Ham Muốn

Chương 22




Phaedra đặt bút xuống và dụi mắt. Tập bản thảo của bố cô tốn nhiều công sức để biên soạn hơn là cô tưởng. Càng về cuối văn phong của ông càng trở nên tồi tệ. Nó xấu đến nỗi khó có máy xếp chữ nào có thể nhận ra các chữ mà ông đã viết. Cô đoán rằng cô phải mất ít nhất một tuần nữa để làm việc với nó.

Cô nhìn quanh phòng đọc của bảo tàng Anh. Những cái đầu và lưng chăm chú vào những tập sách ở khắp các mặt bàn. Hầu hết những người đến đây đều là đàn ông. Và sự chú ý của cô chuyển dần từng người từng người một.

Elliot không có ở đây. Kiếm tìm anh đã trở thành một thói quen của cô. Họ không thể công khai gặp nhau bởi nó quá nguy hiểm. Liệu có khi nào anh đang làm việc ở đây khi cô đến.

Không cần có một sự thừa nhận nào, không cả những lời chào hỏi hay một cuộc nói chuyện. Điề nhất cô muốn là được gặp lại anh. Cô sẽ lại được tận hưởng những niềm vui thích khi có anh ở bên, trong căn phòng ngủ khi anh lúc đó thậm chí ngồi ở phía xa xa và quay lưng lại phía cô.

Cô nhắm mắt và như nhìn thấy anh trong tâm trí. Cô thưởng thức hương vị của nụ hôn cuối và như muốn nuốt cả ma id="filepos1082073">i hương tỏa ra từ cơ thể anh. Bàn tay anh vuốt ve dọc cơ thể cô và cô nhấm nháp hương vị của kỷ niệm, tận hưởng chúng ngay tại lúc này.

Những kỷ niệm đó sẽ lưu lại được bao lâu trước khi chúng phai nhạt? Cô sợ rằng điều đó sẽ xảy ra, và nỗi lo sợ ấy khuấy động tâm hồn cô. Cô luôn gợi lại những kỷ niệm, luôn nghĩ về chúng bởi cô lo sợ rằng chúng đã bắt đầu nhạt phai.

"Phaedra, cậu đang ngủ đấy ư?"

Cô mở to mắt, giật mình. Một người ăn mặc hợp thời trang đang đứng cạnh chiếc bàn. Một người đàn bà nhìn cô chằm chằm và thì thầm vào tai cô.

"Alexia, cậu đang làm gì ở đây?"

"Mình nghe nói cậu luôn luôn có mặt ở đây cả ngày". Cô ta liếc nhanh khắp căn phòng và thì thầm.

"Chúng ta hãy cùng đi ra ngoài, Mình cần chút không khí thoáng đãng". Phaedra nói.

Alexia đợi trong lúc cô buộc chặt tập bản thảo. Cô mang nó đi cho người thủ thư, người đã lấy nó trên một giá sách.

Họ rời khỏi phòng đọc và nhà Montague. "Chúng ta hãy cùng ra quảng trường Bedford", Phaedra gợi ý.

"Đó đúng là tập bản thảo bỉ ổi, rẻ tiền", Alexia nói khi họ tản bộ đến quảng trường.

Trái tim của Phaedra se lại. "Họ đã kể với cậu về nó".

"Mình và Hayden hầu như chia sẻ mọi điều với nhau. Đừng trông căng thẳng và buồn thảm như vậy. Mình không đến cầu xin lòng tốt của cậu. Easterbrook muốn mình làm như vậy nhưng mình chọn cách không nghe theo những lời ám chỉ bóng gió của anh ấy".

"Cậu là người đầu tiên tôi nghĩ đến, Alexia. Khi mình đọc nó, mình không quan tâm lắhồng cậu và các anh em trai của họ, mà là cậu".

"Thật hạnh phúc và mình rất biết ơn. Tuy nhiên, mình hiểu lòng trung thành một người cần có dành cho gia đình của mình. Nếu cha của cậu giao cho cậu một nhiệm vụ cậu không thể làm trọn vẹn, cậu sẽ chỉ có thể chọn một phần của lời hứa với cha để thực hiện".

Sự điềm tĩnh vốn có của Phaedra đã không còn kể từ bữa tiệc tối hôm đó. Giờ đây sự rộng lượng khoan dung của Alexia lại trở thành những do dự băn khoăn. Alexia liếc nhìn nhanh và nở một nụ cười khiến người khác có thể vững dạ hơn.

"Ai nói với cậu biết là tôi giữ bản thảo tại Montague House?"

Lại một cái liếc nhìn, một nụ cười dường như đầy cảm thông. "Không phải anh ấy. Viscount Suttonly đã quay trở về London và dì Hen đã thật ngu xuẩn khi theo dõi anh ta cùng với Caroline theo sau. Hayden rất giận dữ và ban bố những luật lệ vô cùng hà khắc. Anh ta đổ tội Easterbrook đã thúc ép họ".

"Mình không thể tưởng tượng được vị bá tước lại có thể giảng dạy cho một cô gái về giá trị và nhân phẩm của mình".

"Anh ta không đề cập bất cứ điều gì về chủ đề đó cả, theo như lời mà dì Hen điên khùng ấy nói. Thay vào đó anh ấy hàng ngày luôn cẩn thận lau các khẩu súng ngắn trong thư viện đã hoàn toàn có thể trông chừng Caroline".

Phaedra bật cười khi tưởng tượng ra hình ảnh đó. "Mình có thể tưởng tượng ra Henrietta đã có thể tức giận thế nào. Việc thành hôn của cô con gái bà ta trên danh nghĩa cuối cùng thì cũng nằm trong tầm tay với".

"Thực ra thì mình không quan tâm tới sự trở về của cô ấy. Dù sao nó vẫn không khiến mình phải rời bỏ thị trấn này. Và cô ấy là trung tâm nắm bắt mọi lời thị phi. Ví như cô ấy đã báo cho tôi biết việc cô có mặt ở đây".

