Ham Muốn

Chương 12




"Tôi đã chuốc rượu cho đêm nay sẽ tốt hơn" Matthias nói. "Tôi đã thuyết phục hắn ta rằng hắn không muốn mạo hiểm làm mất lòng nhà vua bằng cách tạo ra một cảnh tượng có tính chất là một vụ bê bối liên quan đến anh trai của Huân tước nước Anh."

"Người ta hi vọng một cuộc tranh cãi hợp lý sẽ có trọng lượng hơn sự đe dọa," Phaedra nói. Cô cảm thấy day dứt vì một lần nữa Elliot đã đem lại tự do cho cô.

Cô nên biết ơn mới đúng. Sau đêm qua cô cảm thấy anh thật lãng mạn. Ý nghĩ đó làm cô thấy hưng phấn, nhưng tâm trí cô vẫn tính toán không biết cô đã nợ anh bao nhiêu rồi. Nếu cứ như thế này anh sẽ làm theo cái cách mà cô không hề muốn.

"Chúng tôi sẽ bằng mọi cách để cuộc thương lượng thành công," Elliot nói.

Giọng anh vang lên nhưng chúng có vẻ như muốn nói: Cô hãy im lặng đi. Hãy để nó cho đàn ông chúng tôi giải quyết.

Matthias cười an ủi. "Cô Blair, Tarpetta là kẻ si mê quyền lực và si mê tự hào với chính mình. Cuộc tranh luận tốt nhất là chỉ nên gợi cho hắn biết rằng những hành động mà hắn ta đang dự tính sẽ gây nguy hại cho cả hai."

"Nếu tranh luận như vậy có kết quả thì nên làm như vậy. Tôi thực sự muốn được chứng kiến sự thực nhưng tôi sẽ tự giải quyết vì sự an toàn và tự do của mình."

"Ông nói rằng cô ta phải rời đi ngay, nghĩa là thế nào?" Elliot hỏi.

"Chúng tôi sẽ trở về biệt thự, tìm và gửi hành lý của cô đến thuyền ngay." Matthias chỉ tay vào cái chăn và những cái giỏ. "Cứ để đấy, tôi sẽ gọi người hầu đến thu dọn."

Phaedra đồng ý để họ tiễn ra ngoài tòa tháp. Cô nhìn lại phòng ngủ lần cuối trước khi bước xuống cầu thang. Nó có vẻ vẫn giản dị và duyên dáng như nó đêm qua trong bóng tôi. Bây giờ thì nó chính là nó, nơi ở thô sơ được tách biệt khỏi những nguy hiểm và sự đe dọa, và cố gắng làm cho nó ấm cúng như một gia đình để cô không cảm thấy vô dụng.

Cô nghĩ rằng tất cả những gì đã diễn ra đêm qua chỉ là phản ứng yếu đuối của người con gái trước nguy hiểm. Trước đây cô không hiểu được sự hấp dẫn của anh hiệp sĩ với áo giáp sắt, nhưng lúc đó cô cũng không phải là một thiếu nữ gặp phải hoàn cảnh

Tâm trí cô tách những việc đó ra một cách rất có lý. Ánh sáng ngời ngời của ban ngày muốn nói rằng lãng mạn về đêm chỉ là giấc mơ để nhớ về nó một cách trìu mến, không gì hơn. Cô bước xuống cầu thang, Elliot cầm tay cô rất lịch sự và chủ động, hướng dẫn và đưa cô về phía trước.

Cái cách anh tiễn cô nhẹ nhàng khiến tim cô nghẹn lại. Khi anh chạm vào cô, trái tim cô đập nhanh hơn. Khi họ đi qua khe hở trên tường cầu thang, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt rất điển trai của anh làm anh trông rất giống đêm qua. Một thoáng, cô choáng váng, sợ vì cái cách mà anh có thể thay đổi không gian và xâm chiếm cô hoàn toàn.

Ngày giữa hạ chào đón họ ở bên ngoài, nóng và oi bức. Làn gió thổi từ biển vào làm trời bớt ngột ngạt, nắng khắc tòa tháp với những ánh sáng chói lòa và bóng dài, không có ai ở doi đất nữa, cũng không có ai ở bến tàu nữa.

