Edit: Khả Khả.
Cách làm việc của Lý Hạc Minh thật sự rất hung ác, một khi tên tuổi của Bắc Trấn Phủ Sử truyền ra ngoài, ai cũng phải kiêng kị dè chừng.
Nhưng, hiện tại hắn đang ngồi trên ghế, nắm hai chân lạnh băng của Lâm Ngọc, xoa ấn huyệt đạo làm ấm cho nàng, giận dỗi không thèm lên tiếng, nhìn thế nào cũng không hợp với hai từ “hung ác”. Nếu để người ngoài trông thấy, có lẽ bọn họ sẽ phải thốt lên rằng “đồ râu quặp”.
*Đồ râu quặp: Đồ sợ vợ
Lâm Ngọc nói Lý Hạc Minh hung dữ, hắn cũng không cãi lại, chỉ chăm chú ấn huyệt sinh trên chân, sau đó đổi chân khác tiếp tục xoa. Khung xương nàng nhỏ, chân cũng nhỏ, không dài bằng bàn tay của Lý Hạc Minh, nàng bị hắn nắm chặt trong tay không tránh được nên mặc kệ để hắn xoa nắn.
Hình như Lý Hạc Minh có học về y thuật, ngón tay gập lại, ấn đốt xương lên huyệt bàn chân, khiến nàng vừa đau vừa tê, cũng cảm thấy thoải mái. Nhưng hắn dùng sức quá mạnh, nàng lại không chịu được đau nên kêu lên.
“Nhẹ chút…” Nàng kêu lên, sau đó nhìn sắc mặt hắn, giọng liền nhẹ lại, gọi lấy lòng: “Nhị Ca!”
Việc nàng phóng túng trong gió tuyết, không coi trọng sức khỏe của bản thân, không phải chỉ một câu “Nhị Ca” là có thể khiến Lý Hạc Minh nguôi giận. Sau khi nghe xong, mí mắt hắn không hề động, thẳng thừng nói: “Cố chịu đi!”
Song, hắn vẫn giảm nhẹ lực lại.
Lâm Ngọc nhẹ động bàn chân trong ngực hắn, Lý Hạc Minh cho rằng nàng đang muốn rút chân về, không ngờ nàng lại dụi chân vào eo hắn, tìm chỗ ấm áp để nhét chân vào.
Lý Hạc Minh không lên tiếng, chỉ thoáng dựng thẳng eo, đợi nàng tìm đước chỗ thoải mái rồi khom người bọc chân nàng lại.
Hắn vẫn luôn như vậy, ngoài miệng thì không tha thứ nhưng hắn luôn chăm sóc nàng mọi lúc mọi nơi. Trước kia, Lâm Ngọc không hiểu, hiện giờ, nàng đã lờ mờ nhận ra.
Nàng là nữ tử đa cảm, đương nhiên có thể phát hiện được Lý Hạc Minh đã dung túng cho nàng nhiều như thế nào, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng đảo qua gương mặt lạnh lùng đang cúi xuống. Nàng nhìn mặt hắn một hồi lâu, sau đó dời mắt xuống chiếc cằm góc cạnh, tiếp theo, đột nhiên nàng vươn tay đến cổ hắn.
Bàn tay được lò lửa sưởi ấm chui vào cổ áo hắn, ngón tay lướt qua làn da trên cổ, móc sợi tơ hồng luồng miếng ngọc bội kia.
Lý Hạc Minh thấy động tác nàng không chút kiêng dè, cuối cùng cũng chịu chủ động mở miệng nói chuyện với nàng: “Làm gì?”
Ngữ khí hắn không nóng không lạnh, đầu nghiêng về một bên thuận theo ý nàng, để nàng móc miếng ngọc kia dễ dàng hơn.
Lâm Ngọc lấy miếng ngọc được hắn ủ ấm ra, nhưng không gỡ xuống, chỉ dịch lại gần hắn hơn, cúi đầu lật miếng ngọc qua lại một hồi lâu.
Đầu nàng gần như dán lên cằm hắn, hơi thở của Lý Hạc Minh toàn bộ là mùi thuốc và hương thơm dịu nhẹ của nàng, hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh, trâm cài lắc nhẹ, lay động lòng người.
Lâm Ngọc cầm miếng ngọc nhìn một lát, bỗng, ngước mắt nhỏ giọng hỏi: “Đây là miếng ngọc ta đánh rơi khi bé sao?”