"Ngài Elliot khuyên mình nên giao tập bản thảo cho những người thủ thư. Anh ấy thông thái hơn mình. Mình dám chắc rằng đã có một ai đó đột nhập vào nhà mình tối qua, và không còn nghi ngờ gì nữa họ đến để tìm nó". Cô không nghe thấy tiếng động nào cả bởi lúc đó cô đang ngủ, nhưng vào buổi sáng khi cô bước vào phòng khách dường như có gì đó không bình thường. Đồ đạc bị xáo trộn nhẹ. Những tấm khăn choàng Venetian bị đảo trộn và những giá sách thì quá ngăn nắp

"Nó không thể là do một trong số chúng minh". Alexia nói. "Không có lý do nào khiến chúng mình làm thế. Easterbrook và Hayden biết chỗ cậu đang để những trang bản thảo đó".

Họ đi một vòng quanh một công viên nhỏ của quảng trường Bedford. Những ngôi nhà xung quanh đó trông thật giản dị nhưng tạo cho người xem cảm giác thoải mái. Có rất nhiều người sống ở đây với đủ các ngành nghề từ những nhà văn nổi tiếng, những luật sư cao cấp và cả những nhà ngoại giao nước ngoài nữa. Những mặt tiền sạch đẹp cùng chung một mẫu thiết kế đứng thẳng thành một hàng dài, mái nhà không quá cao. Căn nhà trông thật vừa vặn và cân xứng với quảng trường.

"Elliot có ý định sẽ rời London sớm". Alexia dường như đã có thể trả lời thắc mắc của Phaedra. Có lẽ cô đã đoán biết trước điều mà Phaedra định nói.

Họ đi thêm mươi bậc nữa, "Cậu biết về điều đó nhiều đến đâu vậy, Alexia?"

"Hầu như hơn cả những điều mình muốn biết. Mình không đồng ý với quan điểm của cậu, Phaedra, và mình cũng chưa từng bao giờ vờ như mình đã ủng hộ nó. Giờ đây mình lo sợ những điều tồi tệ nằm trong chính suy nghĩ của cậu. Tuy nhiên cậu chưa bao giờ cố gắng thay đổi mình và ngược lại mình cũng vậy". Nói rồi họ bước vào trong công viên. Cô ngồi trên một chiếc ghế đá. "Elliot đã có một cuộc cãi vã với Easterbrook hôm qua".

"Một cuộc cãi vã lớn ư?"

"Theo như lời của dì Hen thì đó là cuộc cãi nhau của giới quý tộc".

Phaedra ngồi ngay cạnh cô. "Henrietta có nghe thấy vụ cãi nhau không?"

"Henrietta sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nghe lén nào để nghe các cuộc cãi vả trên toàn thế giới này. Mình đã từng thuyết phục bà ta bỏ qua vụ này, cô thấy đấy bà ta nói vụ cãi nhau liên quan đến vấn đề lễ cưới".

"Không còn nghi ngờ gì cả, bà ấy đã hiểu nhầm". Phaedra cảm thấy như tua của cây thường xuân đang bò xung quanh giày của cô.

"Bà ta nói cuộc cãi vã có liên quan đến những quyền lợi và nghĩa vụ mà một người chồng cần có. Nói một cách ngắn gọn, Easterbrook nói với Elliot về một điều gì đại loại như đám cưới của cậu và Elliot".Cô hếch đầu lên giễu cợt: "Cậu sẽ biết chuyện vặt vãnh này sẽ tồi tệ thế nào rồi chứ".

Phaedra ước gì Alexia không dùng đến từ "vặt vãnh" ấy dù có thể nó là một từ thích hợp. Tình cảnh này đã phá hủy những gì có ý nghĩa và chỉ làm nỗi đau thêm giày vò con tim cô.

Cô nói với người bạn đi cùng cô sự thật và nhìn thấy thái độ của Alexia càng lúc càng ngạc nhiên.

"Mìnhđồng ý rằng lời thề đó có giá trị". Cô ta nói. "Thực ra thì Hayden chẳng kể gì với mình cả. Tuy nhiên câu chuyện của cậu đã giúp tôi sáng tỏ đôi điều".

Cô lấy chiếc túi xách đặt trong lòng, mở ra và lôi ra một tờ giấy đang được gấp sẵn. "Anh ấy bảo mình đưa nó cho cậu. Mình không biết vì sao nhưng mình biết chúng nói về những ông luật sư".

Phaedra đọc tên ba luật sư ghi trong tờ giấy. Cô nhận ra một người. Ông ấy đã từng đại diện cho một nữ bá tước trong một vụ li dị chồng. Mọi thông tin về vụ đó đã có trên mặt báo, và cô đoán rằng những chi tiết liên quan đến các hoạt động của cô rồi cũng sẽ được xuất bản.

"Mình không đủ khả năng để thuê những luật sư như thế".

"Hayden đưa cho tôi mảnh giấy này và nói với cô rằng anh ấy sẽ dàn xếp với họ. Bây giờ thì mình đã biết mọi chuyện, và mình chắc chắn rằng anh ấy sẽ chịu mọi phí tổn".

Điều này có nghĩa là anh trai của chính Elliot sẽ trả mọi chi phí. Một người anh khác của anh có thể muốn anh hãy thực hiện những quyền lợi của người chồng trong khi họ còn chưa công khai chính thức. Nhưng Elliot có lẽ sẽ rất vui mừng khi một ngày nào đó gia đình họ tống khứ được cô.

Có lẽ Elliot cũng có những kết luận tương tự. Sự giúp đỡ của Hayden không hề có nghĩa là Elliot chấp thuận những đề nghị của cô.

Sự thất vọng khiến trái tim cô quặn thắt, đó là một phản ứng hết sức ngớ ngẩn. Trái tim không thể lắng nghe một cách rõ ràng và đưa ra những phán quyết cho tương lai. Niềm tiếc nuối bâng khuâng không thể trôi qua dễ dàng, nhưng nó không có nghĩa là cô sẽ để cho những tình cảm gian dối đánh gục cô.