"Bữa tiệc sắp tàn rồi," Matthias nói. "Tất cả bọn họ đang ở trong nhà thờ."

"Chúng ta nên tránh," Elliot nói. Anh lại chau mày một chút vì lo lắng. Cô nhận thấy rằng anh vẫn cảnh giác, giống như chú mèo đi rất cẩn thận qua những khu vực mà nó không biết.

"Nhưng thế nào đi chăng nữa thì anh cũng bỏ lỡ sự chuẩn bị cho đám diễu hành. Nó rất đặc sắc." Matthias hướng dẫn họ đi tới một con đường tránh hội trường. "Sự thận trọng của anh thật đáng phục, Rothwell, nhưng cô Blair bây giờ đã khá an toàn. Tarpetta biết dừng lại là đúng với mối quan tâm của hắn ta."

Không có đứa trẻ chăn dê nào nên họ bắt đầu trèo vào trang trại qua cổng vắng. Âm thanh từ hội trường vang vọng giữa những ngôi nhà im ắng. Khi họ qua đường và đi về phía nam, cô nhìn thấy một bóng đen trong góc. Không phải tất cả mọi người đều đến nhà thờ.

Việc trèo đồi thật căng thẳng. Chân Phaedra bắt đầu đau, rồi mọng nước. Trời vẫn nắng gắt, những giọt mồ hôi bắt đầu rơi xuống làm ướt váy cô.

Elliot không hề tỏ ra mệt mỏi, nhưng Matthias không phải là một thanh niên trai tráng như anh. Ông thở thật khó nhọc.

"Tôi phải đi chậm lại, ngài Greenwood. Anh có thể ở lại cùng tôi không. Huân tước Elliot sẽ chuẩn bị."

"Chắc chắn là được, cô Blair, cô có vẻ rất xanh xao, cô có muốn dừng lại và nghỉ ngơi chút không? Vì phải đi rất vội chúng tôi không mang theo súng được."

"Mặt trời chói quá, nhưng tôi chắc rằng tôi có thể đi chậm hơn được, tôi có thể mà."

"Cái gì?"

Giọng nói bực dọc của Elliot ngắt lời cô. Cô không chú ý đến Matthias và anh nữa. Họ cùng nhìn về phía trước để xem cái gì đã chặn Elliot.

Năm người đứng trên đường. Mặc váy quả phụ màu đen, che khăn như những bà xơ, hay những người Ả Rập, những người phụ nữ đứng tuổi ở cùng Carmelita chặn đường họ.

"Hãy mỉm cười và tiếp tục đi" Matthias nói, cố tươi cười thân thiện với họ.

Sẽ ổn nếu những người phụ nữ kia là rào cản duy nhất. Nhưng thật không may, những người khác cũng tham gia. Phaedra nhận ra một vài phụ nữ mà cô đã gặp ở vòi phun nước và một số người đã đứng chặn cánh đàn ông. Tất cả bọn họ nhìn như trách móc.

Mục đích của họ chỉ là Huân tước Elliot Rothwell.

Carmelita đẩy và đi qua đám đông đang tụ tập. Tay cô vung lên khi cô khiển trách mấy người đàn bà. Phản ứng của họ nhanh và sắc bén giống như những con dao găm, mắt của họ vẫn hướng tới Elliot.

Matthias quay đi tìm con đường khác. "Ôi, Chúa ơi," Ông gầm gừ.

Phaedra ngoái nhìn lại. Nhiều người phụ nữ cũng đã đổ xuống đường ở phía sau họ.

Carmelita bước khoảng hai mươi bước tách họ ra khỏi những người phụ nữ. Cô nhăn mặt xin lỗi và chấp nhận. "Có một số vấn đề."

"Tarpetta và Greenwood đã hiểu sự việc," Elliot nói. "Giải thích điều này cho họ. Những người phụ nữ này đã mạo hiểm tính mạng của mình để bảo vệ cô Blair và bây giờ họ đang tham gia vào việc cô bỏ trốn.

