Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 52: Chuyển đi




Giống như lời nói của Nguyễn Kiều, thật ra Nam Thành cũng rất nóng, chỉ là bình thường mặt trời chói chang sẽ không bước ra khỏi cửa phơi nắng, mọi người đều thoải mái ngồi trong phòng có máy điều hòa.

Nhưng sắp tới khai giảng, Lâm Trạm không thể nào thoải mái làm tổ trong phòng điều hòa được.

Anh phải chuyển nhà.

Gia đình anh mua cho anh một căn nhà có thể vào ở ngay, học kỳ trước anh đã nói với người trong nhà khai giảng học kỳ sau sẽ đến ở, mẹ của anh còn đặc biệt tìm dì đến quét dọn vệ sinh, căn nhà rất sạch sẽ, chỉ cần xách hành lý vào ở là được.

Lâm Trạm muốn chuyển nơi ở, còn sống chết đòi Nguyễn Kiều cùng đến xem.

Nguyễn Kiều bị anh nhây đến không chịu nổi, đành phải cùng anh đến một lần.

Ngôi nhà tọa Bắc hướng Nam, sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu vào trông sáng chói.

Nguyễn Kiều đứng trên sân thượng, nhìn màu xanh tươi ở tiểu khu, ngắm trường học cách đó không xa.

Lâm Trạm đặt hành lý xong bèn đến sân thượng tìm cô, đang định ôm từ phía sau thì Nguyễn Kiều đúng lúc quay đầu lại, vẻ mặt như phát hiện ra châu lục mới chỉ vào tòa nhà màu xám cách đó không xa nói với anh: “Lâm Trạm, tòa nhà kia chính là phòng ngủ của chúng ta đúng không, thật ra cũng rất gần.”

Lâm Trạm uể oải “ừm” một tiếng.

Anh gập khuỷu tay chống lên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Nguyễn Kiều: “Quả Hồng muội muội, em có cảm thấy căn nhà này thiếu một chút hơi ấm cuộc sống không?”

Nguyễn Kiều không nghĩ nhiều trả lời liền: “Không có người ở đương nhiên thiếu hơi thở cuộc sống rồi, anh ở đây thì sẽ có thôi.”

“Ý của anh là… em có cảm thấy cần một chút cây xanh gì đó… trang trí một tí không?”

Nguyễn Kiều nhìn anh từ trên xuống dưới, cảm thấy anh thật quái lạ, “Thiếu thì anh mua mấy chậu là được rồi, còn có thể nuôi thêm cá vàng nữa.”

Lâm Trạm cong khóe môi: “Vậy cùng đi nhé.”

Lúc này, chuông báo động trong lòng Nguyễn Kiều chợt vang to, cô lui về sau hai bước, sau đó vội chạy về trên ghế sofa cầm gối ôm không buông tay.

“Anh đi đi, em không đi đâu, nóng chết mất, em ở đây hưởng máy điều hòa chờ anh trở về.”

Lâm Trạm đi qua rất nhanh để ức hiếp người ta, một chân của anh chắn ngang trên đầu gối Nguyễn Kiều, sau đó kéo đầu gối mà Nguyễn Kiều đang quyết chết ôm lấy, “Em đừng có lười như vậy được không, ở trong thôn đâu có lười thế này đâu, đi hưởng chút tia cực tím có thể kéo dài tuổi thọ đó.”

“Kiến thức của anh là do giáo viên âm nhạc dạy à? Chưa từng nghe đi phơi nắng sẽ bị ung thư da sao?” Nguyễn Kiều bị Lâm Trạm thọc lét khiến cô cười rộ lên, vừa cười vừa quay đầu nhìn anh, tiện thể ngăn cánh tay anh lại.

Lâm Trạm cũng nhếch miệng, “Kiến thức của anh là do cô Nguyễn dạy đấy.”

Lâm Trạm vừa trêu chọc vừa rút tay, dù sao vẫn là nam sinh có sức lực lớn hơn, anh vừa rút tay thì cả người Nguyễn Kiều đều lật sang một bên giống như đang chiên trứng ốp la.

Nguyễn Kiều đột nhiên bị lật theo hướng chính diện, chân bất giác cong lên.

Chân của Lâm Trạm vẫn còn để ngang lên, cô vừa gập đùi, chân Lâm Trạm bất ngờ yếu đi một tí, tiếp theo cả người đều nhào ra phía trước.