Cô gấp giấy đút vào trong túi và chuyển sang một chủ đề khác nhằm cố xua đi những ý nghĩ về Elliot.

***

Ngài Pettigrew cứ đưa tay cọ qua cọ lại chiếc cằm chẻ của mình. Thói quen đó khiến Phaedra có cảm tưởng dường như ông là một con người rất thận trọng. Và thậm chí cô bắt đầu nghĩ người đàn ông này đang mơ màng một điều xa xăm nào đó.

"Ngài nghĩ sao? Liệu lá đơn của tôi có thể được nhận những tín hiệu tốt hay không?"

Thậm chí ngay cả khi cô đã lên tiếng hỏi, cũng phải mất một thời gian khá dài nó mới đủ khả năng xâm nhập vào tâm trí của ông.

Cuối cùng những ngón tay mập mạp cũng thôi không mân mê cằm nữa. Cái đầu gật gù với mái tóc hoa râm ngẩng lên.

"Đây là một trường hợp rất thú vị, cô Blair à. Là trường hợp thú vị nhất. Tôi đã bị thu hút bởi những lắt léo của vụ kiện cũng như những dính líu mà nó có thể gây ra đối với không ít người".

"Tôi rất vui mừng khi có thể đem lại cho ngài nhiều hứng khởi như thế. Tuy nhiên tôi đang mong có một sự tái đảm bảo rằng tôi đang đi đúng đường trong vụ này".

Sự chú ý của ông khiến cô rùng mình. Pettigrew là một quý ông lùn, mập mạp và béo tốt đến nỗi tưởng chừng như cái caravat ông đeo đang thít lấy cổ ông. Đôi mắt xanh của ông chiếu những tia nhìn sắc nhọn vào người đối diện. "Nếu cô lập trình sẵn cho con đường của mình, cuộc du ngoạn chắc chắn sẽ dài. Và phải mất hàng tháng trời để tìm kiếm những bức thư cam đoan của những người đã có mặt ở đó làm bằng chứng. Liệu những nhân chứng đã đến dự lễ cưới có nói rằng cô bị ép buộc hay không?"

"Người phụ nữ đó sẽ nói, và tôi tin rằng vị linh mục cũng sẽ khẳng định rằng không có sự ưng thuận thật sự nào cả. Tôi không nghĩ rằng ông ta đã thoải mái khi điều hành buổi lễ."

"Hãy nhìn này, đã có một rắc rối rồi đấy. Ngay tại những lời cô vừa nói: 'Sự ưng thuận thực sự'. Điểm mấu chốt nằm ở đó. Cô đã đưa ra sự ưng thuận nhưng sau đó cô lại nói đó không phải là sự ưng thuận thật sự. Tòa án sẽ không l làm thân thiện hay để ý đến những phát ngôn như vậy đâu. Sẽ có thêm bao nhiêu người nữa đồng quan điểm với cô là đó không phải sự ưng thuận thật lòng. Và thế là cô sẽ biến thành người kể một câu chuyện chỉ để nói về quan điểm cá nhân của mình. Điều đó mới hấp dẫn làm sao".

"Nó không đủ hấp dẫn để ông có thể là người đại diện cho tôi trước tòa ư". Pettigrew không phải là người đầu tiên trong danh sách mà cô đến gặp. Hai người kia đã từ chối lời đề nghị giúp đỡ của cô.

Ông nhìn thẳng vào Phaedra: "Cô có chắc chắn rằng ngài Elliot cũng sẽ kể một câu chuyện giống như câu chuyện của cô? Việc anh ta có thừa nhận hay không vô cùng quan trọng. Nếu anh ta từ chối nói ra những điều mà cô cho là sự thật ấy, không một tòa án nào dám đưa ra quyết định. Dù sao thì anh ta cũng là con trai của một Huân tước".

"Anh ấy không làm bất kỳ điều gì để ép buộc hay thúc ép những lời thề cả. Chúng tôi không sống với nhau như vợ chồng. Và anh ấy không có động cơ hay mục đích gì để lấy của cải của tôi cả".

"À, nếu anh ta không động đến số của cải ấy... Đây chính là cách mà mọi việc được bộc lộ, cô Blair à. Tòa án sẽ nghi ngờ rằng liệu có bất kỳ sự cố gắng hủy bỏ cuộc hôn nhân vội vã này khi hai người còn đang ở nước ngoài hay không. Những cuộc hôn nhân vội vàng như thế này thường không được dân chúng biết đến bởi tâm trí họ đang trôi về những xứ sở ấm áp hơn và những con người nhiệt tình hơn. Những phản ứng tích cực thường quay trở về không sớm chút nào".

"Ngài đang không hề miêu tả những gì đang xảy ra với chúng tôi. Đó chỉ là những lời thề đơn thuần và tôi không liên quan gì đến những lời buộc tội khi mà tôi không hề mắc lỗi. Đó là một nỗ lực tuyệt vọng để cứu chính tôi, tất cả chỉ có thể".

Ông luật sư tỏ vẻ đồng ý mà không nói một lời nào, nhưng cô phát hiện những hoài nghi đang ở ngay trong chính cách biểu hiện có phần nhẹ nhàng và ôn tồn của ông.

"Sau đó có một việc đã xảy ra ở tháp trong đêm đó". Ông nói. "Cô và Huân tước Elliot sẽ bị hỏi liệu có bất kỳ mối quan hệ xác thịt nào giữa hai người không. Nếu thực sự có điều đó thì vụ kiện của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại". Môi ông mím lại và dường như hơi bĩu ra. "Nếu mối quan hệ đó vẫn tiếp tục ngay cả khi cô đã rời Postiano... Và nếu có bất kỳ vấn đề gì liên quan đến mối quan hệ bất chính đó, vụ kiện của cô không còn chút hi vọng nào".

