Từ khi trên tường có thêm một cái lỗ, Nguyễn Kiều thường nhận được một số món đồ kỳ lạ.
Ví dụ như lạt điều (*).
(*) Một món ăn nhẹ phổ biến ở Trung Quốc. Nguyên liệu chính là bột mì và ớt.
Ví dụ như, sữa chua.
Mà cái gọi là có qua có lại, chính là nếu anh cảm thấy trò chăn nuôi này vui, thì Nguyễn Kiều cũng không để ý cùng anh chơi tiếp.
Vào một ngày nọ, khi Lâm Trạm lên giường đi ngủ, chợt phát hiện trên giường có rất nhiều...
Gói lạt điều, hộp sữa chua, chai nước ngọt rỗng...
Đồ của anh nhét qua, tất cả đều bị ăn sạch sau đó trở thành rác quay trở về.
Thật là một cây nấm không có lương tâm.
***
Từ sau khi ném đóng rác đó về, Lâm Trạm không còn thông qua lỗ điều hòa kia quấy rầy Nguyễn Kiều nữa.
Nguyễn Kiều khó khăn trải qua hai ngày yên ổn.
Nhưng vào một ngày đang đi ngủ, cô lại nghe thấy vách tường truyền đến tiếng gõ.
Cô theo bản năng nhìn lên trên, đúng lúc nhìn thấy cọc gỗ hình trụ từ từ bị rút ra...
Tên uốn tóc Tony kia lại định làm chuyện ác gì nữa?
Cọc gỗ bị rút ra, sau đó, một ống nghe điện thoại từ lỗ đó từ từ buông xuống dưới.
Nguyễn Kiều ngẩn người, đưa tay nhận lấy.
Nhưng hình như chiều dài của ống nghe đã đến tối đa, cô khẽ kéo một tí, trước mặt chợt có một phản lực.
Cô đành phải ngồi xuống.
Cô gập hai chân lại, một tay ôm đầu gối, dựa vào tường, lỗ điều hòa vừa đúng ở phía trên đầu cô một chút, dây tai nghe cũng trở nên dài hơn.
Do dự một lát, Nguyễn Kiều vẫn nhét tai nghe vào trong tai.
Trong ống nghe bật một bài hát rất quen thuộc, ngay cả giọng hát cũng rất quen.
Nguyễn Kiều khựng lại vài giây mới phản ứng kịp, đây là bài hát Ôn nhu do chính cô hát mà.
Nguyễn Kiều đỏ mặt, cũng may buổi tối đã tắt đèn, không có ai nhìn thấy.
Cô vội tháo ống nghe xuống, nhét nó trở về cái lỗ, sau đó nằm xuống lần nữa, còn chột dạ đưa lưng về bức tường.
Rất nhanh, điện thoại truyền đến tiếng rung, là tin weixin Lâm Trạm gửi đến.
Ớt Chỉ Thiên: [Quả Hồng muội muội, chiều ngày mai đi học, cậu đem khăn quàng cổ cho tớ nhé.]
Nguyễn Kiều cầm di động, không trả lời.
Ớt Chỉ Thiên: [moa moa moa.jpg]
...
Nguyễn Kiều cạn lời.
Gói biểu cảm của người này không hề thích hợp với phong sách của anh.
Bỏ đi, nhìn biểu cảm cô gái nhỏ đáng yêu, cô lười so đo với anh.
Tiết cầu lông vào buổi chiều hôm sau sẽ kiểm tra.
Hơn phân nửa học kỳ Chu Lộc đều không đi học, cuối cùng đến ngày thi đã lộ diện.
Đến thì đến, cô ấy còn dẫn theo một cô gái.
Nguyễn Kiều ngồi ở một bên, nhìn Chu Lộc và cô bạn nhẹ nhàng bên cạnh, không nhịn được muốn bát quái, khẽ khều Lâm Trạm, “Này, Chu Lộc đến rồi.”
Lâm Trạm không có rảnh để quan tâm đến Chu Lộc, anh không ngừng điều chỉnh vị trí thử đeo khăn quàng cổ, trong miệng còn lẩm bẩn, “Xấu thì có xấu, nhưng vẫn rất thực dụng.”