Chóp mũi hai người đối diện nhau, khi sắp kề sát nhau thì Lâm Trạm kịp thời chống một tay bên tai Nguyễn Kiều.

Khoảng cách bị kéo ra, hai người sững sờ bốn mắt nhìn nhau.

Cũng không biết hương chanh tươi mát trong bầu không khí hay là hương chanh trên người Lâm Trạm quá mức mãnh liệt, mà Nguyễn Kiều nhất thời hơi ngẩn người.

Lâm Trạm kề sát cô, cách một bộ quần áo, dường như cơ thể đang dâng lên hơi nóng nào đó.

Anh nhìn lông mi Nguyễn Kiều khẽ rung động, một giây sau, nụ hôn không chút do dự rơi lên môi.

Từ trước giờ Nguyễn Kiều đều bị động, nụ hôn hơi sâu một chút, không biết nên đáp trả như thế nào, giống như đứa bé mới sinh ra, trừ khóc và bị động ra thì không nghênh đón gì cả, chỉ có thể mặc cho người khác đùa giỡn.

Lâm Trạm cảm thấy mình hoàn toàn mất đi ý thức, tay bắt đầu chạy loạn xung quanh trên người Nguyễn Kiều, từ góc quần áo chậm rãi mò vào trong, da thị trơn nhẵn non mềm, âm ấm mềm mại, luyến tiếc không dứt ra được.

Sau đó tay anh dừng trên phía trước mềm mại của Nguyễn Kiều.

Hôm nay cô mặc áo lót kiểu thể thao, thuận tiện cho hoạt động nhưng không tiện để cởi ra.

Chỉ là trong khoảnh khắc tạm dừng đó, hai người đều đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt đối diện nhau đều tỉnh táo lại rất nhiều.

Lâm Trạm rất nhanh ngồi dậy từ bên người Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều giống như chú thỏ bị hoảng sợ chạy vào trong toilet mặc cho mang dép lê ngược.

Nguyễn Kiều nhìn cô gái mặt đỏ bừng mắt ngập nước, tóc và quần áo rối bù ở trong gương, phút chốc tim dập rất mạnh.

Giống như…. loại cảm giác vừa mới chạy xong đường chạy dài 800 mét, tim đập bình bịch và tiếng hít thở hổn hển không do mình kiểm soát được nữa, ngay cả chân cũng hơi mềm đi.

Sau một phút, Nguyễn Kiều mới chậm rãi từ toilet đi ra ngoài.

Đúng lúc Lâm Trạm dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

Trong không khí vẫn còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Nguyễn Kiều cảm thấy kỳ quái… Dáng vẻ đó của anh, sao mà giống sau khi hút thuốc chứ?

Lâm Trạm nâng mắt, đúng lúc chống lại ánh mắt đang quan sát của cô, trong khoảnh khắc chạm mắt với nhau, Nguyễn Kiều mất tự nhiên nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.

Trong mắt Lâm Trạm chứa hàm ý không rõ là gì, giọng hơi khàn khàn, nhưng không hề nhắc tới chuyện vừa rồi, “Đi thôi, đi mua cây xương rồng bà.”

Nguyễn Kiều không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Dọc theo đường đi, khóe môi Lâm Trạm đều ẩn ý cười.

Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn anh mấy lần, rốt cuộc anh muốn làm gì thế, cứ ở đó cười suốt là sao…? Hơn nữa còn ngoảnh mặt đi bật cười một cách quái lạ, buồn cười thế sao?

Nguyễn Kiều như cô dâu nhỏ bị ức hiếp đi bên cạnh không nói năng gì, thỉnh thoảng nhìn sang với ánh mắt như nhìn người ngớ ngẩn, nhưng Lâm Trạm hoàn toàn không cảm nhận được, cứ thế mà cười suốt.

Khiến người ta thấy ghét quá mà!

Lầu một của cửa hàng ngoài có một tiệm hoa ra thì còn có thủy cung, mua cây xanh xong, Lâm Trạm kéo Nguyễn Kiều đến xem cá vàng nhỏ.

Lâm Trạm nhìn trúng một bể ca lớn kiểu cách đơn giản, còn bảo Nguyễn Kiều chọn mấy con cá mà mình thích để ông chủ đưa thẳng đến nhà.

