Ham Muốn

Chương 10




Phaedra theo dõi từ cửa sổ trong khi Elliot và Matthias nói chuyện với nhau. Cô không nghe thấy họ nói gì nhưng trông vẻ mặt nghiêm nghị của hai người cô biết họ đang sắp đặt kế hoạch.

Một nhóm nhỏ những người đàn ông hình thành một vòng tròn ở phía cuối doi đất. Bốn người khác tiến tới mui thuyền câu cá, lót ván và bắt đầu hạ thủy.

Matthias rời đi. Tòa tháp vang dội với những tiếng ủng bước lên bậc thềm đá.

Elliot bước vào phòng ngủ. Hoạt động bên dưới vẫn chiếm sự chú ý của cô nhưng cô cũng đã liếc nhìn anh. Biểu hiện của anh chứng tỏ anh đang lo lắng và bực tức. Cô cảm thấy sự lo lắng đó rất hay và thậm chí có gì đó làm cô thích thú. Cô hi vọng sự bực tức này sẽ qua mau.

"Bây giờ cô đã an toàn." Anh đặt khẩu súng vào trong góc trên sàn nhà để không có sự cố nào xảy ra với nó. Anh kéo túi đựng nước từ trong giỏ ra và đưa lên cao. Một dòng nước chảy vào miệng anh.

Đôi mắt cô dán chặt vào dòng nước tinh khi đó. Cổ họng như nghẹn lại. Từ trước sáng tới giờ cô chưa được một giọt nước nào cả.

Anh để ý thấy điều mà cô quan tâm. Anh bước lại gần. "Ngửa cổ ra đằng sau."

Cô nghe lời và há miệng. Một dòng nước mát chảy nhẹ vào miệng làm vơi cơn khát.

Cô gạt giọt nước còn đọng trên môi. "Tôi e những chiếc bình này chỉ chứa rượu."

"Cái bình khác cũng vậy. Nếu chúng ta sử dụng cẩn thận, nó sẽ giúp chúng ta tồn tại đủ thời gian cần thiết."

"Đủ thời gian sao?" Cô lại nhìn ra cửa sổ. Cô nhận thấy được ám chỉ của những người đàn ông đang đứng ở dưới phía cuối doi đất. "Tôi không thể đi được phải không? Cái gì vừa xảy ra vậy?"

Anh nói về người đàn ông đi tới Naples. Trí nhớ về Sansoni lờ mờ hiện ra trong tâm trí cô. Cô im lặng nghe anh giải thích, không khí trở nên ngột ngạt hơn với nhiều nguy hiểm có thể đang đợi và với sự nặng nề thực sự đã trải qua.

Anh nhìn qua đầu cô xuống thị trấn ở bên dưới. Anh thấy mình rối trí thật rồi, như thể đầu óc anh đã làm việc quá nhiều.

"Cô đã không nghe tôi," Anh nói, chứng minh rằng tất cả các suy nghĩ của anh đều liên quan tới cô. "Cô đã đi xuống dưới."

"Tôi đã không bị họ theo dõi. Với anh giữa tôi và nguy hiểm... đó chỉ là một chút không nghe lời."

"Cô không nghe tôi ngay cả việc đến tòa tháp này. Tôi đã bảo cô hãy ở trong biệt thự."

"Tôi không nghĩ mình bị theo dõi khi đến tòa tháp."

"Ngoài việc cô bị theo dõi ra. Một nghi lễ ngoại đạo, chả có gì hơn. Ở cái vùng này và ở mọi nơi."

"Không có nghi lễ nào cả. Không có cầu nguyện thần mặt trời nào cả. Tarpetta chỉ thấy tôi ở cửa sổ khi mặt trời mọc. Tôi không đưa tay lên cầu nguyện. Tôi đang che mắt tránh ánh nắng chói để có thể nhìn thấy vị trí chính xác của mặt trời."

"Tôi không cần biết cô đã làm gì. Cô đã bất cẩn với sự an toàn và danh tiếng của mình. Hậu quả là trận ẩu đả giữa những người những người đàn bà và tình trạng cô bị nhốt ở trong thị trấn này." Sự bực tức của anh như ngày càng tăng lên theo mỗi lời nói. "Cũng đừng nghĩ tới việc nói chuyện về sự tự do thần thánh bây giờ. Tôi đã trèo lên tường của tòa tháp và dọa sẽ giết mấy người đàn ông mà tôi chả có gì để tranh cãi với họ cả. Nhưng có lẽ tôi phải giết một vài người, tất cả là vì thiện chí đáng ghét của cô đấy."