Nguyễn Kiều nhìn anh, ánh mắt kỳ quái, “Người ta dễ thương vậy đó, xấu chỗ nào chứ.”
Lâm Trạm nhìn cô, có chút khó hiểu.
Lúc này Nguyễn Kiều mới phản ứng được, hai người hoàn toàn không cùng một tần số.
Cô không nói gì, lại quay đầu quan sát cô gái bên cạnh Chu Lộc.
Nhưng cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đột nhiên.
Cô đưa tay kéo khăn quàng cổ siết chặt cổ Lâm Trạm từ phía sau, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp, “Cậu nói tớ đan khăn quàng cổ xấu à?”
Lâm Trạm vội lấy tay kéo ra đằng trước, “Đừng có xúc động, đừng xúc động.”
Nguyễn Kiều vẫn không buông tay, Lâm Trạm đột nhiên nhanh trí, thuận thế ngã lên đùi cô.
Khăn quàng cổ bị đè lên, Nguyễn Kiều cũng không kéo được nữa.
Cô cúi đầu, Lâm Trạm đang cong môi, vẻ mặt vô lại nhìn cô.
Nguyễn Kiểu xấu hổ, nhanh chóng đẩy đầu anh ra.
Nội dung thi cầu lông khá đơn giản, không yêu cầu đánh với nhau, chỉ cần phát cầu tốt, cầu qua lưới, rồi căn cứ vào khu vực rơi cầu mà tiến hành tính điểm.
Ngoài ra còn có một thử nghiệm sức khỏe cơ bản, nam sinh hít đất 50 lần, nữ sinh gập bụng 60 lần.
Vì thế, Nguyễn Kiều cố ý mặc áo ngắn tay ở bên ngoài, tránh khi gập bụng không ngồi dậy nổi giống như chú gấu Bắc Cực, khiến người khác chê cười.
Phần lớn mọi người đều không gặp vấn đề gì trong cuộc thi phát cầu, nhưng cũng có một bộ phận người khả năng phát triển tiểu não có chút vấn đề, không phát cầu đi được, chính là phát sai phương hướng.
Trong số đó lợi hại nhất vẫn là Chu Lộc, thầy thể dục không muốn xem nữa, còn nghi ngờ trình độ dạy học của mình.
Sau ba lần phát cầu xong, thầy thể dục hỏi: “Em tên là Chu Lộc đúng không, có phải chưa từng đến lớp không? Chưa từng đến lớp cũng không đến mức này, lớp chúng ta có một bạn bị thương ở chân cả học kỳ đều không đi học, lúc nãy kiểm tra cũng lấy được 70 điểm, sao em có thể một quả cầu thôi cũng không phát đi được?”
Vẻ mặt Chu Lộc lạnh lùng.
Thầy thể dục ôm đầu, nghĩ mãi không ra cách giải quyết.
Nội dung cuộc thi này, thầy ấy cũng không thể khiến nó đơn giản hơn nữa, nghĩ thôi cũng lo.
Thầy ấy hất tay, “Thôi bỏ đi, em đến chỗ ủy viên thể dục xếp hàng đi, làm động tác gập bụng.”
Gập bụng cần có một người giữ chân đếm số lượt, Nguyễn Kiều nghĩ Chu Lộc sẽ dẫn cô bạn dịu dàng đến giúp đỡ, không ngờ Chu Lộc lại đi thẳng đến chỗ khán đài.
“Nguyễn Kiều, giúp tớ giữ chân.”
???
Nguyễn Kiều thụ sủng nhược kinh ngồi dậy.
Lâm Trạm lập tức giữ chặt cô, “Này, tớ sắp thi cầu lông rồi, cậu không xem tớ à.”
Nguyễn Kiều nhìn anh, có hơi khó hiểu, “Có gì đẹp đâu? Phát cầu thôi mà.”
Lâm Trạm nhất thời nghẹn họng, “Vậy lát nữa cậu cũng phải giúp tớ giữ chân.”
Nguyễn Kiều càng cảm thấy khó hiểu, “Cậu là nữ à, không phải con trai sẽ hít đất sao?”
Chu Lộc cũng liếc Lâm Trạm, trực tiếp kéo Nguyễn Kiều đi.
Lâm Trạm còn gọi ở phía sau, “Ơ, vậy lát nữa cậu kiểm tra, tớ giúp cậu giữ chân nha!”