Mua những thứ này xong, Lâm Trạm vẫn mang theo tâm tình vui vẻ cười hoài không dứt, không có gì mà cứ phát ra tiếng hi hi ha ha, Nguyễn Kiều không nhịn anh nổi, lẳng lặng nhéo cánh tay anh: “Anh cười cái gì vậy, cứ đi nửa bước là cười điên điên dại dại… còn hát nữa chứ, mà lạc điệu hết rồi.”

Lâm Trạm nhíu mày, vẻ mặt vô tội lắc đầu, “Anh đâu có cười gì đâu.”

Anh đột nhiên đưa tay chỉ một cửa hàng phía sau Nguyễn Kiều, “Ơ, Quả Hồng muội muội, hay là vào xem thử nhé?”

Nguyễn Kiều không nghĩ ngợi nhiều xoay đầu lại, phát hiện thì ra là một cửa hàng nổi tiếng bán đồ lót nữ.

Lâm Trạm thản nhiên chỉ vào một sản phẩn hot trưng bày trước cửa nói: “Mấy hoa văn ngôi sao đó cũng được đấy, em có muốn mua thử một bộ không.”

Nguyễn Kiều nhìn anh với vẻ mặt khó tin….

Nhưng Lâm Trạm vẫn khăng khăng giải thích một cách nghiêm túc với cô: “Nghe nói cứ mặt đồ lót thể thao sẽ không tốt đâu, dễ bị xệ sang hai bên.” Anh cúi đầu nhìn, còn nói: “Ngực của em không có nhỏ, sau này nên mua loại này.”

Muốn chết hả!

Nguyễn Kiều đỏ mặt như sắp rỉ máu, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh anh lúc nãy đè trên người mình, hơn nữa lúc đó cô còn cảm giác được phía dưới có cái gì đó nóng nóng rất dọa người.

Nguyễn Kiều nghĩ đến đây càng muốn đi chết cho rồi, hận không thể lấy cây trong tay đập vào Lâm Trạm.

Lâm Trạm giả vờ hoàn toàn không nhận ra cô đang thẹn thùng, cứ kéo cô vào cửa hàng này.

Nguyễn Kiều đạp mạnh vào chân anh, để lại một ánh mắt xem thường rồi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.

Lâm Trạm quệt mũi, đột nhiên bật lên tiếng cười khẽ.

Thật không nhịn chọc được mà!

Đến dưới lầu nhà mới, Nguyễn Kiều không chịu lên lầu nữa, Lâm Trạm chỉ có thể tự mình đi lên, sau khi cất đồ đạc xong thì xuống lầu lần nữa để đưa Nguyễn Kiều trở về trường.

Năm nay tân sinh viên đến trường khá sớm, gần cuối tháng tám đã bắt đầu học quân sự, hình như thời gian học quân sự kéo dài hơn.

Khi đi ngang qua biển người mặc đồ ngụy trang, Lâm Trạm ngẩng đầu, nheo mắt, không biết đang nhìn gì.

“Nghỉ! Nghiêm!”

Hai bên sân đều đang học quân sự, giọng hô khẩu hiệu cũng rất lớn, Nguyễn Kiều chỉ muốn đi ngang qua nhanh chút nhưng Lâm Trạm cứ giữ chặt cô chậm chạp đi qua.

Lâm Trạm đang cầm dù, Nguyễn Kiều không muốn bị nắng chiếu nên không thể nào đi nhanh được.

Cô kéo Lâm Trạm: “Nhanh một chút đi nào, anh nghĩ mình đang đi tản bộ sao?”

“Thì đang đi tản bộ thật mà.” Lâm Trạm đột nhiên ôm vai cô, thấp giọng nói bên tai: “Em không cảm thấy nhìn bọn họ phơi nắng, chúng ta bung dù uống coca ướp lạnh rất sảng khoái sao?”

“...”

Nguyễn Kiều làm mặt ghét bỏ, “Anh biến thái sao?”

Lâm Trạm “xùy” một tiếng, “Anh còn lo mặt trời chưa đủ lớn đó.”

