Edit: Khả Khả
Đến khi thư phòng quay về trạng thái tĩnh lặng một lần nữa, Lâm Ngọc đã khóc đỏ mắt. Lý Hạc Minh thấy nàng khóc đến độ không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn lại không biết phải dỗ dành nàng thế nào, chỉ biết lấy áo khoác bọc người ôm trở về, ngoan ngoãn hầu hạ nàng tắm rửa rồi đưa người nhét vào ổ chăn ấm áp.
Trước giờ, cuộc sống của hắn vốn rất khô khan, từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng hầu hạ ai, cho nên căn phòng đã được Trạch Lan dọn dẹp sạch sẽ, sau khi qua tay hắn lại trở nên bừa bộn.
Không cần nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc tìm cao hương bôi mặt và tay cho Lâm Ngọc thôi, hắn đã làm ngã đổ son, phấn, gương lược trong hộp trang điểm của nàng.
Lý Hạc Minh không biết những đồ vật của nữ nhi, nên lôi hết những bình, lọ thường ngày Lâm Ngọc hay dùng ra, bày một đống trên bàn, cuối cùng chọn hai lọ có hoa văn giống như thứ đêm qua nàng dùng, đi đến bên giường, hỏi cái người đang nằm đưa lưng về phía hắn: “Bôi cao không?”
Người nằm trên giường qua một lúc lâu mới trả lời hắn, giọng nói truyền ra từ trong chăn: “Không bôi!”
Nghe qua còn đang rất giận.
Lý Hạc Minh nghe ra rất rõ, nhưng lại vờ như không nghe thấy, vẫn cầm hai bình sứ đến.
Hắn vén màn lên, ngồi xuống mép giường, mở một bình sứ ra ngửi ngửi. Không sai, đây là hương thơm hắn ngửi được trên mặt nàng lúc trước.
Hắn đưa tay quệt một ít cao, xoa trong lòng bàn tay cho tan đều, rồi mới kéo Lâm Ngọc ở trong góc tường đang đưa lưng về hắn ra.
Lâm Ngọc nhíu mày nhìn hắn: “Làm gì?”
Lý Hạc Minh dơ hai tay lên, nói: “Dưỡng mặt!”
Hắn cúi đầu nhìn cái người đang cực kỳ không vui, định xoa bàn tay đầy vết chai lên gương mặt nàng, nhưng thấy da thịt nàng trắng mịn nõn nà như ngọc hắn lại sợ mình làm nàng đau. Cuối cùng, hắn cau mày, chậm rãi xoa mặt nàng nhè nhẹ từng chút một.
Động tác của hắn vừa cẩn thận, vừa kiên nhẫn, đến cả vành tai của nàng cũng bôi một chút, không hề giống một Cẩm Y Vệ thường xuyên đi bắt người tra án, mà giống một người cha đang tập chăm sóc tiểu nữ.
Mặt Lâm Ngọc thì nhỏ, tay Lý Hạc Minh lại lớn, mặt bôi xong nhưng trên tay hắn còn thừa rất nhiều, vì vậy hắn lấy cao hương còn lại bôi lên tay nàng.
Bôi xong, hắn nhìn lại kiệt tác của mình, cầm cổ tay mảnh khảnh của Lâm Ngọc lên hôn một cái. Rõ ràng Lâm Ngọc đang giận hắn, vậy mà hắn hôn rất tự nhiên, hôn xong còn xem như không có việc gì, nhét tay nàng lại vào trong chăn mềm.
Lâm Ngọc nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, không hề nói lời nào. Lý Hạc Minh thấy vậy, đưa ngón trỏ chọc chọc vào môi nàng: “Trề môi làm gì? Muốn treo chai dầu lên sao?”
Vốn dĩ, Lâm Ngọc đã nguôi ngoai cơn giận được chút ít, giờ đây nghe hắn trêu chọc, nàng lại tức giận tiếp, lật người rúc vào trong góc, không thèm để ý đến hắn.
Lý Hạc Minh phất tay dập tắt ngọn nến, nằm xuống đưa tay ôm eo nàng, tựa như không hề biết Lâm Ngọc đang buồn bực giận dỗi. Nhưng bàn tay vừa mới đặt lên eo, đã bị nàng hất ra.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc cáu kỉnh với hắn kể từ khi hai người thành thân đến nay, không gay gắt, chỉ giống như con mèo nhỏ phát cáu mà thôi.