Cô gồng hết sức mình đón nhận sự từ chối đang đến với mình. Không chỉ có ba luật sư có thể giúp cô trong vụ kiện này. Cô sẽ tìm vị luật sư khác, ít nhất cũng không cảnh vẻ như những người này. Ít ra cũng là một người mà có thể bảo vệ và bênh vực cho tình cảm của cô.

"Tôi nghĩ rằng ngài không cho là lá đơn của tôi đáng để ngài suy ngẫm, thưa quý ông".

"Tôi chỉ đơn thuần lý giải những khó khăn có thể xảy đến với cô". Khuôn mặt tròn của ông ta nở một nụ cười. Và ông vung tay trong không khí theo một hình vòng cung. Điệu bộ đó cho thấy thái độ của ông hướng tới sự việc của cô. "Thông thường thì đây sẽ là những nỗ lực vô ích. Tuy nhiên cô lại không phải là một người bình thường phải không?"

"Xin lỗi?"

"Cô Blair, ác cảm của cô về việc kết hôn đã được rất nhiều người biết đến. Cuộc đời của mẹ cô là một chuỗi những tin đồn và có lẻ chính sự kì lạ đến kì cục trong tính cách của cô cũng như sự thiếu trung thực là một điều mà một người con trai của Huân tước không muốn trói buộc. Nếu bất kì một người con gái nào khác từ chối lấy Huân tước Elliot Rothwell, tòa án sẽ cười nhạo cô ta. Nhưng với cô thì..."

Và một lần nữa cánh tay ông lại vung lên. "Cách ứng xử và niềm tin của cô sẽ có thể ủng hộ rất nhiều cho những khẳng định của cô trước tòa. Và quan tòa sẽ có khuynh hướng muốn giải phóng Elliot khỏi bất cứ thứ gì liên quan đến cô. Được rồi, tôi nhận bào chữa vụ này và sẽ tìm một vị kiểm sát viên tốt nhất để giúp cô. Tôi hy vọng rằng với sự giúp đỡ của ông ấy chúng tôi sẽ đẩy lùi những tai tiếng liên quan đến vụ kiện này trong nhiều năm nữa".

Lời hứa đẩy lùi những tai tiếng cũng không thể làm gì giúp cải thiện tinh thần của Phaedra. Cô rời căn phòng của Pettigrew với tâm trạng buồn nản y như lúc bước vào vậy. Từ ngày thời tiết trở nên đẹp hơn cô đã đi bộ đến Viện bảo tàng Anh.

Cô cho tay vào túi và chạm vào bức thư được giấu trong đó. Elliot đã viết nó hai ngày trước đây. Bức thư bày tỏ sự quan tâm lo lắng của anh về sự an toàn của cô. Alexia đã nói với anh về vụ đột nhập tối hôm đó.

Giọng điệu trong bức thư rất trang trọng, thậm chí là xa lạ. Có phải cô đang mơ màng rằng với sự lạnh nhạt trong quan tâm và thể hiện tình cảm ấy anh đang muốn nhắn nhủ tới cô một điều gì đó: "Hãy từ bỏ mọi thứ, về với ta và cô sẽ không bao giờ còn phải sống trong những hiểm nguy nữa".

Không có bất kỳ điều gì đại loại như thế được viết trong bức thư. Không có tình cảm, không có những lời thắm thiết mà họ đã chia sẻ cùng nhau. Anh viết như chỉ để gửi cho một người bạn xã giao sau năm năm không gặp.

Có lẽ anh không muốn mạo hiểm hay tranh cãi thêm về suy nghĩ của cô trong cuộc hôn nhân này nữa. Và có lẽ anh đã bắt đầu cảm nhận được những thay đổi từ phía cô.

Nếu điều đó là sự thật cô cũng không thể trách anh được. Rốt cuộc thì cô cũng đã chọn cách suốt đời rời xa anh. Anh đã phải nỗ lực rất nhiều để chấp nhận tính pháp lý của những lời thề đó và không còn nghi ngờ gì nữa, lời từ chối của cô đã khiến anh tổn thương. Cô chưa từng nghĩ đến liệu anh có hiểu vì sao cô không thể làm khác được hay không.

Cô thậm chí đã bắt đầu không hiểu nổi mình.

Chỉ có cảm giác được chạm vào bức thư anh viết mới đem lại cho cô sự thoải mái. Trong cuộc đời mình chưa bao giờ cô thấy cô đơn như thế này. Cũng chưa từng bao giờ cô thắc mắc về bản chất của cuộc sống, nhưng giờ đây với trái tim đau khổ và đơn độc, hơn lúc nào hết cô cảm nhận rất rõ điều đó. Cô không thể chữa lành vết thương mà cuộc chia ly này gây ra cho mình, nỗi đau ấy ẩn sâu trong tâm hồn cô, khó mà quên đi được.

Cô bước vào phòng khách và lấy ra tập bản thảo. Cô ghét vòng tuần hoàn lặp lại của các công việc vặt thường ngày và những trang bản thảo đó là gánh nặng mà cô buộc phải đảm nhận. Cô vứt chúng trên bàn và nhìn chằm chằm đống bản thảo.

Không khí sau lưng cô bỗng chuyển động nhẹ. Có một ai đó đang ở rất gần cô. Trái tim cô đập mạnh. Cô nhắm mắt tận hưởng niềm hứng khởi đang trào dâng trong tâm hồn như ánh mặt trời xua tan đi những áng mây u tối.

Cô quay lại và thấy Elliot đang đặt tập sách xuống chiếc bàn ngay trước mắt. Cô bị quyến rũ hoàn toàn bởi nụ cười của anh, nhưng tiếc thay đó chỉ là một nụ cười xã giao thay vì một nụ cười của người đã từng chung chăn gối.

"Thưa cô Blair, thật vinh hạnh khi được gặp cô tại đây. Ta thậm chí còn không biết cô vẫn cư ngtại nơi đây".