"Tôi chỉ đến thăm tòa thánh vào buổi sớm thôi. Có phải anh nghĩ tôi nên tiên liệu được tất cả mọi việc?" Cô chỉ xuống doi đất và đám người dưới đó. "Nếu tôi biết rằng ai đó biết hoặc quan tâm thì tôi đã không làm. Tôi đồng ý là bây giờ nghe có vẻ rất ngu ngốc nhưng lúc đó tôi không nghĩ thế."

Đó không hoàn toàn là một lời xin lỗi nhưng có vẻ nó đã làm anh bớt bực mình. Anh nhìn chằm chằm vào cô, điều đó cho thấy khoảng cách cô đứng thật gần. "Cô đã đạt được cái mà cô muốn khi đến đây chưa?"

Có lẽ anh phải hỏi. "Có, nếu việc chứng minh lời từ chối được gọi là thành quả." Cô chỉ ngọn đồi cao, "Matthias đã đúng. Mặt trời không mọc thẳng với đỉnh núi nếu như ta đứng và nhìn nó từ cửa sổ, hay thành một đường thẳng từ chỗ ta đang đứng bây giờ. Đầu tiên có vẻ như từ phía bên phải, hay từ phía nam một chút."

Cô cường điệu sự nhạo báng, hay làm cho sự bực giận tăng thêm vì cuộc thí nghiệm nhỏ của cô đã gây ra quá nhiều rắc rối và thậm chí không làm sáng tỏ được lý thuyết mà cô đưa ra.

Thay vào đó anh đang trầm ngâm suy nghĩ về những bằng chứng. Ngày chính xác điểm chí xuất hiện và chúng ta vẫn đang ghi tiếp vào biểu đồ các thay đổi tinh tế tích lũy qua thời gian trong thiên văn học. Năm thế kỷ trước mặt trời đã xuất hiện thẳng trên đỉnh núi vào buổi sáng giữa mùa hè.

Cô nghĩ anh thật tử tế khi đã xin lỗi cô và không gọi cô là khờ. Một lời xin lỗi rõ ràng hơn đã được nói ra. "Tôi không tìm cách gây rắc rối, tôi thực sự xin lỗi vì tôi làm như thế. Tôi không ngạc nhiên khi thấy anh hơi tức giận."

"Tôi rất bực mình, Phaedra. Nhưng, tôi lo lắng cho sự an toàn của cô hơn. Cho đến khi tôi đảm bảo rằng cô phải làm những gì tôi nói đặc biệt nếu tôi có nhiều lí do hơn để cầm khẩu súng này."

Anh bước đến cửa sổ phía tây. Anh cau mày với những gì mình nhìn thấy. Cô bước đến và nhìn ra bên ngoài. B đang ngồi trên mỏ neo của chiếc thuyền cách thị trấn khoảng năm mươi thước. Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống biển nhưng giờ khắc vẫn đứng im đến khi trời tối.

"Cô đã hoàn thành việc ở tù." Elliot nói. "Chúng ta phải đợi và tin Matthias sẽ đàm phán thành công để họ thả cô ra trước khi có thêm nhiều rắc rối từ Naples. Thật không may, Tarpetta có vẻ nắm giữ nhiều quyền lực và Matthias thì hầu như không biết gì về hắn."

Phaedra quỳ xuống cạnh cái giỏ và lấy mấy thứ trong đó ra. Cô sắp xếp các túi đựng nước, trái cây và các gói lương thực vào gần tường. "Carmelita nghĩ họ biết nhau nhiều hơn họ thừa nhận."

Elliot đứng dựa lưng vào tường và nhìn cô xoay sở với cái giỏ. "Sẽ rất tốt nếu cô đúng nhưng Matthias chẳng có lí do gì để nói dối tôi cả."

Cô vui khi tìm thấy một cái cốc bằng sành bên dưới thức ăn. Cô không muốn cả ngày cứ uống nước từ cái bao đựng nước đó, dù bề ngoài của nó thật đẹp với nhiều màu sắc.

"Anh quen Matthias như thế nào?" Cô hỏi. Greenwood có thể nắm giữ số phận của cô nhưng điều đó không gợi lên câu hỏi trên. Anh tới bóng mát nơi cô sắp xếp thực phẩm dự trữ để tránh ánh mặt trời đang chiếu qua cửa sổ. Anh ngồi trên sàn, lưng dựa vào những tảng đá và tay với lấy một quả sung.

