Edit: Khả Khả
Sùng An Đế đã giao chính vụ cho Chu Minh, thời gian này ở trong chùa không muốn bị quấy rầy, nên sau khi rời cung, Lý Hạc Minh không đến Tân Cổ Tự mà đi thẳng về phủ.
Hắn về thật khéo, đúng lúc Lâm Ngọc đang dạy bảo hạ nhân. Trong đình viện, mấy chục hạ nhân đứng yên lặng cúi đầu, chiếm hơn nửa khoảng sân, phía trước là một thị nữ mặc áo váy xanh đang quỳ phủ phục xuống, mặt nơm nớp lo sợ.
Đối diện với bậc thang là một chiếc bàn gỗ đỏ vuông vức, hai bên là chiếc ghế làm bằng gỗ lê, phía sau Lâm Ngọc là Trúc Văn và Trạch Lam, nàng mặc một thân áo dài, ngồi cao trên ghế, vẻ mặt lãnh đạm nhìn thị nữ đang quỳ sát đất bên dưới, ngữ điệu nghiêm khắc: “Đồ vật trong ngày tân hôn của ta có phải là do ngươi lấy không?”
Lời này không rõ ràng mấy, những người bên dưới không thể biết được rốt cuộc thị nữ này đã lấy vật gì, mà khiến Lâm Ngọc vừa mới hồi phủ đã lôi ra xử tội. Nhưng, trong lòng thị nữ kia rất rõ, vừa nghe thấy Lâm Ngọc hỏi, nàng ta lập tức xin tha, van khóc vô cùng đáng thương: “Xin phu nhân tha mạng! Xin phu nhân tha cho nô tỳ lần này đi, nô tỳ không dám tái…”
Trước kia, khi Lâm Ngọc quản sự ở Lâm phủ, nàng và Trạch có ngầm hình thành một quy tắc. Thị nữ kia chưa nói xong, Trạch Lan lập tức tiến lên một bước, bất bình mắng: “Lần này? Trước khi rời nhà, rõ ràng phu nhân đã gọi ngươi đến nói rõ ràng, nhưng ngươi phạm lỗi nhiều lần không chịu hối cải, thừa dịp phu nhân không ở phủ, cấu kết với người ngoài, nếu không bị bắt gặp tại trận, thì không biết thứ vô ơn như ngươi còn phạm bao nhiêu sai lầm nữa!”
Lâm Ngọc không muốn mở miệng nói những lời khó nghe, nhưng Trạch Lan lại nóng nảy nói hộ chủ nhân, mắng người không chút lưu tình, nàng tức giận chỉ vào thị nữ kia: “Đồ vô lại không biết xấu hổ, ăn cây táo rào cây sung thông đồng với người khác để trục lợi, thử hỏi, phu nhân có từng bạc đãi ngươi chưa?
Lý Hạc Minh thấy chủ tớ này kẻ xướng người hoạ, hắn không lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ bước lên bậc thang trước mặt mọi người, rồi ngồi xuống ghế, xem Lâm Ngọc dạy dỗ hạ nhân.
Văn Trúc tiến lên pha cho hắn ly trà, Lý Hạc Minh nghiêng đầu thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Văn Trúc khom lưng thì thầm bên tai Lý Hạc Minh: “Thị nữ này lúc trước trộm đồ của phu nhân, thời gian này phu nhân không ở trong phủ, ả ta thừa cơ bí mật liên lạc với Từ phu nhân, bị Trần thúc bắt được, dẫn đến sự vụ ngày hôm nay!”
Nếu là tiền bạc vật chất, Lâm Ngọc sẽ không đến mức chất vấn giữa đám đông thế này, Lý Hạc Minh hỏi: “Trộm thứ gì?”
Văn Trúc mờ mịt lắc đầu: “Tiểu nhân không biết!”
Nói đến đây, mày Văn Trúc nhíu lại, lộ vài phần tội nghiệp: “Phu nhân không nói với tiểu nhân, còn Trạch Lan thì không cho tiểu nhân hỏi!”
Không cho hắn biết…? Lý Hạc Minh ngẫm nghĩ, lúc sau liền hiểu rõ, thứ đồ bị mất e là chiếc nguyên khăn trong đêm tân hôn.
Thị nữ dưới bậc thềm bị Trạch Lan hùng hổ mắng một hồi, cả người run như cầy sấy, thấy Lâm Ngọc ở đó không thể cầu cứu được, nàng ta muốn quay sang cầu xin Lý Hạc Minh, nhưng khi ngẩng đầu, nàng ta nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo giống như Tú Xuân Đao hắn đặt trên bàn, nàng ta càng thêm lo sợ.