Carmelita gật đầu đồng ý một cách trang trọng. "Ngoài ra họ vẫn tìm cách bảo vệ cô. Bây giờ họ quan tâm tới danh dự của cô." Cô nhìn anh dường như hiểu điều gì đó. "Họ nghĩ anh... họ nghĩ... thực ra, họ biết..."

Phaedra đỏ mặt bối rối. Elliot đứng thần người ra nhưng khuôn mặt của anh cũng hơi ửng đỏ.

"Họ không thể biết gì cả," Phaedra nói.

"Phaedra, mình cô ở trong tòa tháp với một người đàn ông cũng đủ chứng tỏ cô trong mắt họ, nhưng, buổi sáng Maria đã mang nước và bánh mì tới đó và..." Carmelita dang tay ra hiệu rằng cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ. "Tôi bảo cô ấy nên quên đi tất cả những gì đã nhìn thấy. Nhưng bây giờ những người phụ nữ trong thị trấn này đều coi cô là em gái của họ. Họ đã đấu tranh cho cô và sẽ không để kẻ dụ dỗ kia đi mà không giải quyết cho ổn thỏa."

"Kẻ dụ dỗ ư? Mọi người hãy xem, tôi không..."

Tiếng thở dài của Matthias ngắt lời cô. "Rothwell, cậu đã không thận trọng một cách tai hại."

Phaedra bước lên phía trước. "Tôi không cần những người phụ nữ khác đấu tranh cho những vấn đề thuộc các nhân tôi. Tôi đã trưởng thành và tôi tin rằng... Chúa ơi, linh mục đang làm gì ở đây vậy?"

Linh mục tội nghiệp từ cuộc chiến hôm qua đang bị đẩy về phía họ qua đám đông.

"Tôi nghĩ đây là sự tiến triển không may mắn," Elliot nói khô khốc.

"Elliot, hãy làm gì đó." Phaedra rít lên gần như hoảng hốt. Dường như bây giờ cả thị trấn đều vây quanh họ, trông như một đoạn sông dài chuyển động chậm chạp tiến qua con đường. Elliot, Phaedra, Matthias và linh mục tội nghiệp hình thành hàng người dật dờ.

"Cô nghĩ chúng ta nên làm gì, Phaedra? Là một người đàn ông lịch sự tôi không thể từ chối kết hôn với người phụ nữ mà tôi đã cùng ước nguyện."

"Ôi , vì Chúa. Vì ép buộc, từ chối sẽ chỉ khiến anh thành tên vô lại. Anh cũng chưa ước nguyện bất kì điều gì với tôi. Anh không thể nghĩ như vậy để giải quyết sự việc này?/font>

Nhưng anh không biết anh đã nghĩ gì. Anh chỉ biết rằng bây giờ đứng ở đây có thể là một sai lầm nguy hiểm. Cả thị trấn đang cảm thấy phấn chấn vì cuộc hôn nhân sắp diễn ra. Ngay cả những người ủng hộ trung thành nhất của Tarpetta cũng toét miệng ra vì phấn khởi. Elliot chỉ có thể nói rằng tâm trạng chung của cả thị trấn là nghĩ rằng việc này sẽ là bữa tiệc tuyệt nhất của San Giovanni mỗi khi họ nhớ lại.

Mỗi lần như vậy, mắt của Phaedra mở to hơn. "Và sau đó tôi sẽ từ chối."

Matthias cúi xuống gần đầu cô. "Cô Blair, tôi vừa mất hàng tiếng đồng hồ để thuyết phục Tarpetta rằng cô là người con gái đoan chính, nếu cô từ chối kết hôn với người đàn ông mà mọi người nhìn thấy cô rất tình tứ với anh ta thì tất cả mọi cố gắng của tôi đều trở thành con số không."

"Tôi sẽ không kết hôn, dù phải chịu mũi gươm cũng không."

