Nguyễn Kiều nói không có, Lâm Trạm cũng không hỏi tiếp.
Vào phòng ngủ 418, anh đặt Nguyễn Kiều lên ghế, rồi đẩy một ghế dựa ra để cô đặt chân lên.
Làm xong tất cả mọi việc, anh cũng không có ý muốn đi.
Nguyễn Kiều mỗi lần đến kỳ đều không thoải mái.
Hôm nay lại cực kỳ nghiêm trọng.
Chẳng được bao lâu thì trán cô ứa ra một tầng mồ hôi.
Lâm Trạm thấy cô không ổn, bèn nghiêng người quan sát hỏi: “Em làm sao vậy, có phải vẫn rất đau không, có cần thoa thêm thuốc nữa không?”
Nguyễn Kiều không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu, sắc môi tái nhợt.
Lâm Trạm lại đến gần chút, dò xét trán cô, không có sốt.
Vào lúc Lâm Trạm định đứng lên, Nguyễn Kiều đột nhiên ôm cổ anh, đầu vùi vào trong ngực anh, không nói lời nào.
Lâm Trạm nhất thời cứng đờ, cũng không dám động đậy, cứ duy trì tư thế nửa khom lưng mặc cho cô ôm.
Anh cảm thấy trước ngực lại thấm chút nước ẩm nóng, diện tích còn không ngừng rộng hơn, mà lưng Nguyễn Kiều cũng thoáng run rẩy.
Lâm Trạm im lặng, qua một lúc, anh mới thử lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Nguyễn Kiều, thấp giọng an ủi: “Quả Hồng muội muội, đừng khóc.”
Nguyễn Kiều không phản ứng.
Lâm Trạm mở miệng giải thích tiếp: “Là anh không tốt, anh không nên xúc động ra tay đánh người, đẩy người ta. Nhưng ngày đó anh về nhà thật, vốn cũng không định ra ngoài, anh không muốn lừa em…”
Nguyễn Kiều ôm chặt anh thêm chút.
Lâm Trạm vốn định muốn nói gì đó, nhưng rồi không nói tiếp nữa.
Bỏ đi.
Hai người yên lặng ôm một lát, hình như Nguyễn Kiều còn đang khóc.
Lâm Trạm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em sao thế?”
Nguyễn Kiều lắc đầu ở trong ngực anh, giọng nghẹn ngào, “Không sao cả, chỉ đau bụng thôi.”
“Dì cả tới rồi à?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
Lâm Trạm đưa tay tìm bụng cô.
Nguyễn Kiều rất muốn dừng lại, nhưng nước mắt lại không dừng được, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy rất tủi thân.
Cô là người nói cần thời gian để bình tĩnh một chút, nhưng lời nói ra, cô lại hy vọng Lâm Trạm sẽ đến tìm mình, nhưng một tuần đã trôi qua một nửa mà anh vẫn chưa xuất hiện.
Cô im bặt, đầu chuyển lên trên, dựa lên vai Lâm Trạm để thoáng khí.
Lâm Trạm muốn nhìn cô, nhưng cô cứ ôm cổ Lâm Trạm không chịu buông tay, không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ khóc đến khó coi.
Một hồi lâu, tâm tình Nguyễn Kiều mới trở lại bình thường, còn Lâm Trạm vẫn luôn xoa bụng giúp cô.
Thấy Nguyễn Kiều yên tĩnh, anh hỏi: “Còn đau không?”
Nguyễn Kiều lắc đầu, buông anh ra.
Lâm Trạm khom người rất lâu, sống lưng hơi tê mỏi, anh hoạt động cánh tay một chút, tiện tay cầm ly nước của Nguyễn Kiều, “Anh đi rót chút nước ấm cho em.”
Ly nước tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Nguyễn Kiều ru rú trong chiếc ghế, rũ mắt.
Chu Lộc và Tống Loan Loan lần lượt trở về phòng ngủ, Lâm Trạm ở lại đây tiếp cũng không tiện, trước khi đi anh nói với Nguyễn Kiều: “Ngày mai cùng đi học.”
Nguyễn Kiều gật đầu, giọng rất nhỏ: “Được.”
Sáng ngày mai, tiết ba bốn là môn khái niệm tư tưởng Mao Trạch Đông, có mấy lớp cùng học chung với nhau.
