Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 23: NÉ TRÁNH HẮN!




Edit: Khả Khả

Mùa đông giá lạnh, Lâm Ngọc khoác chiếc áo choàng tay dài cổ vuông, dưới thân mặc chiếc váy dáng ngựa. Vai nàng gầy, không thích hợp mặc quần áo dày, vác nặng cả một ngày sẽ khiến nàng đau nhức xương cốt.

Hiện tại nàng đứng trong khoảng sân lộng gió của Lý Hạc Minh, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, đứng nói chuyện với hắn một hồi, hai bàn tay lạnh cóng của nàng rút vào ống tay áo nhung.

Lý Hạc Minh không sợ lạnh, trên người hắn vẫn mặc bộ quan phục phi ngư Lâm Ngọc thường thấy, eo siết thật chặt, như thể bên trong hắn có mặc chiếc quần bó sát.

Hắn đảo mắt qua đầu ngón tay nhỏ nhắn lộ ra khỏi ống tay áo của nàng, đột nhiên hỏi: “Lạnh sao?”

“Hả?” Lâm Ngọc đang suy nghĩ làm thế nào để dò hỏi vụ án của Vương Thường Trung có liên quan đến Lâm phủ hay không, đột nhiên nghe thấy hắn quan tâm hỏi, nên ngẩn ra.

Nàng nắm chặt ống tay áo: “Không lạnh!”

Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn Lý Hạc Minh, thấy hắn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào ống tay áo mình. Theo bản năng nàng liếc nhìn qua bàn tay trái của hắn đang đặt ở chuôi đao, người hắn cao, tay lại rất dài, mu bàn tay nổi gân xanh, năm ngón thon dài nhìn cực kỳ có lực.

Lâm Ngọc từng nghe nói đôi này của hắn từng vặn gãy cổ tội thần ở Chiếu Ngục, thật hay giả tạm thời không nói đến, nhưng đã có lời đồn như vậy truyền ra thì điều này cho thấy hình phạt ở Chiếu Ngục không phải người bình thường có thể chịu được.

Lâm Ngọc thấp giọng nói: “Lúc trước Lý đại nhân có nói trong lời khai của Vương Thường Trung có nhắc đến đến phụ huynh ta, phụ thân ta trung quân ái quốc, trước nay đều liêm khiết, như vậy cũng phải vào Chiếu Ngục sao?”

Lý Hạc Minh không vội đáp lời, mà hỏi lại: “Nàng không lo cho huynh trưởng mình?”



“Hả?” Lâm Ngọc không rõ vì sao hắn lại hỏi vậy, nàng đang tập trung suy nghĩ lại bị hắn quấy rầy, nàng lúng túng nói: “Ca ca…huynh ấy còn trẻ, nếu chẳng may bị vào ngục, có lẽ huynh ấy sẽ chịu được!”

Lâm Tĩnh phụ trách thuế của Hộ Bộ bao năm qua liệu hắn có biết tiểu muội mang hắn ra làm trò tiêu khiển hay không. Hắn hắc xì một cái, xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Quái lạ, trong phòng đốt than nhiều như vậy sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ.

Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm Lâm Ngọc, nàng còn chưa nhận ra rằng những lời của mình vừa nói đã đưa yếu điểm ra trước mặt hắn.

Lý Hạc Minh nói: “Lâm đại nhân làm quan mấy chục năm, qua lại với đám tham ô kia đó là một sự sỉ nhục, ngài ấy vốn dĩ không có tội, nhưng Lâm tiểu thư có dám khẳng định lệnh tôn từ đầu đến cuối đều trong sạch? Đảng phái trong triều tranh đấu kịch liệt, vì tự bảo vệ mình, hoặc vì mục đích cá nhân đều có thể lôi chuyện của năm xưa của người khác ra, nếu đào không ra thì cũng sẽ có người tìm cơ hội tạo ra chút vết nhơ!”