***
Chu Lộc đánh cầu lông không ra làm sao, nhưng còn gập bụng thì vẫn làm rất nhanh.
Nguyễn Kiều đếm giúp cô ấy, “... 57, 58, 59, 60, có thể rồi.”
Chu Lộc gập được 60 lần, dùng một nửa thời gian, vẫn không tệ lắm.
Làm xong, Chu Lộc khẽ xoa mái tóc màu tro của cô ấy, chóp mũi thấm vết mồ hôi.
Nguyễn Kiều đang định hỏi cô ấy có muốn uống nước không, thì cô gái đến sân vận động cùng Chu Lộc đã đúng lúc chạy tới, đưa ra một chai Evian.
“Chu Lộc, cho này.”
Nguyễn Kiều còn đang suy nghĩ: Uống Evian hả, thật xa xỉ.
Không ngờ bên tai lại vang lên tiếng từ chối lạnh lẽo của Chu Lộc, “Không cần.”
Cô gái dịu dàng khẽ cắn môi dưới, đôi mắt to như chứa một hồ nước, dáng vẻ rất tủi thân.
Nguyễn Kiều chợt cảm thấy lúng túng.
Cũng may Lâm Trạm đột nhiên kêu cô, cô quay đầu, thì ra Lâm Trạm đã thi cầu lông xong, bắt đầu hít đất.
Nguyễn Kiều chỉ vào bên kia, nhìn cô gái, rồi nhìn Chu Lộc, giọng chần chừ, “Vậy... tớ sang bên kia nhé.”
Nói xong, cô đứng dậy, bước nhanh rời khỏi.
Lâm Trạm thấy cô đi qua, vung tay xoay cổ, hoạt động gân cốt, sau đó ngoắc ngón tay với Nguyễn Kiều, “Nhìn nha, đếm giúp tớ.”
Không nói thì thôi, Lâm Trạm cũng có chút tài năng thật.
Dù sao cũng là người có thể đánh thắng huấn luyện viên, hít đất khá là nhẹ nhàng đối với anh.
Làm được phân nửa, anh còn vẽ vời làm trò, đổi thành một tay.
Ớt Chỉ Thiên của mình thật lợi hại.
Nguyễn Kiều còn nhớ, lúc huấn luyện quân sự, lớp Trung Văn bọn họ có nam sinh bị phạt hít đất, dáng vẻ như nửa chết nửa sống, cả buổi cũng không hít được hai cái, so sánh thì anh cũng không tệ đấy.
Khi Lâm Trạm hít đất, không ít nữ sinh đi qua nhìn, hai ba người vây thành vòng tròn, xì xào bàn tán.
Vốn dĩ không cần Nguyễn Kiều đếm, khi đến 50, bên cạnh không ngừng có người nhắc nhỏ, “Đến rồi đến rồi, 50 rồi!”
Lâm Trạm nhạnh nhẹn đứng lên, phủi tay.
Anh nhìn Nguyễn Kiều, hất cằm, khẽ nhướng lông mày.
Sau khi đến gần, anh uống một ngụm nước, hỏi bên tai Nguyễn Kiều, “Sao hả, cũng không tệ lắm phải không?”
Nguyễn Kiều khẽ gật đầu, tỉnh bơ dịch sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách.
Cô ra vẻ bình thản nói, “Cũng không tệ lắm, dù sao đầu óc đơn giản, tứ chi mà không phát triển chút thì sao mà sống được.”
“...”
Rất nhanh đã đến lượt Nguyễn Kiều kiểm tra, cô thi cầu lông rất nhẹ nhàng, thầy cho cô loại xuất sắc. Cô cởi áo khoác ra, đến bên ủy viên thể dục gập bụng.
Lâm Trạm xung phong đếm giúp cô.
Nguyễn Kiều nằm xuống tấm đệm, cởi giày ra, hai chân cong lên.
Lâm Trạm đè mắt cá chân của cô, còn lướt nhìn đôi vớ của cô.
Nguyễn Kiều không nhịn được, nhấc chân đá anh, Lâm Trạm né nhanh.
“Cậu tính mưu sát người à, muốn thối chết tớ?”