Tiết ba bốn có tiết, nhưng tiết một và hai cả lớp của Nguyễn Kiều và lớp Lâm Trạm đều không có tiết.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Trạm thức dậy ra ngoài.
Giang Thành ngủ không sâu, khi bị bừng tỉnh xem thời gian, vậy mà mới bảy giờ.
Lâm Trạm uống máu gà à?
Giang Thành khép mắt xoay người tiếp tục ngủ.
Lúc chín giờ, Nguyễn Kiều thức dậy.
Cô ở trên giường bôi thuốc xong mời từ từ trèo xuống.
Đầu gối còn hơi đâu, mỗi lần đi một bước là giống như miệng vết thương sẽ bị kéo rộng ra.
Nguyễn Kiều chậm rãi thu dọn đồ, nhìn thời gian, còn sớm.
Cô đeo cặp da, định sang phòng kế bên gọi Lâm Trạm thức dậy.
Nhưng cô vừa kéo cửa ra thì thấy Lâm Trạm đang dựa vào vách tường nghịch điện thoại.
Thấy Nguyễn Kiều đi ra, Lâm Trạm cất điện thoại đưa một cái hộp cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều nhìn anh, vẻ mặt của anh đều là sự thản nhiên.
Nguyễn Kiều từ từ nhận lấy, nhìn chữ viết ở phía trên.
Noãn Bảo Bảo?
Tuy dì cả đến dán miếng Noãn Bảo Bảo không sai, nhưng bây giờ là giữa hè mà.
Lâm Trạm đúng lúc bổ sung: “Buổi tối tụi em mở điều hòa lạnh, nên dùng vào buổi tối.”
“Ờ.” Nguyễn Kiều gật đầu cầm hộp Noãn Bảo Bảo, trở về phòng ngủ cất xong bèn đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
Lâm Trạm nói hai chữ này xong bèn xoay người đi về phía cầu thang.
Nguyễn Kiều chịu đựng đầu gối đâu nhức, bước nhanh về trước đuổi theo Lâm Trạm, sau đó nắm tay anh, cô cũng không nắm chặt lắm, tay nhỏ bé nắm ngón giữa và ngón áp út của Lâm Trạm.
Lâm Trạm thoáng dừng lại, không lên tiếng, chỉ thay đổi hướng, nắm tay Nguyễn Kiều.
Tay anh lớn hơn tay Nguyễn Kiều nhiều, có thể bao phủ hoàn toàn tay của cô.
Mặt trời tháng sáu nóng muốn điên người.
Hai người dọc theo con đường dưới tàng cây đi về trước, khi đến phòng học, Lâm Trạm chọn chỗ ngồi ở dãy sau.
Từ trước đến giờ, tiết Khái niệm tư tưởng Mao Trạch Đông đều nhàm chán, rất nhiều người đã xem nó như tiết tự học.
Nguyễn Kiều ngồi chung với Lâm Trạm, một người mất tập trung ghi chép, một người thì chơi game trong trạng thái lơ đãng.
Đột nhiên, Lâm Trạm khẽ nói một câu.
“Trưa thứ hai, anh nhìn thấy em và bạn trai trước ở cùng với nhau.”
Tay viết chữ của Nguyễn Kiều khẽ khựng lại, ngòi bút trên giấy thấm một chấm màu mực đen.
Cô nhẹ giọng đáp: “Tằng Gia Thụ tới tìm em.”
Lâm Trạm còn muốn tiếp tục nghe cô nói, nhưng cô nói xong câu này thì không lên tiếng nữa.
Lâm Trạm đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn cô: “Sau đó thì sao.”
Nguyễn Kiều tiếp tục ghi chép, thản nhiên nói: “Cậu ấy nói với em về… Thẩm Du.”
Lâm Trạm vừa nghe là biết không ổn, anh kề sát Nguyễn Kiều, thăm dò hỏi thử: “Có phải Tằng Gia Thụ nói với em Thẩm Du là bạn gái trước của anh, đá anh xong thì quen với cậu ta, anh ghi hận trong lòng cho nên muốn cướp em để trả thù cậu ta không.”
Nguyễn Kiều không lên tiếng.
Lâm Trạm vội giải thích nói: “Em đừng có nghe cậu ta nói hươu nói vượn, em với cậu ta chia tay rồi, anh muốn trả thù cậu ta thì cũng không có lý gì phải đi tìm em.”
Giọng Nguyễn Kiều rất nhỏ: “Lúc anh biết em, em và cậu ấy còn chưa chia tay.”
