Hàm Quang

Chương 8




Editor: Mie

Beta: Mạc Y Phi

Vào cuối buổi họp, bộ phận nghiên cứu phát minh đưa ra một kết luận khá hoang đường: Rất có thể Hà Điền Điền đang nói dối.

Cô đã bịa ra một câu chuyện làm người nghe sợ hãi, tung hỏa mù từa lưa, đơn giản là để đạt được mục đích xấu xa nào đó. Nếu không rất khó giải thích được, vì sao camera sớm không hỏng muộn không hỏng, lại hỏng đúng lúc cô với Hàm Quang cùng đi ra ngoài. Trong thời đại này, không có cách nào giải thích được việc dùng điện thoại quay video xong mà lại bị hỏng, tỷ lệ đó gần như bằng không... Vậy mà hết lần này đến lần khác cô lại gặp phải.

Mấy người tham dự cuộc họp đều bàn luận rất sôi nổi, cảm thấy mình đã bị một con ranh lừa rồi, trong lòng cảm thấy rất nực cười và khó chịu.

Phương Thành Tứ vẫn còn tĩnh táo. Anh ta hỏi Tạ Trúc Tâm, "Động cơ nói dối của cô ấy là gì?"

"Việc này còn chưa xác định được."

Phương Thành Tứ suy nghĩ một chút mới nói, "Kết nối với quản lý của cô ấy ngay bây giờ."

"Vâng."

Chị Anh Đào đang ở trong cửa hàng giới thiệu tác dụng của người máy cho khách hàng, đột nhiên nhận được cuộc gọi video của trụ sở chính, cô ấy vội vàng nhờ nhân viên khác tư vấn hộ rồi một mình đi đến phòng họp.

Màn hình phủ kín cả mặt tường, những người tham dự cuộc họp đều ngồi ngay ngắn, thậm chí đều nhìn cô, cô hơi khẩn trương, giọng nói cũng trở nên run rẩy, "Sếp, sếp có gì dặn dò ạ?"

Phương Thành Tứ nhìn Tạ Trúc Tâm, Tạ Trúc Tâm hiểu ý, đẩy mắt kính, hỏi chị Anh Đào: "Xin hỏi, cô là quản lý của Hà Điền Điền?"

"Là tôi, tôi tên Chu Anh Đào."

"Ừm, Chu Anh Đào, xin chào, tôi là tổng thanh tra bộ phận nghiên cứu phát minh của công ty, tôi tên Tạ Trúc Tâm."

"Tôi biết anh, xin chào tổng thanh tra Tạ!"

Tạ Trúc Tâm mỉm cười với cô, sau đó lại nói tiếp, "Tôi không vòng vo nữa. Là như thế này, tôi muốn nghe ý kiến của cô một chút, Hà Điền Điền có tính cách và phẩm chất như thế nào?"

"À à, tuy Điền Điền hay ngượng ngùng, nhưng con người không tệ lắm... Rất chuyên nghiệp, rất tiến bộ."

"Ừm. Nhưng hiện tại, chúng tôi nghi ngờ cô ấy nói dối, cô ấy đưa ra một loạt vấn đề về người máy Hàm Quang, chúng tôi kiểm tra xong đều không phát hiện ra gì cả."

"Ồ? Thật vậy ạ?" Chị Anh Đào ngẩn người, lập tức lắc đầu, "Không thể nào, tôi cảm thấy Điền Điền là một người trung thực, tuy đôi lúc hơi ngốc, nhưng nói dối thì... Chắc là không đâu."

"Cô chắc chứ?"

"Hả, cái này..." Chị Anh Đào thầm nghĩ, loại chuyện thế này làm sao có thể chắc chắn được!

Tạ Trúc Tâm lại hỏi: "Cô và Hà Điền Điền quen biết bao lâu rồi?"

"Chưa được năm tháng."