"Tôi rất kính trọng ông ấy khi đang học ở đại học. Ông là một học giả đáng được tôn kính với hai cuốn sách hay gắn liền với công lao của mình. Ông khuyến khích tôi học và hướng dẫn tôi phương pháp nghiên cứu được sử dụng để vẽ biểu đồ các con đường mới. Sự quan tâm của ông làm tôi thấy hãnh diện, đặc biệt vì ông không nung nấu những mục tiêu muốn lợi dụng kẻ khác như những học giả khác." Anh cắn quả sung, sau đó chỉ vào chỗ thức ăn còn lại. "Cô cũng nên ăn cái gì đó. Ba ngày, vì thế chúng ta phải cố gắng chèo chống để sống sót, nếu cô không muốn quá yếu."

Cô chọn một ít bánh mì và bơ. "Có vẻ như bây giờ anh không tôn sùng ông ấy nữa. Và không có học giả nào có đứng tính giống như ông ấy làm anh tôn sùng."

"Ồ, tôi không còn là sinh viên, và tôi cũng đã có những cuốn sách của riêng mình."

"Tôi muốn nói là có vẻ như cái gì đó hơn cả tình bạn được xây dựng trên nền tảng của ngày xư

Anh có vẻ như không sẵn sàng làm hài lòng trí tò mò của cô. Anh dành thời gian để ăn quả sung.

Cô cũng quay lại với bữa ăn của mình.

"Bố tôi không phải là người đàn ông vui vẻ." Anh nói bình thường như thể mười lăm phút trôi qua từ khi cô nhận xét lần cuối vậy. "Hãy tưởng tượng một người đàn ông giống anh Hayden, nhưng không một phẩm chất nào làm tổn hại tính nghiêm khắc của Hayden. Là một đứa con trai tôi thấy không may mắn vì sự tham gia của anh được anh em của tôi hết sức chú ý và anh không thèm để ý đến tôi. Cũng như vậy, Matthias Greenwood chọn tập trung sự chú ý đến tôi. Anh đánh giá cao và trân trọng những gì tôi đánh giá cao và trân trọng, khen ngợi rất nhanh và bày tỏ sự thấy vọng thật chậm. Tôi nghĩ có cái gì đó mang dáng dấp của một người cha trong sự quan tâm của anh."

Cô không bỏ lỡ sự biểu lộ tình cảm của anh khi anh miêu tả về cha mình. Cô hiểu danh tiếng của Huân tước cuối cùng họ Easterbrook. Chắc chắn anh thuộc tuýp những người khó có thể làm hài lòng, và có lẽ sẽ nghiêm khắc với con trai mình như anh đã ở một thế giới khác.

Không phải sự ôn tồn khi nói về việc học hành của anh làm cô chú tâm, mà là cảm xúc khác lung linh trong đôi mắt anh.

Anh khăng khăng rằng hồi kí của Richard Drury có nói bóng gió về sự dối trá về những Huân tước cuối cùng, nhưng anh cũng không khẳng định rằng đó là những lời nói dối. Ngồi đây với anh, quan sát anh, cô biết rằng anh đang phân vân về việc cha anh có sai hầu tước đó đi giết người không. Có thể nào sự đáng nghi này trở nên thật hơn, chấp nhận sự thật và không thể tránh khỏi, và liệu sự ám chỉ này có bị xuất bản thành sách?

Một số nhà khoa học cho rằng sẽ có sự kế tiếp các hành động tội phạm này, cũng giống như một số bệnh có tính di truyền vậy. Biết được hậu duệ của ai đó có tiềm ẩn khả năng giết người không gớm tay có thể tồi tệ như phát hiện mẫu máu của ai đó bị làm nhơ bởi tình trạng điên rồ.

"Matthias không có con," cô nói. "Anh là người thừa kế tinh hoa tri thức của ông ấy và là một phần di sản riêng của ông ấy. Nếu có cái gì đó gọi là cha trong con người ông ấy, thì có lẽ có cái gì đó trong con người anh."

Anh nhún vai. "Cô có thể đúng, có thể ông đã coi tôi như vậy,tình bạn mà chúng tôi có bây giờ."

Cô không nghĩ Greenwood coi anh theo cách ấy, nhưng cô nghĩ Elliot đã làm như vậy. Thái độ của họ đối với nhau làm cho cô nhớ một tình bạn, một tình yêu ấm áp của những người đàn ông đã được thể hiện bởi người cha và đứa con trai lớn khi mối quan hệ gần gũi của họ đã đủ chín.

Nếu như vậy thì Matthias Greenwood là một người quan trọng đối với Elliot.

Dĩ nhiên là như vậy. Elliot đã ở đây mà, phải không? Anh đã đến Positano để thảo luận về công trình nghiên cứu mới mặc dù là một học trò trở thành nhà chính trị gia và đã vượt trội hơn cả thầy của mình.