Elliot cũng không muốn kết hôn chỉ vì gươm chĩa vào mình, nhưng anh cũng không cho rằng giáo hội có tính đe dọa kia là sự cảnh báo khiến Phaedra làm như thế. Mặc dù anh không bao giờ nghĩ mình thay đổi ý kiến ngỏ lời với một người phụ nữ, nhưng anh cũng không phản đối nguyên tắc kết hôn như cô buộc phải làm theo. Dĩ nhiên, lịch sử gia đình anh đã cho thấy việc không môn đăng hộ đối sẽ biến cuộc sống trở thành địa ngục, nhưng trong trường hợp này thì không.

"Liệu nó có hợp pháp hay không?" cô yêu cầu Matthias. "Chúng tôi không phải là những tín đồ tôn giáo. Đây không phải là nước Anh. Ở đây không có ngăn cấm cũng không có giấy tờ gì cả. Liệu kết hôn như thế này có được công nhận ở đất nước tôi hay không? Nói tóm lại, một nghi lễ của Thiên Chúa giáo thôi thì không hợp pháp ở đất nước tôi và..."

"Tôi không rõ. Chắc chắn sau này tất cả những điều này sẽ bị loại ra."

"Sau này bị loại ra ư? Vậy sẽ như thế nào nếu nó không đúng với sở nguyện của tôi? Hãy nói với họ, hãy nói với họ rằng..." Phản ứng của cô bị ngắt lại bởi những thay đổi trong đám đông.

Đột nhiên mọi người xuất hiện trên con đường hẻm đổ ra quảng trường công cộng. Những người ấy xếp hàng lại, không gần sát với nhau nhưng vẫn hình thành một bức tường dày. Một nhân vật mới tham gia vào trung tâm nhỏ bé của họ. Tarpetta khập khiễng bước tới bên cạnh Elliot.

"Thật là một kết cục hay," Hắn nói với sự đồng ý. "Nếu cô ấy là una sposa. Sẽ có luật lệ của con người dành cho cô ấy. Bây giờ anh có thể quản thúc cô ấy tốt hơn."

Elliot đáp lại với lời chửi rủa xuất hiện trong tâm trí anh. Sự xuất hiện của Tarpetta không phải là tình cờ. Chắc chắn hắn đã nghe câu chuyện của những người phụ nữ cao tuổi và khuyến khích họ diễn trò khôi hài.

Matthias đẩy mấy người đứng tránh sang một bên để lấy đường đi tới chỗ Tarpetta và lẩm bẩm cằn nhằn. Hắn không xuất hiện để thúc đẩy những trường hợp mà hắn biện hộ tiến triển hơn. Hắn đi ngược tới chỗ Elliot.

"Tôi sẽ đảm nhận việc chuẩn bị thuyền, Rothwell. Nhân chứng sẽ không xuất hiện cho thấy rằng việc này không hợp pháp."

Tâm trí Elliot bỗng lóe lên một ý nghĩ. Phaedra giống như người con gái được cứu giúp chứ không phải bị đọa đày. Anh cảm thông với sự tuyệt vọng, với nỗi phiền muộn của cô. Cô hành động như thể việc kết hôn với Huân tước Elliot Rothwell làm số phận của cô tồi tệ hơn cái chết.

Duyên phận này cả hai đều không chọn và cả hai đều không thể đoán trước hay mong muốn. Anh sẽ xông pha vào cuộc tàn sát để giữ lấy danh dự và bảo vệ cô. Ít nhất cô có thể giả vờ đồng ý trong tình huống này.

Matthias biến mất. Đám đông nhường đường cho linh mục và con cừu của ông ta bước vào nhà cửa nhà thờ. Phaedra trông rất nhợt nhạt.

Linh mục quay sang nhìn Elliot và cô dâu. Một thầy dòng lao ra khỏi nhà thờ, tay bê áo lễ phục bóng loáng để linh mục mặc. Linh mục nói với đám đông.

"Ông ta nói gì vậy?" Phaedra hỏi.

"Theo như tôi biết thì ông ta đang tuyên bố là đám cưới sẽ được tổ chức ở đây, sau đó chúng ta sẽ vào nhà thờ và làm thủ tục."

"Ở đây?" Cô nhìn chằm chằm xuống đất như để tìm xem ở đây thực sự là chỗ nào. Trong giây lát anh nghĩ cô sẽ ngất đi. "Bây giờ sao?"