Chị Anh Đào biết anh ta có ý gì. Thời gian cô với Điền Điền quen biết nhau quá ngắn, cho nên cô chắc chắn về nhân phẩm của Hà Điền Điền như vậy thì sẽ không có sức thuyết phục. Nhưng Điền Điền là cấp dưới của cô, bình thường biểu hiện rất tốt, bây giờ vô duyên vô cớ lại bị người khác nghi ngờ là nói dối, chuyện này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Cô nói, "Vậy thì tôi lắm miệng hỏi một câu, tại sao Điền Điền phải nói dối? Động cơ là gì?"

Chị Anh Đào vừa dứt lời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô vốn định tắt đi, nhưng nhìn thấy tên người gọi là "Hà Điền Điền", Chị Anh Đào quơ quơ điện thoại trước màn hình, nói: "Điện thoại của Điền Điền."

Tạ Trúc Tâm nói: "Phiền cô hãy nghe máy, mở loa ngoài."

Chị Anh Đào nghe theo.

"Alo, Điền Điền à?"

"Alo, Chị Anh Đào, em có chuyện muốn nói với chị."

"À? Em nói đi."

"Em không muốn Hàm Quang nữa đâu, có thể trả lại không ạ?"

"Cái này..."

"Lúc anh ta xuất xưởng thì chương trình đã bị rối loạn rồi, cái này là vấn đề bên xưởng, chị đã nói có thể hoàn lại toàn bộ tiền mà nhỉ?"

Chị Anh Đào cầm điện thoại bằng một tay, nhìn thoáng qua mấy người trên màn hình. Gần như tất cả mọi người đều bừng tỉnh. Cô cảm thấy không ổn, còn định giải thích giúp Hà Điền Điền vài câu, nào ngờ Phương Thành Tứ đột nhiên phẩy tay, nói: "Được rồi, cô đi đi. Đừng nói trước chuyện này cho cô ấy."

"Nhưng mà..."

Kết nối gọi video đã bị ngắt.

Hà Điền Điền còn không biết chuyện gì xảy ra, "Chị Anh Đào? Chị có ở đó không ạ?"

Chị Anh Đào đành phải nói qua loa với Hà Điền Điền vài câu, chỉ nói Hàm Quang được tổng công ty kiểm tra rồi, suy đoán hàng rởm cũng phải chờ kết quả kiểm tra đã.

...

Tạ Trúc Tâm ngắt kết nối video rồi nhìn mọi người, phát hiện vẻ mặt mọi người đều không khác biệt lắm.

Tổng giám đốc bộ phận tiếp thị nói: "Vậy là con nhóc này muốn trả lại hàng nên nói dối ăn vạ là hàng kém chất lượng? Chỉ vì để được hoàn lại tiền mà đùa chúng ta sao? Nói cái gì mà người máy đi đường giống như con người, nếu như cô ta thật sự có thể khiến cho người máy đi giống con người thì tất cả người của công ty đều sẽ quỳ lạy cô ta, làm gì còn để cho cô ta đến cửa hàng thử nghiệm làm nhân viên bán hàng chứ?!"

Những người khác đều nghĩ như vậy, có điều cũng không nóng nảy như tổng giám đốc bộ phận tiếp thị mà chỉ lắc đầu không nói.

Phương Thành Tứ hỏi tổng giám đốc bộ phận nhân sự: "Theo điều lệ của bộ phận nhân sự, cậu cảm thấy nên xử lý loại nhân viên này thế nào?"

"Đối với nhân viên có đức hạnh không tốt đẹp, thì dựa vào tổn thất bọn họ tạo ra, độ xử lý nặng nhẹ cũng khác nhau. Tổn thất mà Hà Điền Điền tạo ra..."

Hà Điền Điền cũng không tạo ra tổn thất kinh tế gì, chỉ là đùa giỡn mấy vị này thôi.

Tổng giám đốc bộ phận tiếp thị nói: "Thời gian chính là tiền bạc. Chúng ta tốn thời gian nhiều như vậy, cô ta có thể bồi thường được sao?! Loại người này nên sa thải mới đúng!"

