Edit: Khả Khả
Tần Mi An kể với Lâm Ngọc về chuyện của Dương Kim Minh xong, đêm đó Lâm Ngọc chuẩn bị một phong thư, sáng hôm sau, thừa dịp trời còn sương mù dày đặc, nàng cho người mang thư đến Lý phủ.
Lời này Lâm Ngọc nên chính miệng nói với hắn mới thoả đáng, nhưng nàng bị Lâm Tĩnh cấm cửa, không được ra ngoài, chỉ đành truyền tin thay lời.
Sau khi đưa tin, Lâm Ngọc luôn chờ hồi âm. Không biết có phải Lý Hạc Minh cố ý kéo dài thời gian hay không, rõ ràng buổi sáng đưa tin, Lâm Ngọc phải chờ đến hoàng hôn mới nhận được hồi âm.
Thư hồi âm vẫn là một tiểu hài tử đưa đến, trên giấy chỉ có một chữ son đỏ: Hừ.
Rồi không biết là hắn có đồng ý hay không.
Bất luận là Lâm Ngọc có vì Dương Kim Minh đi cầu xin Lý Hạc Minh hay là vì nguyên do nào khác, đối với Lý Hạc Minh mà nói, nó đều như nhau, đều là cầu xin cho Dương Kim Minh.
Hà Tam không biết chuyện giữa Lâm Ngọc và Dương Kim Minh, chỉ cảm thấy Trấn Phủ Sử hôm nay cực kỳ khó ở, nguyên cả một ngày không hề thấy hắn cười lần nào.
Sau khi điều tra xong, tất cả Cẩm Y Vệ đều rời khỏi Chiếu Ngục, Lý Hạc Minh một mình đến trước phòng giam giữ Dương Kim Minh.
Buổi tối, nếu trước đó không có người chịu thẩm vấn thì Chiếu Ngục sẽ có được khoảng thời gian “thanh tĩnh”. Những tội nhân dường như bị tra tấn đến chết, yên lặng ở trong không gian chật hẹp, đến cả tiếng hít thở cũng rất khó nghe ra được.
Trong gian phòng, Dương Kim Minh ngồi lên chiếu cũ nâu vàng đặt trên chiếc giường chật hẹp, lưng dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, tựa như đang nghỉ ngơi.
Lý Hạc Minh biết hắn đang thức, y đứng cách song cửa sắt giọng đều đều: “Ngươi muốn sống không?”
Dương Kim Minh không ngẩng đầu, cũng không trả lời câu này, giọng hắn nghẹn ngào hỏi: “Mẫu thân ta có khoẻ không?”
Lý Hạc Minh không đáp, hỏi lại lần nữa: “Ngươi muốn sống không?”
Dương Kim Minh mở mắt nhìn người cầm đao đứng ngoài cửa. Ngoại trừ Dương thị lang, những người khác của Dương gia không ai bị tra tấn cả, chỉ nhốt ở nơi này vài ngày, mặc dù không bị kết án nhưng sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Thiếu niên hăng hái khí phách ngày xưa, tựa như qua một đêm đã trưởng thành, trầm ổn, thoạt nhìn có vài phần bóng dáng của Lý Hạc Minh trong đó.
Thiếu niên trưởng thành thường trải qua những điều tương tự như vậy, lúc trước phụ thân Lý Hạc Minh tử trận, hắn cũng lâm vào vũng bùn, tuột dốc không phanh như thế này.
Dương Kim Minh nhìn Lý Hạc Minh một hồi lâu, nhưng lại không nhìn ra được gì từ ánh mắt nhạt nhẽo kia, hắn hỏi: “Ngươi muốn cứu ta?”
Lý Hạc Minh không muốn che giấu, nhưng cũng không muốn nói rằng Lâm Ngọc xin cho hắn: “Có người muốn cứu ngươi!”
Giờ đây, người né tránh Dương gia còn không kịp, ai lại có thể nhờ Lý Hạc Minh giúp đỡ, Dương Kim Minh cười trào phúng: “Hiện giờ ai lại dám đưa tay vào bùn cứu Dương gia ta…”
Hắn đang nói, đột nhiên trong đầu lại hiện ra một bóng dáng tuổi già nhân hậu. Dương Kim Minh dừng lại, nhìn Lý Hạc Minh đề phòng, như thể hành động này của Lý Hạc Minh bây giờ là đang làm bộ, muốn kéo theo nhiều người vô tội vào Chiếu Ngục.
Lý Hạc Minh không nhiều lời, chỉ đem một xấp giấy, một nghiên mực và một cây bút lông tiến đến phòng giam: “Ta cho ngươi thời gian một đêm để viết thư, ngày mai sẽ mang đến trước mặt Hoàng Thượng giúp ngươi, người Dương gia sống được bao nhiêu người thì phải xem bức thư của ngươi truyền được bao nhiêu ý đến Đế Vương!”