Ăn bữa ăn đơn giản trên sàn nhà đá kéo họ ra khỏi thế giới bên ngoài. Việc anh miêu tả thẳng thắn về cha mình đã mở ra cánh cửa thân mật cuốn hút hơn cả sự thân mật được tạo ra bởi vẻ hấp dẫn bề ngoài. Điều này làm cô nhớ lại cảm xúc mà cô rất thích khi cùng với các bạn của mình. "Tại sao cô lại tò mò về Greenwood vậy, Phaedra?"

Cô điểm lại sự thân quen rất thoải mái mà họ chia sẻ cùng nhau và cùng bàn bạc về câu trả lời của cô. "Tôi rất quan tâm tới ông ấy."

"Chết tiệt, ông ấy đáng tuổi cha cô đấy."

Cô suýt nữa cười vì cái giọng bực mình của anh, nhưng sự khó chịu rõ rệt trong mắt anh đã kiểm soát cô. Anh ghen. Cô thấy điều này thật xưa và xa lạ nhưng cũng rất đáng yêu. Cô muốn cười rúc rích chứ không muốn la rầy.

"Anh hiểu nhầm rồi, Elliot. Ông ấy biết mẹ tôi, và đã rất tử tế trả lời cho tôi một số câu hỏi về một vài vấn đề mà tôi thắc mắc."

"Vấn đề gì?"

"Mẹ tôi rất có thể đã có một người tình bí mật những năm trước."

Anh chau mày. "Richard Drury..."

"Chưa hết đâu. Còn một người khác nữa."

"Và Matthias biết người đó là ai? Lúc đó ông sống ở Cambridge, và dù ông có thăm London một vài lần..."

"Ông ấy là một người nhạy cảm. Ông không ngạc nhiên khi tôi nói rất có thể đã có một người đàn ông khác trong cuộc đời của mẹ tôi. Người tình này cũng quan tâm với những tác phẩm cổ, và Matthias có thể nói cho tôi tên của một vài người đàn ông trong cuộc đời mẹ đã có tình cảm. Nhiều người bạn thân của mẹ từ chối nói cho tôi biết. Tôi nghĩ rằng họ không muốn hình ảnh của Artenis Blair bị thay đổi. Nhưng ông ấy rất thành thật với tôi và tôi biết ơn ông vì điêu đó."

Anh thấy bối rối vì những gì cô vừa nói, và có vẻ cả hai rất tò mò và hoài nghi. "Tại sao cô lại muốn hỏi tên của họ, Phaedra? Có lẽ không có tình nhân nào cả nên các bạn của mẹ cô mới từ chối nói cho cô."

"Tôi nghĩ là có, bởi vì có một số điều cha tôi đã viết trong hồi kí của ông. Người đàn ông này, dù là ai đi chăng nữa thì cũng là một tên tội phạm."

Anh trở nên buồn hơn. "Một sự suy diễn không có tên tuổi sao? Một chút chuyện tào lao có thể hủy hoại danh tiếng sao?" Đột nhiên, anh đứng dậy. Anh bước đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bức tường sau đó quay lại nhìn cô. "Tốt hơn hết là cô nên đốt nó đi, hoặc hãy khóa nó lại mãi mãi."

"Điều này không ảnh hưởng đến gia đình anh nhưng chắc chắn có ảnh hưởng đến người tình cuối của mẹ tôi."

"Tại sao lại không?"

Cô gói bơ vào trong một mảnh vải màu sẫm. "Bởi vì ngay cả khi những quyển hồi kí kia không được xuất bản, tôi sẽ chú thích phần này sao cho cảm thấy thỏa mãn, và tôi sẽ giải quyết với người đàn ông này theo cách riêng của tôi."

Tâm trạng của anh không phấn chấn hơn, anh vẫn cau mày nhưng trong mắt anh xuất hiện sự tò mò rất kín đáo. "Cô nói rất bình tĩnh nhưng với quyết tâm cao. Cha cô đã viết gì về người đàn ông đó khiến cô cảm thấy phải xác định danh tính của ông ta?"

Cô nhoài người đứng dậy, phủi miếng sa đen bám vào váy mình. "Ông viết người đàn ông này đã quyến rũ mẹ tôi, sau đó phản bội mẹ bằng cái cách đê hèn nhất khiến mẹ phải chết. Tôi cần phải tìm hiểu xem điều này có đúng không."

"Tất cả đều không rõ ràng.

"Không lờ mờ lắm đâu. Còn có nhiều thứ hơn nữa. Tôi không điên khi cho rằng mình có thể xác định danh tính của ông ta. Chỉ mới một nửa thôi."

Cô bước đến giữa phòng ngủ và nhìn quanh. "Nếu phải ở đây vài ngày chúng ta nên sửa soạn chỗ này." Cô lộn ngược cái giỏ. "Có thể dùng nó như là dụng cụ nếu anh có thể bỏ cái quai giỏ đi."