"Tôi e là như vậy." Anh nắm lấy tay cô. "Cđảm lên, cô vợ bé bỏng của tôi."

Sự đùa nghịch của anh làm làn da cô trở lại ít màu sắc. Trông có vẻ như cô đang muốn đánh anh.

Linh mục bắt đầu cầu nguyện. Đám đông im lặng. Anh nhận ra rằng sự phòng thủ đầu tiên chống lại hiệu lực của nghi lễ này là lời cầu tụng sẽ được nói bằng thứ tiếng mà Phaedra không hiểu, không nắm bắt được gì cả. Linh mục nói tiếng Latinh và cô sẽ không hiểu được gì cả.

Tâm trí quay cuồng với suy nghĩ nhanh chóng. Họ sẽ yêu cầu anh khẳng định tình yêu với Phaedra. Anh ngoái lại nhìn đám đông đang chăm chú lắng nghe. Anh ước rằng mình có thể biết một chút gì đó về luật kinh sách này.

Linh mục thể hiện vai trò của ông ta trong đám rước. Ông lên cao giọng và tiếng nói vang trong không trung ở quảng trường công cộng. Phaedra vẫn nhìn xung quanh như người con gái đang gặp nạn mong muốn có một con bạch mã có thể đến để giải cứu cô.

Linh mục đọc lời thề và đúng như dự đoán, ông quay sang chú rể. Elliot nhìn Phaedra, đôi mắt cô nhìn anh như khẩn cầu hãy chống lại tên vô lại.

Tarpetta ho nhẹ làm anh chú ý, như nhớ lại nguy hiểm của ngày hôm qua, và những tin tức được gửi đến Naples.

Elliot quay lưng lại Phaedra. Anh không nghĩ nghi thức này là hợp pháp, nhưng cũng có thể. Nếu vậy, nó sẽ bị trói buộc mãi mãi.

Anh có thể làm nó tồi tệ hơn và cô cũng vậy.

Anh nói lời đồng ý.

Có vẻ như Phaedra sẽ chẳng bao giờ nói được lời này. Nó bị mắc ở trong cổ cô, không chịu tuôn ra. Có thể cô đang gắn số phận của cô vào con đường mà cô đã cố gắng tránh, cũng có thể cô sẽ phải ngồi tù cho đến hết đời.

Cô nhìn Elliot chằm chằm, không thể che giấu được sự thất vọng.

Anh chờ đợi một cách kiên nhẫn, trông anh thật nhẹ nhàng nhưng thái độ của anh thì thật chắc chắn. Cô biết tâm trí của anh đang nói với cô điều gì. Cái bóng đen của Tarpetta đang treo lơ lửng cách đó vài bước chân nhắc cô rằng trong khi tất cả những điều này có vẻ như là một giấc mơ lạ lùng toàn trò hề, thì ở đây cô vẫn đang chênh vênh trên rìa của vách núi dựng đứng.

Nỗi lo sợ mà cô đang kìm nén bỗng bật ra. Sẽ như thế nào nếu... Anh ấy có thể... có thể sẽ mất rất nhiều năm để...

Cô cố giữ suy nghĩ của mình và thuyết phục để họ hiểu. Tất nhiên đây không phải là một lễ cưới hợp pháp. Tất nhiên Elliot có thể giải quyết việc này một cách đúng đắn, nếu như có bất kì lo ngại nào ở đây, anh cũng như cô vậy, cả hai đều không muốn. Một đêm khoái lạc không thay đổi suy nghĩ của anh và không biến nó thành bã đậu.

Cô vụng về ấp úng. Tiếng rì rầm xuất hiện trong đám đông. Lông mày linh mục dựng lên giống như hai nửa mặt trăng chỉ về phía cái đầu hói của ông.

Carmelita nhìn cô tò mò, như đánh giá lại sự xứng đáng của cô.

Phaedra hít một hơi thật sâu và nói lời đồng ý.

Những lời chúc mừng dồn dập. Địa ngục bị phá vỡ. Lễ hội của San Giovanni bắt đầu bằng cao trào của niềm hứng khởi.