"Tôi hầu như đã hoàn thành xong mọi việc, thưa Huân tước Elliot".

Ánh nhìn của anh lướt qua tập bản thảo và anh chỉ vào chiếc bàn. "Ta cũng hầu như đã hoàn thành hết mọi điều phải làm. Ta sẽ không che mất ô cửa sổ nếu ta ngồi ở đây chứ? Trong trường hợp ngược lại ta có thể ngồi ở những chiếc bàn khác".

"Hôm nay trời rất sáng. Ánh sáng đó là để ban phát cho khắp mọi người".

Anh không nói thêm lời nào nữa. Anh ngồi xuống ghế, mở tập sách và đống giấy tờ, nhanh chóng chìm sâu vào những suy tư.

Cô cảm nhận được anh đang ở rất gần mình và đắm mình trong sự hiện diện của anh theo cách mà cô thấy êm đềm nhất. Cô nhấm nháp hương vị của những cảm xúc đang ngập tràn trong tim và ngạc nhiên khi thấy gần như mình đang bật khóc.

Cô đã yêu anh rất nhiều và đó là cội nguồn của mọi cảm xúc mà họ đã chia sẻ. Niềm vui, nỗi đau, những yên bình và cả sự khước từ - tất cả là những phản ứng của một người phụ nữ đang đau khổ trong tình yêu.

Cô không hiểu tại sao mọi việc lại có thể tới nông nỗi này, ngay tại đây, khi họ đang ở rất gần nhau. Cô đã từng có một mối tình trước đó, nhưng những cảm xúc như thế này lần đầu tiên cô cảm nhận thấy. Cô đã lầm tưởng rất nhiều về chính bản thân cô, về những mối quan hệ mà cô đã thiết lập trong một tình bạn đặc biệt nhường này.

Cô không còn biết được cô cứ im lặng trong trạng thái như vậy đã bao lâu rồi. Sự hiện diện của anh làm con tim cô ngập trong hạnh phúc. Anh đứng bật dậy phá tan dòng suy nghĩ đang miên man trong cô. Anh đi tới các giá sách, lấy ra một quyển khác và quay trở lại.

Cô gần như dán mắt vào anh. Anh trông thật đẹp với chiếc áo choàng màu nâu tao nhã và chiếc caravat bảnh bao. Nếu đôi mắt anh vẫn ánh lên những tia nhìn làm mê mẩn lòng người và tóc anh rối thêm chút nữa anh sẽ trở nên hấp dẫn gấp bội phần. Nhưng ngoại hình không hoàn toàn làm nên một người đàn ông.

Anh quan sát sự hiện diện của anh cũng như những gì đang diễn ra trong tâm trí mình. Anh nhìn lướt phòng đọc sách và đôi mắt anh dừng lại như trói chặt cô. Những khao khát bùng lên trong mắt anh, lặng lẽ và huyền ảo và cô là cảm nhận được điều đó.

Cô đáp trả theo cách của cô, và lúc nào cũng vậy, cô tưởng tượng mình đã già yếu, buồn tẻ, xấu xí đến nhường nào khi tình cờ gặp anh tại thị trấn chỉ trong một ngày trước khi phải xa nhau hàng thập kỉ. Nếu anh nhìn cô như vậy thì chỉ trong chớp mắt cô đã có thể biết được mình cần anh đến nhường nào.

Lần này anh không ngồi xuống nữa. Anh đi tới chiếc bàn của cô trong dáng vẻ của một học giả tò mò về công việc của người khác. Anh đứng đằng sau, ngay sát vai cô đến nỗi cô có cảm giác anh đang ở rất gần. Cô nghiến răng để kiểm soát cơn bùng phát của tình cảm sẽ khiến cô quay lại và lập tức hôn ngay vào ngực anh.

"Chỉ còn lại vài trang thôi". Anh nói.

"Có lẽ em sẽ cần xem lại toàn bộ chúng. Sẽ mất một khoảng thời gian để sắp xếp chúng cho phù hợp với cách mà nhà xuất bản yêu cầu." Cô ngước nhìn anh. "Em hy vọng ngài từ nay cũng sẽ thường xuyên đến đây để kiểm tra lại những chi tiết trong cuốn sách của ngài".

"Thông thường thì càng về cuối sẽ cần càng nhiều sự kiểm tra như thế".

"Và sau đó chúng ta có thể cùng nhau tìm lại những ngày hạnh phúc, Elliot".

"Ta không thể chắc chắn điều gì cả, ngày mai ta sẽ rời London trong ít nhất là một tuần và ta hy vọng khi trở về mọi việc đã được hoàn tất".

Ánh mắt anh vẫn ấm áp, xuyên thấu tâm hồn cô. Cô là người duy nhất có thể hiểu anh nhiều đến thế. Nhưng cô cũng đồng thời nhìn thấy tia nhìn sắc lạnh trong mắt anh.

"Đừng trì hoãn nhiệm vụ của cô, thưa quý cô Blair. Cô đã lựa chọn con đường đi cho riêng mình trong sự việc này và cả những điều khác nữa, và ta sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì nữa. Tuy nhiên, sẽ không thông minh chút nào nếu cô cứ mãi trung thành với ta và nghiêng mình trước giới quý tộc. Ta thú nhận rằng cán cân của lương tâm trong ta đang rung động nhẹ".

Lời cảnh báo của anh khiến trái tim cô quặn thắt.

"Em hy vọng có được một yêu cầu liên quan đến công việc này trước khi nó

"Mọi yêu cầu sẽ được gác lại cho đến tuần sau. Sau đó hãy đưa ra quyết định của chính cô. Nhưng đừng lần lừa mãi bởi dù cô có muốn làm hay không ta cũng sẽ vẫn rất trông đợi cách giải quyết của cô. Ta luôn quan tâm và tự nhắc nhở mình về việc làm thế nào có thể sắp xếp mọi thứ liên quan đến cô theo cái cách mà ta thích nhất".