Trong phòng không thấy ánh sáng, Lý Hạc Minh mở mắt một hồi để thích ứng với bóng đêm, lúc này mới nhìn sau gáy Lâm Ngọc, hỏi: “Nàng bực cái gì?”
Lâm Ngọc không lên tiếng, nàng đã quyết định không nói chuyện với hắn rồi. Nàng buồn bực dịch người về phía mép giường trong, thậm chí còn kéo luôn chiếc chăn đi, nửa người Lý Hạc Minh liền lộ ra ngoài.
Lý Hạc Minh không ngại, xốc chăn chui vào theo, rồi đưa tay đan vào năm ngón tay nàng, nói: “Nàng tiểu lên người ta, chứ có phải tiểu lên người nàng đâu, sao lại bực?”
Không biết là hắn nói những lời này là vì muốn trấn an nàng hay muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa, vành tai Lâm Ngọc đỏ bừng, tức giận đến mức thúc khủy tay vào hắn: “Chàng còn nói?”
Nếu là nam nhân khác, khi thấy thê tử mình nói những lời giận dỗi, thì bọn họ sẽ biết điều mà ngậm miệng lại, nhưng Lý Hạc Minh này dường như còn đang chê hỏa khí của Lâm Ngọc chưa đủ lớn, hắn dán sát vào vành tai nàng thì thầm: “Nếu nàng thấy xấu hổ, không được thoải mái, vậy thì lần tới ta sẽ cố gắng tiểu lên người của nàng….”
Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Ngọc vội xoay người bịt cái miệng không đứng đắn của hắn lại, đáng tiếc, vì không thấy rõ nên bàn tay nàng lại phủ mắt hắn.
Hình như, Lý Hạc Minh không hề cảm thấy xấu hổ khi nói đến chuyện riêng tư, những điều bậy bạ hắn đều có thể nói ra khỏi miệng được, Lâm Ngọc xấu hổ muốn độn thổ, vội đánh gãy lời hắn: “Chàng nói cái gì? Lại còn “cố gắng”, không được, không được có lần sau!”
Lý Hạc Minh không nói nữa, hắn chớp mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay nàng, khiến nàng có chút ngứa ngáy. Lâm Ngọc rút tay về, đẩy hắn về mép giường bên kia, dùng câu nói trong sách thánh hiền ra để bịt miệng hắn: “Lúc ăn không nói, lúc ngủ không nói, chàng đừng nói nữa, đi ngủ đi!”
Nói xong, nàng lăn về “nửa cái giường” của mình.
Lúc này Lý Hạc Minh không lăn theo, chỉ đưa tay khảy khảy vài sợi tóc sau lưng nàng, ngón tay thon dài luồng qua lọn tóc đen nhánh, hắn bình tĩnh nói: “Thê Thê, ta lạnh!”
Lâm Ngọc không thèm để ý đến hắn.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào mặt đất lạnh băng, in bóng song cửa sổ mơ hồ. Căn phòng trở nên yên tĩnh, đến nỗi Lâm Ngọc mơ màng muốn ngủ, thì đột nhiên lại nghe người ở phía sau mở miệng.
Lý Hạc Minh mở mắt nhìn hoa văn khắc trên nóc giường, nói: “Khoảng thời gian mẫu thân ta rời đi, mỗi đêm ta nằm trên giường đều cảm thấy giữa thiên hạ rộng lớn này dường như chỉ còn lại một mình ta!”
Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi, không mang theo chút bi thương nào, ngữ khí cứ đều đều như vậy. Lâm Ngọc biết rõ hắn cố ý nhưng trái tim nàng vẫn mềm nhũn.
Nàng xoay người, lăn mình vào lòng ngực hắn, duỗi tay ôm eo, nhỏ giọng nói: “Lần sau đừng dùng chiêu này nữa!”
Lý Hạc Minh khẽ cong khóe môi lên, cảm thấy thỏa mãn, ôm thân thể ấm áp vào lòng, nhắm mắt lại, nói: “Được!”
------oOo------