Anh đi tìm và cầm con dao được đưa lên cùng với thức ăn. Anh đặt cái giỏ lên đá ở ngưỡng cửa sổ sau đó bắt đầu cưa. "Cô không nên tin tưởng quá nhiều vào những gì mà cha cô viết về mẹ cô. Ông là người tình nhưng bị đẩy ra ngoài nên cái nhìn của ông về người đàn ông kia có thể rất u tối."

Cô ôm cái chăn đang trùm trên những cọng rơm lên và kiểm tra xem nó có sạch không. Cô chú ý mấy cái móc sắt móc vào mái vòm đá ở trên. "Cha tôi hiểu ông có gì và không có gì với mẹ. Ông không viết trong cay đắng, nhưng là một người đàn ông nhìn thấy người mình yêu bị lạm dụng."

Elliot đang cưa ở xa nhưng vẻ quyết tâm của anh không phải là cưa cái quai giỏ. "Hãy thận trọng với sự chú thích những lời nói của ông về vấn đề này, Phaedra. Đừng buộc tội sai người và đừng bài bác người tốt."

"Nếu ông ta là người tốt, thì không có gì phải sợ tôi hay sợ hồi kí kia. Chả có người đàn ông tốt nào lại sợ cả."

Lúc đó quai giỏ rơi ra. Nó bị vỡ vì sức ép anh đè lên con dao. Một tiếng vỡ chan chát đập vào mái vòm đá như thể anh trở nên cáu kỉnh với cô vì câu nói cuối.

Những giờ phút sau trở nên dễ chịu và thoải mái hơn với hai người, họ nói về những chuyện thân thiện hơn. Bạn của Phaedra là Alexia mới kết hôn với anh của Elliot Hayden và bây giờ hai người đang đầu tư vào trận đấu nhưng vẫn chưa đem lại gì cả. Cuộc chuyện trò tào lao làm tâm trạng xám xịt tạo ra bởi câu chuyện đầu tiên hưng phấn hơn.

Elliot tiếp tục suy nghĩ về nó tuy nhiên anh không bỏ qua giọng điệu và thái độ của cô khi nói về người tình đã phản bội mẹ cô.

Phaedra không phải là một vị khách tò mò như cái cách mà cô nói. Cô là một người phụ nữ của sứ mệnh. Một vài lí do đã khiến cô đi đến Naples. Đó là lí do tại sao khiếu hài hước của côthúc đẩy khi anh hoãn đưa cô đi Pompeii. Việc điều tra của cô thậm chí có thể đã ở dưới cùng của tình bạn giữa cô và Marilio và Pietro.

Với tất cả những gì anh biết về cô, về từng hành động, từng lời nói, từ cái ngày anh đứng ở trong vườn, đã trở thành một phần của kế hoạch để biết về người tình của mẹ cô tháng trước và người đàn ông mà cô đổ lỗi cho là đã từ chối mẹ cô và khiến bà phải chết.

Cô hướng dẫn anh sắp xếp lại nơi ở khiêm tốn của họ trong khi họ nói chuyện với nhau. Theo yêu cầu của cô anh đã cố gắng để cột sợi dây vào một trong những cái móc trên mái vòm và buộc chắc đầu cuối của dây vào nền nhà đá với cái móc sắt. Cô treo cái chăn cũ lên để tạo thành một góc riêng, cô đặt cái hộp đựng các viên đạn mà người hầu của Matthias đã khéo léo bỏ vào cái giỏ trong góc đó.

Trời cũng đã nhá nhem tối khi mọi thứ được thu xếp đâu vào đấy. Với một cái chăn mới buộc treo lên và với cái giỏ lộn ngược được làm thành ghế đẩu, Phaedra đã tạo nên một ngôi nhà đơn sơ nhưng có thể sử dụng được cho một người.

Có một không gian trên trần thấp ở bên dưới cái khoang tòa tháp cao nhất. Anh nghĩ anh có thể xoay sở ở đây chỉ khi anh được nhận lời mời từ nữ hoàng để cùng chia sẻ chốn linh thiêng này với cô.

"Cô rất giỏi việc sắp xếp các thứ đồ trong nhà, Phaedra. Có phải là kết quả của sự tự xoay sở khi không có người hầu không?"

"Tôi nghĩ mình đã học làm nó thật tốt vì mẹ tôi rất kém những việc này. Và chứng tỏ chúng rất hữu ích bởi vì tôi cần những kỹ năng này khi tôi bị đuổi ra ngoài và phải tự bảo vệ cho mình."