Linh mục lùi lại. Ông bảo đám đông hãy chuẩn bị đám rước sẵn sàng để bắt đầu. Ông chỉ tay về phía đôi vợ chồng mới cưới và quay lại đi vào nhà thờ.

"Ông ta muốn chúng ta vào làm thủ tục," Elliot giải thích.

Phaedra cố gắng giữ sự bình tĩnh mà khó khăn lắm cô mới có được. "Ít nhất chúng ta cũng tránh được ánh nắng. Trong cuộc đời mình tôi chưa bao giờ cảm thấy ấm áp cả."

Elliot bước đến gần cô. "Trông cô rất mệt mỏi. Tôi sợ nắng sẽ làm cô ốm. Tôi hi vọng cô sẽ không ngất."

Dấu hiệu đặc biệt trong sự lo lắng của anh. Cô nhìn anh, sau đó nhìn linh mục, ông đang đợi họ ở cửa nhà thờ, và nhìn lên đám đông còn lại vẫn đang đi loanh quanh ở gần đó.

Cô đặt tay lên má, rồi lên trán. "Tôi bị mê sảng. Tôi không muốn ở đây. Sự nhộn nhịp và cái nóng" cô lảo đảo như đứa trẻ nh/font>

Elliot vội giơ tay ra đỡ cô. "Hãy để tôi đưa cô vào trong."

Carmelita bước tới phía trước cùng đi với họ và đóng vai trò như người làm chứng cho thủ tục. Và cả Tarpetta cũng vậy.

"Không," Elliot nói với họ. "Các người không phải là bạn của vợ tôi." Anh nhìn Carmelita. "Hãy chọn người khác. Ai cũng được."

Bắt đầu chỉ là giả vờ thôi nhưng bây giờ Phaedra cảm thấy ốm thực sự. Elliot dẫn cô vào một nơi tối mát của nhà thờ. Carmelita và một người đánh cá cùng đi. Họ đóng cửa để những tiếng ồn từ quảng trường công cộng không làm phiền.

Qua ánh sáng mờ, Phaedra bí mật theo dõi linh mục đang cúi người xuống bục giảng kinh. Ông đang bận bịu viết vội vàng lên những tấm giấy da. Một tập sách lớn cũng đã được đặt ở đó.

Cô không biết gì về thủ tục làm lễ cưới của Thiên Chúa giáo cả, nhưng cô biết một chút về luật của Anh: Nói là một chuyện nhưng kí tên mình có nghĩa là cô đã tự định đoạt số phận mình.

Cô ấn lòng bàn tay vào ngực Elliot, làm anh dừng lại. Bây giờ cô không phải giả vờ ốm bởi ánh nắng. Không gian nhà thờ mát rượi làm mồ hôi rơi xuống làn da cô. Máu dường như bị rút hết khỏi đầu và chân tay...

Khuôn mặt Elliot sát lại gần, và nhanh chóng mờ đi trong bóng tối.

"Có phải cô ấy đang giả vờ?" Carmelita thì thầm.

"Có vẻ như không phải là như vậy." Elliot nhìn xuống cơ thể anh đang ôm. Anh đã đỡ cô khi cô ngã xuống, anh rất ấn tượng với khả năng giả vờ ngất của cô và cho rằng cô xứng đáng được là nữ diễn viên giỏi nhất. Nhưng bây giờ cái cơ thể mà anh đang ôm rũ rượi này và khuôn mặt xám mét của Phaedra cho thấy đó không phải là diễn kịch.

Linh mục chạy lại, lắc tay anh. Elliot nói với ông bằng tiếng Latinh. "Tôi sẽ đưa vợ tôi về biệt thự để cô ấy hồi phục. Chiều nay chúng tôi sẽ quay trở lại để kí thủ tục."

Hai ngày nay thật không dễ chịu đối với linh mục. Ông vẫy tay tiễn họ mà cảm thấy lòng thanh thản. Elliot phía gian giữa của giáo đường, không quay lại cửa trước. "Hãy chỉ cho tôi đường khác để ra ngoài," anh nói với Carmelita.