Lâm Trạm bị nghẹn họng.
Thấy Nguyễn Kiều không nhìn mình, Lâm Trạm sờ ót, hơi bất đắc dĩ nói, “Phải, anh đã biết em từ rất sớm, lúc đó Dương Thăng và Sùng An tổ chức thi đấu giao hữu cầu lông, có người bạn chỉ cho anh xem người bạn gái mới sau khi Tằng Gia Thụ đá Thẩm Du, lúc đó anh còn cảm thấy ánh mắt Tằng Gia Thụ cũng không tệ.”
“Sau đó gặp em là ở bệnh viện Nam Thành, lúc ấy anh cũng ở đó tìm anh mình có chút việc, anh của anh là bác sĩ, anh đợi anh ấy đến giờ tan ca không phải rất nhàm chán sao, nên lúc nhìn thấy mười mấy người xếp hàng làm kiểm tra nước tiểu, anh thấy em trông có vẻ quen quen, ai biết lúc em làm kiểm tra nước tiểu còn…”
Nguyễn Kiều ở dưới mặt bàn đạp lên chân anh.
Lâm Trạm bị đau, vội nói, “Được được được, không nói chuyện này nữa.”
“Nhưng lần đó anh mới nhớ kỹ em, lúc ấy em khôi hài quá.”
Lâm Trạm nhớ tới thì cảm thấy mắc cười, tiện đà nói tiếp: “Hơn nữa ai mà biết em ở chung tòa phòng ngủ với anh, vừa tới đã hắt một chậu nước lên người anh, anh còn nghĩ rằng em muốn dùng cách bắt chuyện mới để hấp dẫn sự chú ý của anh.”
Nguyễn Kiều lại muốn đạp lên chân anh.
Lần này Lâm Trạm trốn rất nhanh, vội chuyển chủ đề, “Ngay từ đầu, anh cảm thấy em khá thú vị mới nói chuyện nhiều với em, thật sự không có nham hiểm như Tằng Gia Thụ nói, anh muốn giữ thể diện cho con gái nên lười giải thích, làm sao mà anh bị đá được chứ? Cho nên căn bản anh không có lý do để trả thù cậu ta.”
Nguyễn Kiều nghe anh lảm nhảm, suốt buổi vẫn không nói lời nào.
Lâm Trạm giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, anh uống nước rồi gõ mặt bàn Nguyễn Kiều, “Cho anh chút phản ứng đi, được không.”
Nhân lúc giáo viên bật đoạn clip ngắn, Nguyễn Kiều xoay đầu nhìn Lâm Trạm, giọng rất nhẹ, “Em biết rồi, em không có nghi ngờ anh.”
Lâm Trạm không tin: “Em không nghi ngờ anh à?”
Nguyễn Kiều nhéo cánh tay anh, chỉ làm ra vẻ mà không dùng chút lực nào.
“Với chỉ số IQ của anh có nghĩ được kế hoạch phức tập vậy sao?”
Nói lời này ra, Lâm Trạm nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hai tiết Khái niệm tư tưởng Mao Trạch Đông trôi qua khá nhanh, vào lúc sắp tan học, Lâm Trạm đụng Nguyễn Kiều, “Trưa ăn gì?”
“... Không biết.”
“Ra ngoài ăn nhé, dù sao chiều em cũng không có tiết.”
Nguyễn Kiều khó hiểu nhìn anh, “Tại sao không có tiết thì phải ra ngoài ăn.”
“Chúng ta làm hòa rồi, không phải nên chúc mừng sao?”
Sắp đến giờ tan học, Nguyễn Kiều bắt đầu yên lặng dọn sách, còn nói ngược lại một câu: “Ai làm hòa với anh hả…”
“Còn chưa làm hòa nữa à?” Lâm Trạm cúi đầu, từ dưới nhìn lên Nguyễn Kiều, khóe môi khẽ cong lên.
Nguyễn Kiều lấy tay đẩy anh ra, vẻ mặt ghét bỏ, “Anh phiền quá đi.”
“Được rồi, anh bảo đảm sau này sẽ học hành thật tốt, mỗi ngày đều tiến lên trước, em yên tâm đi, sau này chắc chắn anh nuôi nổi em.”
“Ai cần anh nuôi chứ!”