Anh đi tới chiếc bàn, đặt quyển sách xuống, và thu dọn đống giấy tờ. "Ta rất sung sướng có cô bên cạnh cùng ta hôm nay. Niềm hạnh phúc quả là quá sức tưởng tượng. Ta chẳng có thể nghĩ tới cái gì trong suốt một tiếng rưỡi trừ việc tưởng tượng cô nằm trên chiếc bàn này và trần truồng năn nỉ ta hãy đón nhận cô".

Anh liếc nhìn nhanh chiếc tràng kỷ đầy sách, liếc nhìn những người đọc sách với cặp kính dày, và gương mặt nghiêm trang của những cô thủ thư. "Chết tiệt thật, Phaedra. Ta sẽ không bao giờ bước tới một thư viện đại loại như thế này thêm một lần nữa".

Elliot đã dự định di tới Suffork để thăm Chalgrove như lời Hayden yêu cầu, nhưng anh đã hoãn lại vì một số lý do. Thay vào đó anh đi dọc vùng quê bằng chiếc xe ngựa bốn bánh và thừa nhận với chính mình rằng lý do thực sự chính là Phaedra.

Tìm kiếm cô trong phòng đọc là sự đầu hàng của anh với những sầu muộn mà anh đang phải chịu đựng. Anh đã từng thề sẽ không ngồi cạnh cô và cũng không có ý định sẽ gặp lại cô. Và sau đó chỉ ngay khi thấy cô bước chân vào phòng, mọi quyết tâm dường như tiêu tan hết, anh lóng ngóng vì sự xuất hiện của cô chẳng khác gì một người say rượu bí tỉ đã từng tỉnh táo quá lâu.

Biết rằng mình thật nực cười nhưng anh cũng không thể làm gì để giúp mình thoát khỏi hình ảnh một tên ngốc được. Tình yêu là địa ngục và đó là tất cả những thứ mà tình yêu có thể đem lại.

Anh nhìn chằm chằm ra trang trại nhưng tâm trí lại mường tượng tới cảnh anh và cô trong những năm tiếp theo. Anh sẽ tới thăm cô tại ngôi nhà nhỏ của cô. Có lẽ cô sẽ không chấp nhận một món quá tầm thường như thế. Thời gian sẽ cứ trôi và anh sẽ không thể gặp cô được nữa. Mặc việc này kéo dài trong bao lâu, mặc cho họ đã thề sẽ yêu nhau trọn kiếp, cô sẽ vĩnh viễn không thể luôn là một phần đời của anh.

Người đàn ông trong anh dường như đang nằm trong dông bão. Anh đã không còn tỉnh táo được nữa. Cô có thể sẽ dần nhận ra rằng mối quan hệ như vậy chỉ là rất tờng. Nhưng anh không thể dung hòa trái tim và trí óc anh được nữa.

Tồi tệ hơn, sự nghi ngờ choán đầy tâm trí anh. Anh nghĩ cô chấp nhận một cuộc sống như vậy cũng chỉ bởi anh không thực sự yêu cô. Liệu có phải anh đã ngu ngốc yêu một người đàn bà không hề có tình cảm thực sự với mình.

Họ chưa từng thẳng thắn trao đổi về tình yêu của họ. Anh không coi trọng việc đó chỉ vì mặc cảm tội lỗi, nhưng với cô, chắn chắn phải có một lý do nào khác nữa.

Chiếc xe ngựa đi tới một con đường nhỏ, và anh hướng suy nghĩ của mình cho cuộc gặp mặt trước mắt. Anh nên dành ưu tiên cho việc đó khi anh đã ra khỏi London dù anh không mong đợi cuộc gặp đó. Anh không có ý nghĩa quan trọng với Phaedra cùng những thứ liên quan tới tập hồi kí. Nhưng điều anh không để tâm nhất lại là việc liên quan đến Nam tước Chalgrove.

Điền trang của Chalgrove rất xứng đáng là nơi ở của một Nam tước. Những cánh đồng màu mỡ hứa hẹn vụ mùa bội thu, những trang viên tuyệt đẹp được chăm chút cẩn thận. Tuy nhiên Hayden nói rằng tài sả của người bạn này không lột tả được tình trạng thực của gia đình ngài Nam tước. Những khoản nợ để lại và thiệt hại trong khủng hoảng ở ngân hàng gần đây khiến Nam tước rất đắn đo trong việc tiêu dùng bất cứ khoản tiền nào.

Nam tước tiếp đón Elliot trong văn phòng của mình. Đó là một căn phòng được trang hoàng rất đẹp. Nếu một vài tập sách quý biến mất và trên tường mất đi vài bức tranh, không ai có thể nhận ra nó là một văn phòng.

Chalgrove là một người đàn ông cao lớn và săn chắc như một vận động viên chuyên nghiệp. Ngài được biết đến như một người gốc Corinh bởi những năm tháng sống tại quê hương khi còn là một cậu bé. Ông rất hiếm khi quay trở lại thị trấn của tuổi thơ và dường như vắng mặt trong suốt những năm tháng cuối đời.

Họ ngồi trong phòng với ly rượu trên tay. Đôi mắt sâu màu nâu của Chalgrove rất hiếm khi biểu lộ những suy nghĩ và những mối quan tâm của ngài. Vóc dáng của ngài toát lên một sự điềm đạm, và đầy tinh thần trách nhiệm.

"Anh của cậu đã viết thư cho tôi và rất vui là cậu đã đến đây". Ngài nói.

"Tôi không biết liệu mình có thể giúp gì được hay không, tôi chưa từng đọc qua tập bản thảo

"Tuy nhiên nhà xuất bản lại đọc nó rồi. Ý tôi là quý cô Blair". Ngài gác chân lên chiếc ghế và thư giãn với cốc rượu cầm tay. Đôi bốt của ngài đầy những vết bùn khô minh chứng cho việc dạo quanh khắp các cánh đồng của Nam tước. "Trước khi mất Merris Langton có đến gặp tôi. Và có vẻ như Richard Drury đã sai lầm khi cho cả tên tôi vào trong những tập hồi kí".