Nguyễn Kiều giãy giụa, “Thối chỗ nào hả?! Cậu buông tớ ra.”
Lâm Trạm đè lại, “Được rồi được rồi, thuận miệng nói thôi, thơm đấy được chưa? Cậu nằm yên đi, sắp bắt đầu rồi.”
Rất nhanh, ủy viên thể dục thổi còi, ba tổ gập bụng đồng thời bắt đầu.
Thật ra cuộc thi thể dục ở đại học cũng dễ, dù sau cũng đều là học sinh, làm khó học sinh làm chi, căn bản ủy viên thể dục cũng không đi xem các cô làm thế nào, chuyện như thế cũng bình thường thôi.
Nguyễn Kiều làm được mấy cái, thì nghe cô bạn bên cạnh bắt đầu đếm số, từ 8 nhảy tới 12.
“9, 10, 11...”
Nhưng dường như Lâm Trạm không ý thức được chuyện này.
Bỏ đi, cũng không trông cậy vào anh được.
Nguyễn Kiều yên lặng ngồi dậy rồi nằm xuống, càng làm càng mệt, chủ yếu là mỗi lần ngồi dậy, còn phải nhìn thấy mặt Lâm Trạm, cười cười không có ý tốt gì...
Có lẽ đã qua được một phút, Nguyễn Kiều rất mệt.
Hai người bên cạnh vậy mà đã đếm đến 53, nhảy số như vậy có phải quá nhanh rồi không?
Cô tiếp tục ngồi dậy, mơ hồ nghe được hình như Lâm Trạm đang nhẩm. “... 27, 23, 24...”
???
“Này! Sao cậu lại đếm ngược hả!”
Nguyễn Kiều mới phát hiện, sau khi ngồi dậy chất vấn Lâm Trạm, Lâm Trạm không nhịn được bật cười.
“Được rồi được rồi, nằm xuống đi.”
Nguyễn Kiều dùng ánh mắt uy hiếp anh, cẩn thận nghe Lâm Trạm đếm.
“40, 45, 50...”
Mặt Nguyễn Kiều mờ mịt.
Lúc còn phân nửa thời gian, Lâm Trạm nhấc tay, không chút chột dạ hô, “Làm xong rồi.”
Ủy viên thể dục nhìn đồng hồ, rồi hỏi tên Nguyễn Kiều, vậy mà đã ghi thời gian, thông qua rồi...
Còn có thể dễ hơn thế không.
Lâm Trạm ở bên cạnh cười đùa, “Có cảm ơn tớ không?”
Nguyễn Kiều không nói nổi nhìn anh, yên lặng ngồi trở lại khán đài.
Lâm Trạm cũng vội đi theo.
Chỉ chốc lát sau, chuông tan học vang lên, Chu Lộc lại xuất hiện ở trong sân vận động, chỉ là không thấy cô gái dịu dàng kia nữa.
Nguyễn Kiều tưởng tượng đến cảnh yêu hận tình thù, mơ mộng đến thất thần, Lâm Trạm kêu cô, cô cũng không nghe thấy.
“Này, cậu không nói gì coi như là đồng ý với tớ rồi nhé.”
???
Nguyễn Kiều hoàn hồn, đồng ý, đồng ý gì?
Cô hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
Lâm Trạm lặp lại lần nữa, “Tớ nói, tối nay đi chơi, Tống Loan Loan, còn có Chu Lộc các cậu ấy cũng có đi, cậu có muốn đi không?”
Nguyễn Kiều lắc đầu, “Các cậu họp mặt, sao tớ phải đi.”
“Không phải họp mặt, là sinh nhật tớ.”
Nguyễn Kiều đang thờ ơ thu dọn cặp da, nghe câu này, đột nhiên ngẩng đầu, “Sinh nhật cậu?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Kiều dừng một lát, nói chuyện có hơi ấp úng, “Tớ cũng không có chuẩn bị quà gì... nếu không thì...”
Lâm Trạm chỉ vào khăn quàng cổ của mình, vẻ mặt đương nhiên, “Đây không phải là quà sinh nhật cậu tặng sao?”
Này, rõ ràng là cậu xấu xa không biết xấu hổ lấy chuyện này làm điều kiện.
Vậy mà trở thành quà sinh nhật từ lúc nào thế?