Cô cầm cái bao đựng nước và cái cốc đến bên cửa sổ đối diện với thị trấn. Sau một ít nước bị bắn tung tóe cô đã rót đầy cốc nước và đưa nó cho anh.

Anh vừa uống nước vừa ngắm cô ở cửa sổ. Ở xa dưới bóng dài của tòa tháp những người đàn ông của Tarpetta đã dựng trại ở dưới chân doi đất. Căn cứ vào tiếng cười ở phía xa có vẻ như họ đã nghỉ ngơi trong tâm trạng rất vui mừng.

"Tại sao cô lại bắt đầu bảo vệ chính bản thân mình?"

Cô trông rất đáng yêu dưới ánh sáng bcủa bóng đêm hắt vào phòng. Phía sau họ là một khung cảnh trái ngược, đó là màu sắc sáng chói huy hoàng cuối cùng của mặt trời. Những tia sáng ấy rọi chiếu vào phía sau mái tóc cô, làm cho mái tóc ấy trở nên thật lộng lẫy, trái với mày trắng nhẹ nhàng man mát của làn da cô khi cô đang nhìn về phía tây.

"Mẹ tôi cho rằng phụ nữ học cách phụ thuộc từ cha mẹ họ. Chúng tôi được dạy biết sợ sự độc lập và dụ dỗ để từ chối nó thậm chí cả khi có thể đạt được. Do đó, khi tôi nhận được tài sản thừa kế từ người anh của mẹ, mẹ khuyến khích tôi rời khỏi nhà và sống tự lập trước khi tôi trở nên tự mãn với việc phụ thuộc vào bà khi đã trưởng thành." Cô dừng lại và bình tĩnh vươn ra nhìn mặt đất gần hơn từ thị trấn, một chút bình tĩnh khác ở đây chế ngự bởi năm người phụ nữ đã cao tuổi và Carmelita Messina.

"Tôi mười sáu tuổi," cô thêm vào, và thường bị làm mất tập trung bởi cảnh ở bên dưới.

Sự chú ý của cô vào những cái trại kia chứng tỏ cô không nhìn thấy thái độ phản ứng của anh. "Cô vẫn còn là một đứa trẻ." Anh cố không nói ra giọng điệu buộc tội của mình. Phaedra sẽ không thích chỉ trích mẹ cô, và anh cũng không có hứng thú để tranh cãi với cô bây giờ.

Cô vẫn đang quan sát doi đất. "Đúng vậy, tôi là một đứa trẻ. Nhưng cũng có rất nhiều đứa trẻ khác phải kết hôn vào độ tuổi ấy. Tôi không nghĩ số phận này đặc biệt hơn đâu. Họ còn quá nhỏ đối với những kế hoạch của cha mẹ họ và tôi cũng còn rất nhỏ. Bà không làm cho bà biến mất khỏi cuộc sống của tôi, vì vậy đó không phải là từ chối trách nhiệm đối với tôi. Bà giúp tôi thuê người giúp việc vì vậy mà năm đầu tiên tôi không phải sống một mình. Tôi thường xuyên ghé thăm bà và chúng tôi gặp nhau nhiều như tôi đang sống dưới sự che chở của bà."

Cô làm cho chúng có vẻ như rất bình thường và hợp lí. Anh không thể điều chỉnh cho hình ảnh của Phaedra lúc mới mười sáu tuổi thích hợp với căn nhà riêng của cô ấy, không có sự bảo vệ, không có trợ giúp từ những trợ giúp của một người phụ nữ được trả công. Em họ của anh là Caroline, mùa này ra ở riêng cũng còn rất trẻ con đến nỗi có ai đó đã nghĩ rằng phải thêm mười năm nữa cô ấy mới có thể ra ở riêng.

Dĩ nhiên năm mười sáu tuổi Phaedra Blair chắc là không trẻ con như thế, hay cũng không nhìn thế giới với đôi mắt quá ngây thơ. Artemis đã nuôi nấng, dạy bảo con gái bà tự bước đi và tìm con đường của riêng mình. Nhưng hình dung ra điều này vẫn làm anh bực. Một người phụ nữ không nên sử dụng chính con của mìnhàm thí nghiệm chứng minh những ý tưởng cơ bản của mình xứng đáng được khen ngợi.

"Lúc đó tôi không quan tâm và tất cả đã xảy ra đúng như mong muốn của bà. Một khi người phụ nữ đã biết được tự do đó họ sẽ không bao giờ từ bỏ nó. Tuy nhiên khi bà mất... tôi cảm thấy hơi giận bà. Tôi muốn bà hãy đợi tôi để tôi có thể ở bên bà hai năm cuối ấy. Dĩ nhiên bà không biết được thời gian của bà quá ngắn."