Lời này của hắn giống như đang uy hiếp, nhưng, đúng hơn là đang nhắc nhở nàng, có lẽ Bắc Trấn Phủ Ti đã tra ra chút gì đó không sạch cho nên hắn mới nói vậy.

Nếu vừa rồi Lâm Ngọc hỏi về Lâm Tĩnh, có lẽ thời khắc này Lý Hạc Minh sẽ đề cập đến tiền đồ của Lâm Tĩnh, hắn đã quen thẩm vấn phạm nhân, mở miệng theo phản xạ đều đâm vào yếu điểm của đối phương.

Tuy chỉ là hành động vô ý, nhưng lần này hắn ra tay hơi tàn nhẫn. Lâm Ngọc lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, nàng nhíu mày, mở miệng hỏi hắn: “Vậy Lý đại nhân thì sao? Chẳng lẽ trước giờ vẫn luôn trong sạch?”

Quả nhiên, Lý Hạc Minh không ngờ được mình nói mới mấy câu đã khiến nàng rơi nước mắt, hắn đảo qua ánh nước trong mắt nàng, mày hơi nhăn, tay nắm chặt đuôi đao, nghiêng đầu nhìn về nơi khác: “Cẩm Y Vệ trước giờ không tha bất kỳ quan viên nào, Bắc Trấn Phủ Ti nghe theo ý chỉ của Thánh Thượng, sao có thể nói đến dơ bẩn hay trong sạch được!”

Đột nhiên thấy hắn xa cách, khiến Lâm Ngọc cảm thấy bản thân đã chọc giận hắn. Nàng nuốt hết nước mắt vào trong, lòng thì mắng hắn nhưng khi mở miệng lại là nhờ vả: “Vết nhơ của phụ thân, Lý đại nhân có thể rửa sạch được không?”

Lý Hạc Minh im lặng, Lâm Ngọc thấy hắn như vậy liền sốt ruột tiến về phía hắn. Giày thêu giẫm lên mặt đất gần như không có tiếng động, làn váy lướt nhẹ qua ủng đen của hắn. Nàng ngửa đầu, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, giọng run rẩy: “Lý đại nhân…”



Hắn cúi đầu đón nhận ánh mắt của nàng, trầm giọng phun ra bốn chữ: “Tuỳ thuộc vào nàng!”

Lời vừa nói xong, một trận gió lạnh cuốn tới. Những cánh hoa Mơ đỏ như son bay lượn trên đỉnh đầu. Hơi thở nàng khó nhọc, bỗng, nàng nhớ đến những lời ngày ấy hắn đã nói với nàng trong viện.

Khi đó, hắn cũng nặng nề nhìn nàng chằm chằm như vậy, chỉ là khoảng cách không gần thế này. Gần đến mức, giữa hương Mơ nồng nàn, Lâm Ngọc có thể ngửi được mùi máu tanh xen lẫn hương bồ kết trên áo hắn.

Dường như Lý Hạc Minh không biết được bản thân mình trong mắt Lâm Ngọc khiến nàng sợ hãi thế nào, bằng không, hắn sẽ không mang một thân toàn mùi máu chưa kịp tẩy rửa đã đến gặp nàng.

Than trong bếp lò nổ tí tách, Lý Hạc Minh cúi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hồng ươn ướt của nàng. Hắn khẽ động, hơi thở Lâm Ngọc run lên, hình như hắn không phát hiện được nàng đang lúng túng, cứ cúi đầu ngày một gần.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, không giống như là đang muốn hôn nàng, nhưng hơi thở nóng bỏng này tựa như tấm lụa tơ tằm kín gió đang quấn lấy nàng.

Môi hắn gần như chạm phải môi nàng, vào thời khắc này, Lâm Ngọc đột nhiên xấu hổ nghiêng đầu né tránh.

Lý Hạc Minh dừng lại, đôi mắt đen nhánh chuyển động, không chút cảm xúc nào đảo qua vành tai đỏ ửng của nàng, sau đó, từ từ đứng thẳng lưng.

 

------oOo------