Elliot đoán rằng bất kỳ người nào được nhắc đến và không được tán dương đều khăng khăng rằng Richard Drury đã phạm phải một lỗi. "Liệu đó có phải chỉ là một vấn đề riêng tư?"

"Đó là vấn đề chính trị. Drury đã thổi phồng mối quan hệ của tôi với bè phái lớn trong các đảng khi tôi còn trẻ. Không có gì bất hợp pháp hay xúi giục nổi loạn trong những lời kể của ông ta và lúc đó tôi mới chỉ là một cậu nhóc, nhưng chừng ấy cũng đủ để xấu hổ rồi. Những sai lầm không thể xóa sạch ấy, tôi hy vọng, đã không bị đặt vào trong bản in. Cậu chắc chắn hiểu vấn đề, tôi đảm bảo".

"Tôi lấy làm tiếc rằng tôi không thể giúp gì cho ngài được. Cô Blair đã hứa với cha cô ta rằng sẽ cho xuất bản nguyên vẹn tập hồi kí. Ngài là một trong số không ít những người muốn có sự thay đổi, nhưng cô ấy lại tỏ ra không lấy gì làm thích thú với những yêu cầu như vậy".

"Chết tiệt thật". Cặp lông mày rậm của Chalgrove biểu lộ một vẻ giận dữ. "Gả đó chỉ làm với mục đích trả thù và thông thường là bằng cách cho xuất bản những tập hồi ký sau khi đã chết. Đó là một cơ hội ghi điểm ngay cả đã yên vị trong nấm mồ và sẽ không phải chịu bất kỳ tác hại nào từ việc xuất bản ấy".

"Tôi chưa từng bao giờ biết rằng tên của ngài lại được nhắc đến trong tập hồi ký. Liệu rằng ngài có đủ hiểu ông ta đến độ có thể luôn luôn đưa ra những phán quyết đúng đắn?"

Chalgrove quắc mắt nhìn qua chiếc ly trong lúc đưa lên miệng để uống một ngụm đầy. Ông đặt chiếc ly rỗng lên nền nhà và nhìn người khách bằng cặp mắt không lấy gì làm dễ chịu.

"Tôi hầu như không hiểu ông ta, nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi đã không tốt đẹp như mong đợi. Chuyện xảy ra cách đây đã tám năm, hồi đó tôi còn trẻ, đang yêu và không để tâm tới những ước muốn của mình dù biết gia đình cô gái sẽ không chấp nhận. Không còn nghi ngờ gì nữa, bố cô gái đã thấu hiểu giới hạn của những mong đợi ấy theo cách mo giờ có thể biết được".

Ông làm điệu bộ chỉ vào căn phòng, nhà và còn hơn cả thế nữa. Sự tức giận điên cuồng mà ông đang mang bắt nguồn từ những gánh nặng tài chính hơn là bất cứ điều gì ông có thể trực tiếp giải thích bằng miệng.

"Tình cờ tôi phát hiện ra rằng tôi có liên quan đến vòng tròn rắc rối của Artemis Blair. Vì vậy dĩ nhiên tôi biết Drury. Trong một bữa tiệc vào một buổi tối anh ta đã lắng nghe một cách chăm chú về những điều khiển tôi thất vọng".

"Anh ta mới ngớ ngẩn làm sao. Một người đàn ông đang tuyệt vọng không thể nào đánh giá cao đặc ân ấy".

"Người đàn ông này không thể, tôi cam đoan là như vậy. Anh ta đưa ra một bài thuyết trình dài dòng và nhàm chán về cách tôi có thể khá hơn, về việc hôn nhân có thể phá hủy tình yêu nghiêm trọng đến mức nào và việc yêu đương mà không cần đến hôn nhân sẽ thoải mái ra sao, ..."

"Đó là triết lý sống của anh ta".

"Quỷ tha ma bắt cái mớ triết lý ấy đi. Tôi đã tức giận với cách anh ta lên mặt dạy đời về địa vị cao quý của anh ta cũng như những quan điểm được anh ta coi là thống nhất và hoàn toàn sáng tỏ. Vì vậy tôi bảo cho anh ta biết rằng anh ta là một ví dụ tội nghiệp của những điều xuẩn ngốc anh ta đang thuyết giáo từ khi Artemis Blair đã yêu một người khác".

Ông hơi nhăn nhó và nhún vai. "Như tôi đã nói, lúc đó tôi còn rất trẻ".

"Anh ta chắc hẳn đã không thích thú gì khi nghe về điều đó nhưng ngài cũng không phải là người duy nhất biết về mọi chuyện. Tôi không nghĩ nó là một cách để có thể ghi điểm hay thành công".

"Nhưng anh ta cũng không biết được cội nguồn sự việc. Tôi là người khiến anh ta tỏ ra đặc biệt quan tâm về nó. Tôi chắc chắn điều đó và anh ta đã sốc, giận dữ. Tôi cho rằng anh ta sẽ sẵn sàng thách đấu với tôi bởi những lời nhận xét nghịch nhĩ như vậy. Tuy nhiên không lâu sau đó mọi người đều dễ dàng nhận ra anh ta đã bước ra khỏi cuộc đời cô ta như thế nào. Một khi anh ta đã mở to mắt thì sẽ chẳng có điều gì cản trở việc anh ta tìm ra tình địch của mình hoặc đơn giản hơn là hỏi trực tiếp cô gái".

"Ngài có biết đó là a

"Tôi tin là có, tôi đã từng giao thiệp với hắn. Hắn là một tên vô lại, một kẻ cắp. Hắn ta buôn bán đồ cổ giả. Hắn thích giao du với những người đàn ông còn trẻ như tôi hồi đó vậy".