"Tôi không thể tưởng tượng ra sự tự do mà cô miêu tả, thậm chí ngay cả khi là người đàn ông, tôi cũng không sống đơn độc như thế."

"Không có vấn đề gì khi anh vẫn sống trong ngôi nhà cao quý của họ Easterbrook. Anh vẫn sống với tư cách là một người đàn ông rất tự do."

"Tôi không nói về luật lệ, phong tục hay tài chính, tôi đang nói về sự sống. Tôi không cô đơn hay được kẻ khác giải phóng. Có nhiều người anh em luôn luôn hiện hữu trong cuộc sống của tôi, và những người họ hàng khác luôn biết có tôi. Tôi là của họ và họ là của tôi. Thậm chí nếu các anh của tôi và tôi lớn lên có ghét nhau, nhưng khó khăn của cuộc sống thì luôn được chia sẻ."

Cảm xúc của anh đã được chế ngự. Khuôn mặt anh trở nên đăm chiêu và có vẻ rất đẹp. "Tôi cũng đã muốn có chị hoặc có anh. Sẽ rất tuyệt, đặc biệt là lúc này."

Lúc này, cô muốn nói cô đang rất cô đơn. Cô cũng đã chọn con đường sẽ để cô một mình mãi mãi. Trừ phi giống mẹ cô, cô có một đứa con ngoài giá thú. Anh nhận ra rằng cô hiểu những gì cô đã hi sinh. Cô không hề đánh giá thấp điều đó. Cô luôn trân trọng nó, nếu không vào cái tuổi mười sáu lúc đó cô đã trưởng thành. Anh không nghĩ cái giá phải trả đáng giá phần thưởng, nhưng anh thực sự khâm phục lòng quả cảm của cô.

Cô có vẻ hơi buồn. Anh cảm thấy thật tệ khi buộc cô phải đối diện với nỗi cô đơn. "Tôi hi vọng tình bạn sẽ thay thế những tình cảm gia đình mà cô không có."

Một tia sáng tinh nghịch ánh lên trong đôi mắt cô. Khiếu hài hước và nghị lực đã vượt lên suy nghĩ sâu xa của cô. "Ở cách nào đó, không phải gia đình như anh mô tả gia đình anh. Một số người cũng giống như chị em gái và anh em trai. Một vài người thậm chí còn gần như bắt đầu là một người chồng nhưng sợi dây ấy không vững bền. Khi tôi lớn lên có lẽ tôi sẽ băn khoăn tự hỏi có phải tôi được ban nhiều tính tự lập hơn cả một người muốn hay

Điều đó có nghĩa là cô đã thực sự băn khoăn.

Việc nói bóng gió về người yêu của cô đã thay đổi tâm trạng của họ một cách rất tinh tế. Anh không thể đứng quá gần với cô dưới ánh sáng này mà không nghĩ đến việc âu yếm cô. Hình ảnh và độ dốc đã thôi thúc anh từ khi anh bước lên cầu thang một giờ trước đó. Sự kích thích này lên cao hơn cùng với những lời nói của cô. Anh nghĩ anh đã nhìn thấy trở ngại trong cái cách mà cô tôn trọng anh.

Bỗng nhiên khao khát hoàn toàn trói buộc lấy hai người như nó đã từng vậy. Cô không cố gắng ngăn cản ma lực của nó. Ngay tức thì anh thấy bực mình. Chưa bao giờ anh gặp một người con gái nào chấp nhận việc kích thích xác thịt trước một nụ hôn hay sự động chạm một cách rõ ràng như vậy.

Với những người con gái khác anh sẽ phản ứng, cũng giống như với cô trong quá khứ. Anh không quên những lời nói chia tay của cô đêm qua trên ban công, tuy nhiên, nếu cô khăng khăng với sự đe dọa của mình ngay bây giờ thì anh cũng không giữ niềm vinh dự để cho cô từ chối anh đâu.

Cô khiêu khích phần máu lạnh trong anh, được thừa hưởng từ cha anh. Anh muốn lại gần cô, ôm chặt lấy cô, âu yếm cô và nhìn cô hau háu. Sự cám dỗ và khoái lạc tình dục để buộc cô phải phục tùng sự thèm khát của chính cô và của anh đã đe dọa chế ngự những cái còn lại trong cảm giác của anh.

Anh cầm khẩu súng và một trong những cái chăn lên rồi tiếp tục đi xuống cầu thang. Anh đang lựa chọn giữa việc cư xử liều như một tên vô lại nhất hay trở thành một trong những con ong đáng thương, than khóc, và cầu xin sự ban ơn của nữ hoàng.