Chút động tác nhỏ của thị nữ kia Lâm Ngọc nhìn được hết, nàng nhíu mày, nói: “Nếu ta tha cho ngươi, người khác sẽ không phục, vậy chẳng khác nào trong phủ này không có quy củ gì hết sao. Nhưng nếu ta đuổi ngươi ra phủ, ngươi lại hận thù nói bậy ra ngoài, chi bằng ngươi nói thử xem, làm thế nào mới thoả đáng?”
Hôm nay Lâm Ngọc doạ gà giết khỉ, tất cả hạ nhân đứng dưới không dám thở mạnh. Còn Lý Hạc Minh, sau khi nghe xong lại không hề có động thái nào, hắn nắm tay Lâm Ngọc đang đặt trên bàn.
Bàn tay thô ráp phủ lên mu bàn tay nàng, hắn nâng niu từng ngón tay, vân vê khớp ngón tay rồi mân mê lên đến đầu ngón tay.
Song, ngay sau đó, Lâm Ngọc liền rút tay ra, đánh mạnh lên mu bàn tay hắn.
“Bốp”, âm thanh giòn giã vang lên, không biết có ai nghe hay không. Mặt Lý Hạc Minh không đổi sắc, bàn tay bị đánh đỏ lên yên phận rụt lại.
Thị nữ kia biết mình hôm nay không thể tránh tội được, càng biết nếu như bị trục xuất ra khỏi phủ, thì từ nay về sau khả năng sẽ lưu lạc nơi lầu xanh, không có kết cục tốt. Nàng ta đập đầu xuống đất, khóc lóc xin tha: “Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, trong nhà nô tỳ còn có cha mẹ già cần phải nuôi dưỡng, xin phu nhân cho nô tỳ ở lại…”
Lâm Ngọc thấy nàng ta đập đầu đến mức trán bật máu, song, mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi đã không muốn rời đi, vậy ở lại phủ đổ bô đêm đi!”
Đổ bô đêm trong phủ phần lớn là những bà lão lớn tuổi, tính tình cổ quái, rất khó ở chung, nàng ta đến nhất định sẽ bị bắt nạt, cuộc đời kể từ đây không thể ngẩng đầu lên được.
Thị nữ kia khóc lóc tạ ơn, khi bò dậy lui ra, chân cẳng đều mềm nhũn, tựa như muốn ngất đi.
Lâm Ngọc lệnh cho mọi người lui ra, Lý Hạc Minh dịch lại, đưa tay ôm eo nàng: “Phu nhân thật uy phong!”
Mới vừa rồi, vẻ mặt Lâm Ngọc còn sắc lạnh, giờ đây tủi thân nghiêng người ngồi trên đùi hắn: “Tức chết mất! Chàng không biết nàng ta viết cái gì để gửi đi đâu, nếu để người khác biết được, sau này ta không cần phải đi gặp người ta nữa!
Lý Hạc Minh hỏi: “Viết gì?”
Lâm Ngọc không chịu nói, chỉ nói: “Từ Thanh Dẫn hứa cho nàng ta đồ tốt khi được việc, nàng ta không có gì báo lại nên viết loạn xạ, khiến ta vô cùng xấu hổ!”
Hiếm khi nàng ỷ lại hắn, trong lòng Lý Hạc Minh vô cùng thoả mãn, hắn điều chỉnh dáng ngồi, ôm người đặt lên đùi mình, hỏi: “Có cần ta làm gì không?”
“Chàng theo dõi Từ Thanh Dẫn cho ta, ta sợ nàng ta biết gì đó, lại gây chuyện không hay!” Lâm Ngọc tức đến đỏ mắt, vừa dứt lời nàng liền giơ tay ôm lưng Lý Hạc Minh, vùi đầu vào cổ hắn.
Cảm giác ươn ướt dính lên cổ, Lý Hạc Minh khẽ vỗ về lưng nàng, thấp giọng nói: “Khóc cái gì? Thê tử của Lý Hạc Minh ta sao có thể vừa động chuyện đã khóc sướt mướt…”
Hắn còn chưa nói xong, tấm lưng đã bị ăn một cú đấm của Lâm Ngọc. “Bốp” một tiếng, vừa trầm vừa vang, tựa như động đến gân cốt.
Lý Hạc Minh nhíu mày, biết thức thời ngậm miệng lại, an phận làm người gỗ ôm nàng.
Hắn vòng tay qua eo nàng ôm chặt, mắt nhìn xuống đầu vai nàng, thầm than: Thường ngày mỏng manh yếu đuối, sao khi đánh người sức lực lại mạnh đến vậy?
------oOo------