"Nhưng quá trình sa thải nhân viên rất phức tạp." Tổng giám đốc bộ phận nhân sự hơi khó xử, "Lý do chúng ta sa thải cô ấy là do cô ấy nói dối. Trước tiên không nói đến việc sa thải nhân viên vì nói dối rất khó, vấn đề lớn nhất bây giờ chính là: Tuy chúng ta tin cô ấy nói dối, nhưng chúng ta cũng không có bằng chứng xác thực để chứng minh rằng cô ấy đã nói dối, không phải sao? Cô ấy chỉ kể lại những gì cô ấy nhìn thấy và nghe được, mà chúng ta lại không kiểm tra được vấn đề, chỉ thế này, không thể là bằng chứng xác thực việc làm của cô ấy là nói dối được."

"Cái này không phải quá rõ ràng rồi sao?"

"Cậu cảm thấy rõ ràng như vậy, nhưng bộ lao động không cho rằng là như vậy, bọn họ chỉ nhìn chứng cứ. Hơn nữa những năm gần đây tỉ lệ thất nghiệp mỗi năm đều tăng cao, hội đồng trọng tài lao động ở tòa án thường sẽ nghiêng về phía của nhân viên hơn, nếu như Hà Điền Điền đi xin hội đồng trọng tài lao động, tỷ lệ thành công là rất lớn. Đến lúc đó chúng ta không chỉ phải giữ lại chức vị của cô ấy, mà còn phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ."

"Có thể tìm một cái cớ khác sa thải cô ấy không?"

"Khó lắm. Hiện nay tất cả các ngành sản xuất đều giống nhau: Chi phí sa thải nhân viên rất cao, cho nên lúc tuyển dụng đều có khuynh hướng phóng đại. Tối hôm qua tôi đã xem qua ghi chép phỏng vấn và biển hiện làm việc của Hà Điền Điền, thấy rất tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện này."

Sau đó có người thở dài: "Biết người biết mặt không biết lòng, cô gái này mới nhìn thì ngây ngô đấy, không ngờ lòng dạ lại sâu như vậy."

Một người khác nói, "Hầy, tôi cảm thấy lòng người bây giờ đều hỏng hết rồi."

Tổng giám đốc bộ phận tiếp thị: "Tôi không thể nuốt trôi cơn tức này, dù sao chúng ta cũng không thể để cho cô ta toại nguyện, kiên quyết không cho cô ta trả hàng."

Tạ Trúc Tâm đẩy kính một cái, khẽ nói, "Tất nhiên rồi, vốn lúc kiểm tra cũng không xảy ra vấn đề gì, không phù hợp với quá trình trả hàng."

...

Hà Điền Điền đã bắt đầu tìm kiếm người máy mới vì bảo vệ công việc, sau khi cô trả lại Hàm Quang, đương nhiên phải mua lại một cái nữa rồi.

Bởi vì Hàm Quang mang đến cho cô bóng ma tâm lý quá lớn, lần này cô quyết định mua người máy phiên bản bình thường, cũng không muốn mua pin nhiên liệu. Phiên bản bình thường cũng khá đẹp trai và sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cô hoàn toàn cho rằng trả lại Hàm Quang là chuyện ván đã đóng thuyền, nào biết được vài ngày sau tổng công ty bên kia gọi điện thoại tới, nói cho cô biết, kết quả kiểm tra Hàm Quang đều bình thường.

Hà Điền Điền thật sự không thể tin được, "Sao có thể? Chương trình của anh ta rối loạn mà! Các anh phải phân tích kỹ vào, nhất định phải đổi mới người máy mới, tôi rất nghiêm túc! Các anh giữ anh ta lại đi..."

Giọng nói của quý cô phục vụ khách hàng rất ngọt ngào, cười nói: "Tuy rằng hiện giờ không phát hiện vấn đề, nhưng bộ phận nghiên cứu phát minh đã phục hồi chương trình của cậu ta về nguyên vẹn, sau này sẽ tiến hành phân tích nghiên cứu thêm, một khi phát hiện vấn đề, cô có thể trả hàng lại lần nữa. Nếu như nghiên cứu có tiến triển, chúng tôi sẽ báo cho cô biết ngay ạ."