Thấy Nguyễn Kiều trừng anh, Lâm Trạm không đứng đắn cười, “Em đó, ồ, còn có tiểu bảo bảo sau này của chúng ta nữa.”
Mặt Nguyễn Kiều bỗng chốc ửng đỏ.
Đúng lúc chuông tan học vang lên, cô cuộn sách đánh Lâm Trạm.
Chút lực này rơi lên người anh giống như gãi ngứa, Lâm Trạm hoàn toàn không để ý.
Nguyễn Kiều định chạy thì Lâm Trạm đã giữ chặt cô.
“Ăn cơm cũng không phải cứu hỏa, chân em nửa tàn phế rồi, chen chúc với người ta làm gì, đợi một lát.”
Người xếp hàng trong hành lang đều muốn ra ngoài căn tin tranh giành bữa trưa, quả thật không tiện chen lấn.
Hai người từ từ chờ, đợi đến khi người sắp đi hết mới đứng dậy.
Trừ hai người họ ra thì có giáo viên môn này đang trên bục giảng cũng còn chưa đi, thấy hai người họ vẫn đang day dưa, giáo viên môn Khái niệm tư tưởng Mao Trạch Đông hô lớn: “Hai người các em cứ hay xì xào to nhỏ, yêu đương thì được, nhưng vẫn không nên mang tới lớp chứ, có nghe không?”
Hình như giáo viên cũng không tức giận lắm, chỉ là nhắc nhở mà thôi.
Lâm Trạm cúi đầu tỏ ý với giáo viên trên bục giảng: “Em biết rồi ạ, sau này nhất định sẽ chăm chú nghe giảng!”
Nguyễn Kiều thấy dáng vẻ đùa giỡn của anh bèn lườm anh một cái.
Giáo viên cũng không tính toán gì, cầm tách trà cười hề hề đi ra ngoài.
Dường như những cặp đang yêu đương sẽ có những xung đột nhỏ thế này, chợt chiến tranh lạnh vài ngày, rồi cũng bất chợt hai người lại làm hòa.
Nhưng Hứa Ánh và bạn trai của cô ấy bởi vì chút bất đồng nhỏ mà đang giận lẫy.
Nguyễn Kiều vừa trải qua một lần, có kinh nghiệm nên đến an ủi Hứa Ánh.
Gần tới cuối kỳ, những việc xích mích gì đó tạm thời gác bỏ một bên, chuyện này Hứa Ánh vẫn tự hiểu, lần thi cuối kỳ này trực tiếp ảnh hưởng tới học bổng của năm khai giảng học kỳ sau.
Hứa Ánh và Nguyễn Kiều đều muốn tranh học bổng, đương nhiên sẽ có người không đếm xỉa tới, ví dụ như Lâm Trạm.
Anh chỉ quan tâm mỗi việc khi nghỉ hè thì đi đâu.
Cách cuối kỳ còn một hai tuần, anh liền xem những nơi để du lịch.
Trước kia đi chơi cùng một nhóm anh em, có người đề xuất ý kiến, nhân dịp nghỉ hè dẫn bạn gái theo đi chơi, du lịch gì đó, chẳng khác gì hưởng tuần trăng mật rồi.
Lâm Trạm cảm thấy ý kiến này hơi có đạo lý, nói không cùng còn có thể vượt rào gì đấy.
Ngày kia khi cùng nhau ăn cơm, Lâm Trạm lơ đễnh hỏi: “Trường chúng ta có hơn hai tháng nghỉ hè đúng không?”
Nguyễn Kiều “Ừm”, tiếp tục gắp thức ăn.
Cô ăn rất nhanh, phòng tự học vào cuối kỳ rất nhiều, đi trễ có thể không tìm được chỗ.
Lâm Trạm nói tiếp: “Nếu không thì nghỉ hè chúng ta đi chơi nhé? Ra nước ngoài thì có lẽ cha mẹ em không yên tâm, anh cảm thấy có mấy chỗ không tệ, em xem thử này.”
Nói xong, anh đưa điện thoại tới trước mặt Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều sửng sốt, nhận lấy di động lướt xuống, cuối cùng cô trả di động lại.
“Chỗ này không tệ, nhưng nghỉ hè em có kế hoạch rồi.”
“...”
“Trường có hoạt động giáo dục, em đã đăng ký rồi, hình như là đầu tháng bảy sang đó, phải tới trước kỳ khải giảng mới được về, là một nơi vùng núi xa xôi ở Bình Nam.”