Ánh nến trên tường nhảy múa, có thể bị thổi tắt bất cứ khi nào, tựa như đường sống của Dương gia lúc này. Dương Kim Minh bình tĩnh nhìn Lý Hạc Minh một hồi lâu, cuối cùng, hắn xuống giường nhận mấy thứ này.
Mẫu thân của Sùng An Đế lúc lớn tuổi không được Tiên đế sủng ái và phải chết trong lãnh cung, khi đó Sùng An Đế đang ở phương bắc đánh với giặc Nguyên, vì vậy không được gặp mẫu thân lần cuối. Nếu muốn Đế Vương rủ lòng, ngoài tình thân ra, e là không còn gì khác.
Ngày hôm sau, Lý Hạc Minh tập hợp chi tiết vụ án của Vương Thường Trung và bức thư của Dương Kim Minh mang vào cung. Mấy ngày sau, Dương Kim Minh, mẫu thân hắn và một số nữ quyến vô tội được phóng thích. Vụ án của Vương Thường Trung khép lại với hơn 20 đầu của hai nhà Vương, Dương rơi xuống.
Đại án này gây ồn ào liên tục mấy tháng trời, mang theo vô tiếng reo hò, vui sướng vì đã hạ màn tội ác trước năm mới.
Khi Lâm gia biết tin Dương Kim Minh được thả, cả nhà vô cùng khó hiểu, không biết ai đã nói cho Bắc Trấn Phủ Sử, chỉ có Lâm Tĩnh đoán là Lâm Ngọc đã nói tình hình cho Lý Hạc Minh biết.
Ở Lâm gia, ngoại trừ Lâm Tĩnh ra, không một ai biết Lâm Ngọc lui tới với Lý Hạc Minh, ngay cả Tần Mi An cũng không biết. Nàng hỏi Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh liền kể chuyện Lâm Ngọc đi tìm Lý Hạc Minh cho nàng nghe.
Tần Mi An đưa tay nhẹ đánh hắn: “Sao chàng lại có thể nói năng lung tung vậy, cái gì hú hí, biết đâu Bắc Trấn Phủ Sử đó dùng thủ đoạn cưỡng ép tiểu muội thì sao?”
Nói đến đây, Lâm Tĩnh liền nổi giận: “Ta đã nhìn kỹ rồi, xiêm y của nó rất chỉnh tề, trâm tóc cũng không rối, còn ở đây…”
Lâm Tĩnh chỉ vào môi Tần Mi An: “Chỗ đây để cho người ta gặm! Nàng cho rằng tên họ Lý kia là hạng người lương thiện sao? Nếu hắn nảy sinh ý đồ xấu muốn ức hiếp Thê Thê, chẳng lẽ chỉ làm mỗi chuyện này thôi sao?”
Điều này cũng đúng, nhớ đến lúc trước mỗi lần Lâm Tĩnh trèo tường vào Tần phủ, chưa có lần nào hắn đi ra mà xiêm y gọn gàng, sạch sẽ cả.
Lâm Ngọc ra mặt nhờ Lý Hạc Minh, giúp gia gia nàng giải quyết ưu phiền, trong lòng Tần Mi An cảm kích, đương nhiên sẽ đứng về phía Lâm Ngọc: “Cho dù vậy, chàng cũng không nên nói tiểu muội như thế, nếu muội ấy buồn tủi thì phải làm sao?”
Lâm Tĩnh không hề cảm thấy lo, hắn lắc đầu: “Lâm gia nuôi dưỡng nữ nhi không dễ bị người khác ức hiếp đâu. Ta rất hiểu nó, Thê Thê nhìn thì dịu dàng, lễ phép, thật ra tính tình quật cường, không dễ khom lưng cúi đầu với người khác. Tỷ tỷ ở trong cung làm phi, phụ thân đang ở địa vị cao, nếu nó không muốn, Lý Hạc Minh không ép được nó!”
Lâm Tĩnh im lặng một hồi, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng tên họ Lý kia đời nào ra tay giúp đỡ không công, ta sợ hắn đang có ý đồ xấu gì thôi!”
Lâm Tĩnh thân là nam nhân cho nên hắn đoán được phần lớn tâm tư của Lý Hạc Minh. Trong Võ Anh Điện, Lý Hạc Minh ôm ý đồ xấu kia xin được ban thưởng của Sùng An Đế vì đã xử lý xong vụ án Vương Thường Trung.
Khả: Để chương 30 có H, quý zị biết thằng cha này xin xỏ gì rồi đó. Lâm Tĩnh là cây hài mới nổi :)))) Muốn có ngoại truyện của 2 ông bà này ghê, hông thì cái đoạn trèo tường vào, lúc trở ra quần áo xộc xệch cũng được
------oOo------