Chalgrove không biểu hiện thái độ gì đáng chú ý. Nếu có chút gì là giận dữ trong mắt ông ta chắc hẳn nó nằm bên trong thâm tâm của người đàn ông trầm lặng này. Elliot nghĩ rằng sẽ chẳng thể biết thêm thông tin gì về chủ đề này nữa, nhưng dường như anh và Phaedra đã quá rộng lượng trong việc lý giải những hành động của Thornton.

"Ngài nói như thể ngài đã mua một vài món đồ giả đó".

"Tôi không thể biết được liệu anh ta có buôn bán đồ cổ giả hay không nhưng tôi tin là như vậy. Nhưng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng không thể dùng những điều bịa đặt tầm phào để vu khống anh ta. Tôi quyết định để mọi việc rơi vào quên lãng đã từ nhiều năm nay, và bây giờ thì..."

"Dĩ nhiên là thế. Thực ra tôi tin tôi biết người đó là ai. Tôi mới chỉ trong quá trình thu thập thông tin mà thôi".

Chalgrove nghĩ ngợi một lát và đứng dậy: "Đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu thấy điều này".

Ông đi ra khỏi căn phòng và hướng ra phía cửa chính. "Tôi cảm thấy say mê việc sưu tập mọi thứ ngay từ khi còn là một sinh viên. Bắt đầu là đồng xu La Mã và sau đó là một vài mảnh vỡ nhỏ từ thời xa xưa để lại. Cũng từ đó tôi bắt đầu để ý tới những sự việc xảy ra xung quanh cô Blair, và sự quan sát ấy giúp tôi có được kết luận sơ lược. Chính vì thế tôi đã rất trân trọng việc có được một phần giải thưởng vĩ đại từ một người bạn của cô Blair. Chính vì thế việc chi tiêu thận trọng với khoản tiền lớn mà mình bỏ ra là rất cần thiết".

Nói rồi ông quay trở lại phòng khiêu vũ. Tiếng bốt vang vọng tới tận gian phòng rộng bên trong. Bụi bao phủ đồ đạc tới tận chân giường của gian phòng. Đã nhiều năm rồi gian phòng không có người ở.

"Khi bố tôi đổ bệnh, (cuối cùng ông cũng tiết lộ những rắc rối mà điền trang đang phải chịu) lúc đó tôi hầu như phải sống một cuộc sống vô cùng túng thiếu và có cảm giác mình đang chạm tay vào tương lai chẳng mấy tươi sáng phía trước. Tôi bắt đầu bán bộ sưu tập. Đó cũng là lúc tôi phát hiện rằng cái phần thưởng vĩ đại đó thực chất chỉ là giả mạo".

"Ngài có chắc không?"

"Không dưới bốn chuyên gia đã nói với tôi về điều đó. Tôi đã thử tìm xem có bất kỳ ai có ý kiến khác với số đông không nhưng không có kết quả".

"Ngài có đối đầu với người đàn ông đó không?"

Họ đi vào căn phòng trưng bày nằm dọc căn nhà. Dòng họ nhà Chalgrove từ lâu đã nổi tiếng với cách trang hoàng các khung tranh một cách rất hoa mỹ và phong phú. "Tôi có làm. Và anh ta khăng khăng rằng các chuyên gia đã sai. Vì thế tôi đem chuyện này cùng với bằng chứng tôi có được để kể với cô Blair. Tôi không nghĩ cô ấy là kẻ đồng lõa nhưng cô ấy cũng không phải ngay lập tức đồng ý với suy nghĩ của tôi. Thái độ của cô trước sự việc này... Dường như cô ta đã mất hết can đảm nhưng vẫn ra sức bảo vệ anh ta. Đó là lý do vì sao tôi nghĩ anh ta là người tình mới của Blair".

Chalgrove dừng lại trước một kệ đựng ly thủy tinh. Ngài chỉ vào ngăn giữa và nói: "Chính nó đây, ấn tượng chứ. Không, tôi tự nhủ rằng dù sao mình cũng không phải là một thằng quá ngu ngốc. Tuy nhiên tôi vẫn giữ nó lại như một minh chứng cho việc tôi đã thừa khả năng để trở thành thằng ngốc từ lâu lắm rồi. Tôi đã từng tái cam đoan rằng đó là món đồ giả rất tinh xảo và khuôn đúc sử dụng kĩ thuật hiện đại đến nỗi chỉ một vài nhà khảo cổ học mới có đủ khả năng nhận ra được sự thật".

"Đúng thế, trông nó rất ấn tượng".

"Nó được tìm thấy tại bãi biển ngoài Italia". Ông nói. "Quỷ tha ma bắt hắn đi. Anh ta biết cách chộp ngay lấy lòng tự phụ của tôi".

Họ đứng cạnh kệ đựng ly thủy tinh. Chalgrove cười một cách đầy tiếc rẻ trước chứng tích về lỗi lầm thời trai trẻ của mình. Một niềm nuối tiếc mới trào dâng trong ngực Elliot.

"Tôi nghĩ rằng ngài nên trực tiếp nói với cô Blair về điều này, thưa ngài Chalgrove. Hãy đi lên thị trấn và đề nghị vợ của Hayden sắp xếp cho ngài một cuộc gặp mặt. Hãy kể với Blair câu chuyện mà ngài vừa kể với tôi. Tôi có lý do để nói rằng cô ấy sẽ rất quan tâm tới người đàn ông đã bán cho ngài phần thưởng ấy, và có lẽ cô ấy sẽ nghe theo những yêu cầu của ngài".

"Tôi không muốn kể ra tên của anh ta Rothwell. Chuyện đó đã qua rất nhiều năm rồi và đó cũng không phải là chuyện riêng của mình cô ta".

"Ngài không nhất thiết phải làm như vậy nhưng hãy mang đồ vật đó đi cùng với Ngài".

Anh chỉ vào chiếc kệ và bức tượng nhỏ đúc nữ thần khỏa thân bằng đồng giống như một bức ảnh đã nhìn thấy ở phòng của Matthia tại Positano trong một dịp gần đây.