Nói xong, anh lấy giọng điệu như người vừa từng trải bắt đầu càu nhàu: “Họ mới huấn luyện được một mục của quân sự là đổ chút mồ hôi thôi, năm nay kéo dài tận 20 ngày, em nói xem sao trường mình không cho luôn một tháng nhỉ, thời tiết hôm nay cũng không nóng lắm, chúng ta ở Cam Bái Xung nóng còn hơn thế nữa, anh còn bị nóng đến cảm nắng, vừa mới vào trường nên chịu nhiều vất vả chút, để họ cảm nhận được cuộc sống không hề dễ dàng gì.”

Nguyễn Kiều nhìn anh từ trên xuống dưới, dù sao nóng đến cảm nắng cũng không phải việc vẻ vang gì mà anh đã nhắc tới bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Chẳng lẽ anh muốn truyền tải chuyện đi giảng dạy ở vùng xa này đến hết đời luôn sao…

Nguyễn Kiều nhìn bầu trời, rồi nhìn chai coca trong tay Lâm Trạm, “Đừng uống cái này nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Lâm Trạm cười cười, “Biết mà, giết tinh (trùng) chứ gì.”



Nguyễn Kiều mặc kệ anh luôn! Trong mười câu hiếm thấy có một câu là đứng đắn.

Lâm Trạm hẹn mấy người bạn cùng đánh bóng bàn, sau khi xin phép với Nguyễn Kiều xong bèn kéo Giang Thành rời khỏi phòng ngủ.

Còn Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ định ngủ bù.

Trong khoảng thời gian khai giảng này rất bận rộn, với thành tích ưu tú trở thành đại diện cho sinh viên tình nguyện và đại diện cho sinh viên khóa trên, cô phải đến phát biểu trong buổi lễ chào đón tân sinh viên sau kỳ học quân sự.

Lên năm hai, cô cũng đường hoàng tiếp nhận chức vụ nhóm trưởng Bộ học tập trong Hội học sinh của trường.

Khi là trợ lý thì phải làm việc, còn khi lên nhóm trưởng rồi thì vừa phải làm việc vừa phải sắp xếp công việc cho người khác.

Từ ngày mai trở đi, Hội học sinh bắt đầu tuyển thành viên mới mỗi năm một lần, lại còn bận rộn hơn, công tác chuẩn bị của giai đoạn trước còn một đống thứ, cô chỉ có nửa ngày được rảnh rỗi một tí.

Nhưng sau khi cô mở cửa phòng ngủ thì đều ngẩn người ra.

Hiếm có thật đấy… còn chưa khai giảng mà người đều đến đông đủ hết, hơn nữa… Trần Dương Dương thế mà cũng có ở đây.

Trong lúc mơ hồ nhớ lại lần trước gặp mặt Trần Dương Dường hình như là mùa đông năm ngoái.

Tính toán kỹ thì đã hơn nửa năm rồi.

Cô ta vẫn trang điểm xinh đẹp khéo léo, mái tóc xoăn gợn sóng màu đỏ rượu, cách ăn mặc cũng rất thời thượng.

Nhưng hình như gầy đi không ít, dưới mắt còn có bọng mắt không thể che giấu được.

Xem ra chắc là sống không được tốt lắm.

Trần Dương Dương nhìn cô, không nói chuyện, vẫn là điệu bộ như trước, gác hai chân lên bàn, đuôi mắt khẽ nâng lên, rồi tiếp tục nghịch di động.

Thấy thế, Nguyễn Kiều cũng không nói gì, xem cô ta như không khí.

Tống Loan Loan đang nằm nấu cháo điện thoại với bạn trai, thấy Nguyễn Kiều trở về bèn nháy mắt với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn cô ấy rồi nhoẻn miệng cười.

Đúng lúc này, Chu Lộc mới để ý cô đã quay về, nghiêng đầu hất cằm với cô, “Nguyễn Kiều, qua đây chỉ đề này cho tớ với.”

Nguyễn Kiều đáp lại đi đến bên cạnh Chu Lộc, nhận lấy sách trong tay cô ấy rồi tiện tay vén tóc rơi.

Cô hơi sửng sốt, “Quyển bài tập này cậu làm được nhiều như vậy rồi à?”

Chu Lộc thản nhiên đáp “ừm” rồi yên lặng xoay bút.

Nguyễn Kiều lật ra phía trước, phát hiện cô ấy làm xong còn dùng bút đỏ sửa lỗi sai, tuy nhìn qua trông rất giống người lơ là, nhưng thái độ học tập xem như nghiêm túc thật.