Cô vội vàng đi lên trước, chỉ cho anh cánh cửa nhỏ gian bên cạnh. Anh dừng lại một chút để cảm ơn Carmelita về tất cả những gì cô đã giúp họ, sau đó đi vào con đường vắng về phía biển.

Phaedra cử động trên tay anh. Cô mở mắt. Phải mất thêm mấy giây nữa cô mới tập trung được. Sau đó cô nhớ lại hoàn cảnh của mình với vẻ trách móc.

"Tại sao anh lại bế tôi?"

"Cô đã bị ngất."

"Hãy để tôi xuống, tôi chưa bao giờ ngất."

Anh dừng lại và để cô xuống. "Lần này cô đã ngất. Chết lịm."

Cô kiểm tra lại sự vững vàng của mình. "Trước đây tôi chưa bao giờ ngất cả."

"Bởi vì trước đây cô chưa bao giờ bị buộc phải kết hôn với tôi. Sự kì quặc này làm cô hoảng sợ và cô không thể kìm nén được xúc động."

"Anh bảo tôi ngất đi. Nhưng tất cả là do anh đã yêu cầu làm vậy."

"Nếu cô nghe theo tất cả mọi lời đề nghị của tôi và làm theo chính xác như vậy thì việc kết hôn với cô có thể chấp nhận được." Cô có vẻ như đã hồi phục. Anh đưa tay cho cô. "Nào, đường dốc lắm."

Cô đưa tay về phía anh, không vịn nữa mà cố bước cùng anh. "Chúng ta không trở về trang trại."

"Tôi tin là Greenwood đã chuẩn bị sẵn thuyền trước khi đám rước đi tới đó. Nếu may mắn chúng ta sẽ xuất phát trước khi có ai đó trông thấy."

Cô bước nhanh hơn với "cam kết chạy trốn". Khi họ tới gần boong thuyền họ thấy Matthias đang đợi ở bên cạnh một chiếc thuyền đánh cá và bốn người đàn ông.

Anh gọi họ và yêu cầu đội thủy thủ chuẩn bị xuất phát. "Vì cô vội đi, nên không có tổ chức tiệc để tạm biệt. Hành lí của cô đã ở trên tàu."

Elliot đỡ cô lên thuyền. Anh quay lại để tạm biệt.

"Anh phải đến thăm nước Anh đấy nhé? Anh đã xa nó rất lâu rồi."

Matthias hướng về phía trời đang tỏa nắng. "Tôi hợp với khí hậu ở mảnh đất này, Rothwell. Không khí ẩm ướt ở Anh không hấp dẫn gì cả. Nhưng, rất có thể... trời mà biết được."

"Tôi sẽ viết thư nói cho anh biết tôi đi du lịch ở Pompeii như thế nào."

"Thư của tôi đang nằm trong đống giấy tờ của anh. Tôi đã để vào đó." Khi Elliot trèo lên thuyền, Greewood nói với Phaedra. "Whitmarsh gửi lời chúc mừng tới lễ thành hôn của cô."

"Tôi chưa kết hôn."

"Ồ... " Ông nhún vai ám chỉ sự không rõ ràng của ý này. Ông cúi người để chuẩn bị bước đi.

"Ông Greenwood," cô nói. "Rất có thể tôi sẽ không có cơ hội được gặp lại ông nữa. Cảm ơn lòng hiếu khách và tất cả sự giúp đỡ."

"Đó là niềm vinh hạnh của tôi khi được tiếp đón vị khách là con gái của Artemis Blair. Cô phải viết thư và nói cho tôi xem cô đã giải quyết điều bí ẩn mà cô và tôi đã thảo luận nhé."

Thuyền rời bến. Họ thấy Matthias nhỏ dần.

Bây giờ đã được an toàn, thoát khỏi nguy hiểm mà cô không dám suy ngẫm, cô cảm thấy rất thanh thản...

Elliot vòng tay qua bụng cô. Anh di chuyển và ôm cô từ đằng sau. Cô không chống lại sự an toàn và bảo vệ bởi cái ôm rất thân thiết của anh. Cô ngả người về sau, và không thèm để ý đến sức mạnh của anh đang dụ dỗ cô đi trái với những nguyên tắc của mình.