Nàng không hỏi miếng ngọc này ở đâu ra, cũng không hỏi có phải cô nương khác tặng cho hắn không, hiển nhiên nàng đã đoán được.
Lý Hạc Minh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Hắn nhặt ngọc nàng đánh rơi mang theo bên người, trong lòng không hề có chút xấu hổ, hơn nữa lại rất tự hào thoải mái, dường như không hề biết hành vi của mình giống hệt như tác phong trơ trẽn của đăng đồ tử.
Lâm Ngọc nắm chặt ngọc đeo trên người hắn, tơ hồng lộ ra ngoài, treo trên cổ, dáng vẻ giống như con sói bị nàng lôi cổ. Lâm Ngọc nhìn hắn, đột nhiên gọi: “Lý Hạc Minh!”
Lý Hạc Minh rũ mắt đón nhận ánh mắt trong veo như nước mùa xuân, sau đó nghe nàng dịu dàng hỏi: “Có phải chàng…rất thâm tình với ta không?”
Nàng không hỏi là “thích” mà hỏi là “thâm tình”, ngược lại khiến Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm nàng trong giây lát.
Nam nhân khác nghe thê tử của mình hỏi như vậy, phần lớn sẽ ôm thê tử nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, nhưng dáng vẻ hắn vẫn lãnh đạm như vậy, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy!”
Lâm Ngọc không thể giấu kín tâm tư được như hắn, miệng không nhịn được cong lên thành nụ cười, nhưng bên ngoài lại học theo bộ dạng của hắn: “Ồ!”
Lý Hạc Minh sợ nàng biết được sẽ kiêu căng, nên nói: “Nhưng nếu lần sau nàng vẫn không biết quý trọng thân thể mình, chơi đùa trong tuyết nữa thì vẫn phải bị phạt!”
Lâm Ngọc nhét miếng ngọc lại vào ngực hắn, duỗi tay vuốt thẳng vạt áo: “Ta nào yếu ớt thế, chàng cứ nghiêm khắc như vậy, thì mùa đông ta không được phép ra cửa luôn sao?”
Lý Hạc Minh nghe ra ý tứ muốn tái phạm lần nữa của nàng, hắn lập tức nhíu chặt mi lại.
Lâm Ngọc thấy bộ dạng hắn như muốn mở miệng giáo huấn nàng, bèn nói: “Nhưng mà, nếu chàng đã lo lắng cho ta như vậy thì ta không chơi tuyết nữa!”
Nàng đồng ý, sắc mặt Lý Hạc Minh mới giãn ra đôi chút.
Đang nói, Trạch Lan đã đưa trà gừng nhân sâm và lò sưởi tay đến. Lý Hạc Minh nhìn Lâm Ngọc uống xong rồi đẩy túi giấy dầu trên bàn đến trước mặt nàng: “Bánh hạt dẻ!”
Lâm Ngọc không ngờ hắn sẽ đi mua cho nàng cái này, kinh ngạc nói: “Sao lại mua nhiều đến vậy?”
“Mấy thứ khác cũng mua một ít!” Tuy nói vậy, nhưng nhìn mấy túi lớn hắn chỉ không giống như là chỉ mua “một ít”.
Lâm Ngọc mở một túi bánh hạt dẻ ra, cầm một miếng chậm rãi cắn, hương vị mềm xốp, lại không béo, nàng vui vẻ nói: “Còn nóng này!”
Nói rồi, nàng lấy một miếng bánh khác đưa đến bên miệng Lý Hạc Minh, Lý Hạc Minh không khách khí, cúi đầu, há miệng ngậm tay nàng.
Cửa hàng bán điểm tâm ở Đô Thành có ít nhất mười mấy hộ, Lâm Ngọc hỏi hắn: “Ta chưa từng nói với chàng là mua điểm tâm nhà ai, sao chàng biết được nhà này? Ca ca nói cho chàng biết sao?”
Lý Hạc Minh đưa tay lau vụn bánh dính trên môi nàng: “Không phải, lúc trước ta đã từng mua cho nàng rồi!”
Lâm Ngọc ngẩn người, hỏi: “Khi nào?”
Hình như Lý Hạc Minh không muốn nhắc đến chuyện này, hắn đáp: “Khi đó nàng còn nhỏ, chắc không nhớ đâu!”
Khả: Mấy người thấy lão Lý soft chưaaaaa?
------oOo------