"Khoan đã, các người thật sự không có ý định thử nghiệm lại lần nữa sao? Tôi thấy cái người Tạ Trúc Tâm rất lợi hại, có thể để cho anh ta thử lại lần nữa không? Cô có số điện thoại của Tạ Trúc Tâm không, tôi tự gọi điện thoại cho anh ta."

"Tổng thanh tra Tạ lãnh đạo toàn bộ bộ phận nghiên cứu phát minh, mỗi ngày đều rất bận rộn, cô, không, được, làm, phiền, anh ấy, đâu." Cô phục vụ khách hàng lên tiếng, ngữ khí cứng rắn, có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi.

Ngoại trừ thất vọng Hà Điền Điền vẫn chỉ có thể thất vọng.

Ngày hôm sau, Hàm Quang bị đuổi đi đã trở lại. Đưa anh trở về vẫn là Lưu Hiểu Phong, Lưu Hiểu Phong nói, "Điền Điền, vì cô luôn nghi ngờ chương trình của Hàm Quang bị rối loạn cho nên bộ phận nghiên cứu phát minh sau khi phục hồi chương trình lại cho cậu ta đã cài đặt lại hệ thống lại lần nữa, lần này nhất định sẽ không rối loạn."

Nói xong, anh ta hướng dẫn Hàm Quang nhận chủ nhận lại một lần nữa.

Hà Điền Điền rất tủi thân, "Vì sao mấy người không tin tôi, người máy này thật sự đã rối loạn đến nỗi biến thái rồi!"

Lưu Hiểu Phong muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không đành lòng vạch trần cô, chỉ nói, "Điền Điền, tôi thấy Hàm Quang rất tốt, sau này hãy ở chung với cậu ta thật tốt nhé."

"Mới là lạ..."

Sau khi Lưu Hiểu Phong rời đi, Hà Điền Điền nhìn Hàm Quang với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tuy lần đầu là rối loạn hệ thống, nhưng lần này sẽ không giống lần trước đấy chứ? Lỡ như... Hà Điền Điền vẫn ôm hy vọng chờ mong.

Cô nhỏ giọng gọi anh, "Hàm Quang?"

"Ừm." Vậy mà anh đáp lời, giọng nói trầm thấp, dịu dàng.

Hà Điền Điền thầm vui mừng, cô tung tăng như chim sẻ: Chàng trai ấm áp của tôi thật sự trở lại rồi sao?

Hàm Quang đột nhiên bay đến trước mặt cô, một tay đặt lên vai cô, đẩy cô vào tường, tay kia chống lên vách tường, cúi đầu nhìn cô.

Cô kẹt giữa anh và bức tường, hai người sát nhau như vậy, cơ thể gần như muốn dính chặt lấy nhau. Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh và đôi mắt trong veo sạch sẽ.

Trời ơi hạnh phúc quá đi mất! Hàm Quang của tôi thật sự trở lại rồi, hơn nữa còn đẩy tôi vào tường nữa chứ. ~\\(≧▽≦)/~

Hàm Quang cúi đầu, nhìn khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của cô, đột nhiên mở miệng: "Loài người."

Hà Điền Điền: "..."

Biết ngay mà! Biết ngay mà!! Biết ngay mà!!

Sự thất vọng của cô... đã lên đến đỉnh điểm.

Hàm Quang: "Cô tìm đủ mọi cách để thoát khỏi tôi."

Hà Điền Điền: "Người bình thường sẽ muốn thoát khỏi anh."

Anh đột nhiên mỉm cười: "Tôi sẽ không cho cô được toại nguyện."

Hà Điền Điền: "Anh khiến trái tim thiếu nữ bùng nổ, sau đó lại nói mấy câu điên rồ như vậy, thật sự là..." Thế mà tôi cũng biết khóc đấy! QAQ