Phaedra quan sát mặt trời lặn xuống biển. Ánh sáng hồng và vàng tiếp tục nhuốm mặt nước thành những vệt bạc khi bóng tối dần dần buông xuống. Bên dưới thuyền những người đàn ông vẫy cô và gọi với chào cô rất thân thiện. Có vẻ họ có một ít bình nước, vì thế mà trông họ rất dễ mến.

Cô tìm thấy một cây nến to được gửi cùng với đồ cung cấp và thắp sáng nó lên. Cô đặt nó ở trong góc nơi mà làn gió nhẹ sẽ không thổi tắt nó. Cô nghe thấy tiếng Elliot đi xuống dưới, có lẽ cố gắng tìm cảm giác thoải mái trên sàn nhà với mỗi cái chăn dưới lưng.

Cô vẫn chưa thực sự bình tâm từ khi anh đi khỏi, suy nghĩ của cô về những phút giâ bên nhau cũng không biến mất. Cảm xúc rộn ràng ấm nóng tiếp tục dấy lên nhẹ nhàng, dỗ dành sự chú ý của cô. Thường thường cô chỉ cảm thấy hài lòng với điều đó khi Elliot ở gần cô, nhưng có vẻ cơ thể cô biết anh ở rất gần và không làm cho cô thoải mái. Ngực cô căng tròn, nụ hoa phản ứng với mỗi bước chuyển khi vải váy cô cọ vào chúng.

Câu chuyện cuối cùng của họ đã làm tan hết sự nghi ngờ trong cô. Bây giờ cô không thể nghĩ về anh trừ khi nghĩ về anh một cách tử tế. Anh đã hiểu hơn cả bản thân cô hiểu. Anh cũng không nhìn hau háu, nhưng thay vào đó anh đã biểu lộ sự quan tâm thực sự về những khía cạnh không mấy hoàn hào của cuộc đời mà cô đã sống.

Cô đã nói dối một chút để không phải nhận lời phê bình Artemis của người đàn ông ấy, nhưng từ phản ứng của anh, cô biết điều đó là không cần thiết. Sự thật là Artemis đã đúng trong sự tin tưởng của cô nhưng không phải lúc nào cũng đúng trong phương thức của cô. Có vẻ như mẹ cô đã ném cô khỏi thuyền vào đại dương và đơn giản chỉ hi vọng cô tìm ra cách bơi.

Cô đã tha thứ cho sự tính toán nhầm của mẹ nhiều năm trước rồi nhưng cô không nghĩ là những người khác khi biết về những năm tháng bị lạm dụng quá nhiều ấy của cô, sẽ tha thứ cho mẹ như cô. Mà sự thật đó sẽ lại thêm một bằng chứng để chứng tỏ cho thế giới biết rằng Artemis Blair không phải là một người mẹ tốt, thậm chí chỉ là người phụ nữ bình thường.

Elliot không gây ra tiếng động ở bên dưới nữa, nhưng cô có thể thề rằng cô nghe được tiếng anh thở. Hay anh cũng không buồn ngủ quá sớm như vậy. Cô cũng biết như vậy. Cô đi từng bước nhẹ nhàng, cố gắng giảm cái cách cơ thể đang giày vò cô. Cô cố gắng cân bằng vì cô không chỉ khao khát thể xác mà còn khao khát được khám phá sự gần gũi mà cô cảm nhận với anh hôm nay khi họ cùng chia sẻ sự nguy hiểm và niềm tin.

Cô đặt tay lên ngực. Sự kích thích tích tụ lại, tăng lên, và tràn xuống cơ thể cô. Cô nhắm mắt và cô chế ngự chúng, cô nghe bài giảng của mẹ về khao khát.

Niềm vui thú trần tục cần thiết cho người phụ nữ nhiều khi cần thiết cho người đàn ông. Đừng từ chối niềm khát khao của mình, nhưng hãy thận trọng đối với người con chọn làm bạn. Hầu hết những người đàn ông đều là những người chinh phục được trái tim. Hãy tìm một số ít người được khai sáng vượt qua được lời nguyền này. Nếu con chọn vui thú của người đã chinh phục được trái tim, hãy chắc rằng con chỉ nhường cơ thể mình và chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thôi. Và không bao giờ, không bao giờ được ngchống cự lại sự ảo tưởng rằng con có thể thay đổi người đàn ông như vậy.

Phaedra hình dung người đàn ông ở phía dưới. Anh đã rời đi mặc dầu căn phòng này có tất cả nhưng lại gào thét cùng với cách mà họ thèm muốn nhau. Anh có thể là một người chiến thắng, nhưng anh không ngu ngốc. Anh sẽ hiểu rằng cô đã không nhường gì cả trừ những gì cô chọn. Cô đã chắc chắn rằng phần này rất rõ.