gì lớn.

Lúc này Hoàng Khả mới bình tĩnh lại, Tống Loan Loan an ủi cô đôi câu, đề tài nói chuyện của hai người lại nhắc tới động đất đáng sợ ra sao.

Trong lúc lơ đãng Hoàng Khả nhìn Chu Lộc, cô ấy vẫn ngồi yên tĩnh dưới ánh đèn vàng ấm, thật giống như nếu Thủ đô có động đất thì cô ấy cũng sẽ không nhanh không chậm xem hết một trang rồi mới lật sách sang trang kế tiếp.

Đúng lúc này, cửa thủy tinh được đẩy ra, Hoàng Khả theo bản năng muốn đi lên nói hoan nghênh quý khách, thì Tống Loan Loan đã nhìn lướt qua, vui mừng lên tiếng gọi tên: “Lâm Trạm, Kiều Kiều?”

Hoàng Khả dừng bước, có vẻ là người quen.

Nhưng không nghĩ rằng, một giây sau Tống Loan Loan vỗ lên vai cô: “Đây mới là ông chủ của em đấy, mau đến đây, chị với em cùng nhau pha cafe.”

Nguyễn Kiều đứng ở cửa nở nụ cười: “Loan Loan, tớ và Lâm Trạm không cần, cậu pha một tách cho anh đẹp trai Trình này là được rồi.”

Anh đẹp trai Trình?

Tống Loan Loan khựng lại, nhìn ra ngoài cửa lần nữa, ngoài Lâm Trạm đang ôm Nguyễn Kiều ra thì phía sau còn có một người con trai cao lớn, anh ta đang tháo khẩu trang, khóe môi cong lên đúng lúc dừng tầm mắt lên người Tống Loan Loan, sau đó ánh mắt đảo quanh tiệm một vòng, rồi dừng ở chỗ có ánh đèn vàng ấm áp.

Mà Chu Lộc vào lúc nghe thấy chữ “Trình” thì ngón tay lật trang sách khẽ dừng lại, cô ấy không định nâng mắt, vẫn đọc sách, giả vờ như cô ấy đang rất chuyên tâm, không mảy may để ý gì cả.