Nguyễn Kiều khom lưng thì thầm giảng đề cho cô ấy, “Bên này hỏi là tên hoạt động tổ chức, cậu viết là…”

Nguyễn Kiều giảng đề rất tỉ mỉ, cũng rất kiên nhẫn.

Bỏi vì lúc còn ở bên cạnh học bá Tằng Gia Thụ, mình đã từng buồn rầu khi bản thân không hiểu câu hỏi, vì vậy cho dù câu hỏi đơn giản thế nào cô đều sẵn lòng giảng lại từ đầu.

Chu Lộc nghe hiểu đề, hiếm thấy khen cô một câu, “Nguyễn Kiều, cậu rất kiên nhẫn đấy.”

Nguyễn Kiều còn chưa kịp khiêm tốn thì Chu Lộc nói tiếp, “Có rảnh thì cậu có thể đi giảng đề cho bạn trai không chịu cầu tiến của cậu.”

Nguyễn Kiều khựng lại.

Thấy Chu Lộc lạnh nhạt bắt đầu ăn chuối, cô cảm thấy hình như Chu Lộc và Lâm Trạm có điểm gì đó hơi giống nhau.

Nguyễn Kiều hỏi nhỏ: “Có phải từ bé cậu và Lâm Trạm không hợp nhau không?”

Chu Lộc chỉ phát ra giọng mũi, vẻ mặt đều là sự khinh thường nhàn nhạt.

Thấy Nguyễn Kiều hiếm khi bày ra vẻ mặt “tám chuyện”, Chu Lộc nhìn cô từ trên xuống dưới nói, “Có thể hợp với cậu ấy có lẽ chỉ có mình cậu thôi, cậu có thể nhịn được cậu ấy lâu như vậy mà còn chưa chia tay, tớ hơi khâm phục cậu đó.”

Nguyễn Kiều cảm thấy Chu Lộc nắm không ít thóp của Lâm Trạm, đang định trao đổi sâu thêm cùng với cô ấy thì dưới lầu phòng ngủ chợt ầm ĩ vang trời.

“Bảo con tiện nhân cút ra đây cho tao! Chính là cái đứa học Nam Đại không biết xấu hổ kia!”

“Đại học của chúng mày bao che cho kẻ thứ ba, để học sinh làm ra chuyện bại hoại thế này thì còn dạy người gì nữa! Tao thấy chúng mày chính là sân nuôi gà!”

Nguyễn Kiều và Chu Lộc đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay trông thấy một người phụ nữ trung niên cả người như hiện lên chữ “Bà đây là phu nhân cao quý” đang tránh khỏi sự ngăn cản của bảo vệ, chửi ầm lên ở dưới lầu.

Mắng hai câu này quá đáng rồi đó.

Kẻ thứ ba là kẻ thứ ba, sao lại mắng luôn trường học là sân nuôi gà, người phụ nữ này cũng không hiền lành gì…

Dưới lầu có khá nhiều sinh viên đến vây xem náo nhiệt nhưng đều cách rất xa, thấy người phụ nữ này khóc lóc om sòm, cứ cảm thấy một giây sau bà ta sẽ dùng thùng xăng ném bật lửa đốt rụi cả tòa lầu phòng ngủ nên không ai dám tới gần quá mức.

Tống Loan Loan thích nhất là náo nhiệt, thấy náo nhiệt bèn cúp mày tung tăng chạy xuống giường, thò đầu ra ngoài ban công nhìn xem, còn cảm thấy kỳ quái hỏi: “Sao thế, sao thế, đây là chuyện gì vậy.”

Giọng Nguyễn Kiều rất nhẹ: “Có lẽ là ông chồng vụn trộm ở bên ngoài.”

Nguyễn Kiều vừa dứt lời thì phía dưới lại truyền đến tiếng la hét chói tai: “Bảo đồ đê tiện, hồ ly tinh Trần Dương Dương kia cút xuống đây cho tao!”

Lời này truyền vào trong tai, dù là Chu Lộc vẫn hay lạnh nhạt cũng thoáng khựng lại, vẻ mặt hoang mang đứng trước sân thượng.

Ba người nhất thời im lặng, bất động, không ai lên tiếng.