Lâm Quyên chưa bao giờ chịu thừa nhận thân phận của cô ở bên ngoài, sợ cô dính chút hào quang của Văn gia, đương nhiên cũng không có người biết quan hệ giữa cô và Văn Quốc Đống…
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, trầm tư một lát.
Hàm nghĩa trong lời nói của Tô Bối, sao hắn nghe không hiểu.
Một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng nói: “Quà sinh nhật muốn cái gì, tự mình quẹt thẻ của ba mua đi...”
“Cảm ơn ba…”
Tối nay Tô Bối uống không ít rượu, vừa lên xe trong xe có máy sưởi thổi, cả người dần mơ hồ sắp ngủ.
Không có gì chống đỡ cơ thể, thẳng tắp ngã về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống vươn tay không giữ chặt, cả người Tô Bối lập tức dựa vào đùi hắn.
“Ừm..."
Gương mặt Tô Bối cọ sinh đau, mơ mơ màng màng cọ về trước.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền tới tiếng hít khí lạnh của người đàn ông: “Tô Bối... Dậy.”
“Ba... Buồn ngủ quá, con ngủ một lát trước... Về đến nhà gọi con...
Sau khi nói xong, Tô Bối điều chỉnh tư thế, mặt vùi vào bụng Văn Quốc Đống hơn.
“Tô Bối.”
Không khí yên tĩnh một lát.
Không lâu sau Tô Bối cảm thấy sườn mặt có thứ gì đó cộm đau, tay sờ một lát, côn th*t nóng bỏng không tự giác được giật giật trong tay cô.
Đại não của Tô Bối trì độn một lát, môi đỏ khẽ nhếch, hàm răng cách quần cắn côn th*t.
Hơi thở của Văn Quốc Đống dừng một lát, nhưng không mở miệng ngăn cản động tác của Tô Bối.
Tô Bối thấy ông không hé răng, tay nhẹ nhàng cởi khóa quần của ông, thả côn th*t nóng bỏng, đặt trong lòng bàn tay tuốt.
“Ừm..."
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, bàn tay để bên eo Tô Bối đột nhiên nắm chặt.
Hôm nay Tô Bối mặc trang phục đi làm bình thường, váy màu trắng bao lấy mông, bên ngoài là áo khoác dày.
Nhưng mà vừa lên xe, áo khoác cởi ra để một bên.
Bây giờ dựa vào đùi Văn Quốc Đống, váy che mông gần như bị vén tới đùi.
Tay Văn Quốc Đống im lặng từ eo Tô Bối, trượt một đường tới phần đùi trong.
Tô Bối cắn môi, đôi mắt đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống.
Trong bóng đêm, hai người không tiếng động nhìn nhau một cái, ông dời mắt đi trước.
Ngay sau đó đẩy côn th*t cọ lên môi đỏ của Tô Bối, cái miệng nhỏ của Tô Bối hơi há to, ngậm lấy đầu nấm của côn th*t.
Văn Quốc Đống ngẩng đầu nhìn tài xế đang lái xe trước mắt, ngón tay từ đùi Tô Bối chậm rãi tiến vào giữa hai chân.
Tô Bối uống rượu, cơ thể nhạy cảm hơn khi tỉnh táo, gần như khi bàn tay Văn Quốc Đống chạm lên đùi thì tiểu huyệt đã ướt.
“Ừm..."
Ngón tay thô ráp của Văn Quốc Đống đẩy quần lót hơi ướt ra, khi tiến vào trong tiểu huyệt, Tô Bối không nhịn được nức nở một tiếng.
“Vù.”
Văn Quốc Đống mở cửa sổ xe ra một chút, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi tan hơi nóng trên người hai người.
Tay Tô Bối nắm côn th*t nóng bỏng, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ qua đầu nấm, nhưng mà không chịu há miệng ngậm cả côn th*t vào.
Văn Quốc Đống thấy thế, cắm hai ngón tay vào trong tiểu huyệt ướt át của Tô Bối, tìm được hoa đế ấn mạnh lên trên.
“Ừm hừ… Ba.”
Tiếng kêu đau đớn này của Tô Bối, cùng với tiếng “ba” mềm mại, tràn ngập hờn dỗi và ái muội không thể nói rõ.
Tài xế ngồi phía trước nhìn thẳng đường phía trước, mắt điếc tai ngơ đối với chuyện ở phía sau.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn gương mặt Tô Bối hàm chứa xuân tình, ngón tay cắm vào rút ra tiểu huyệt nhanh hơn chút.
Tô Bối cắn chặt môi, không cho mình rên rỉ ra tiếng.
Cô không ngờ tới Văn Quốc Đống ở bên ngoài còn lớn gan hơn cô, mị thịt của tiểu huyệt bị dị vật đã lâu thăm hỏi, sôi nổi tụ lại bên nhau, nhiệt tình nghênh đón ngón tay của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối cố nén dục vọng, gương mặt nghẹn tới đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên.
Tô Bối nhìn biểu cảm hài hước trên mặt Văn Quốc Đống, đột nhiên há miệng ngậm lấy nửa côn th*t của ông vào trong miệng: “Ừm.”
Sau khi kìm nén tiếng rên rỉ, đôi mắt Tô Bối ngây ngốc nhìn Văn Quốc Đống, nhẹ nhàng lắc lư cái mông, dùng tiểu huyệt nhả ra nuốt vào ngón tay của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống bị ánh mắt trần trụi của Tô Bối quyến rũ, cơ thể nóng lên, một tay khác ấn đầu Tô Bối gần côn th*t.
Ghế sau xe yên tĩnh, Tô Bối nằm lên đùi ông, hai cái miệng trên dưới đều không nhàn rỗi, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù
Không biết qua bao lâu.
Văn Quốc Đống mở tấm chắn giữa xe lên, nhẹ nhàng vỗ mông Tô Bối, nghiêm túc nói: “Ngồi dậy... Sắp về đến nhà.”
Tô Bối xoắn eo một cái, ánh mắt u oán nhìn Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cắm sâu vào trong tiểu huyệt của Tô Bối một cái, dán sát bên tai cô nói: “Trở về lại **.”
Đầu lưỡi của Tô Bối nhẹ nhàng liến mắt ngựa, đột nhiên đứng dậy đè lên Văn Quốc Đống, đưa hết dịch tràn từ mắt ngựa ra vào trong miệng Văn Quốc Đống.
Trên tay Văn Quốc Đống ướt đẫm, ôm lấy eo Tô Bối há miệng, dùng sức hôn đáp lại Tô Bối.
Ghế sau vang lên tiếng nước “chậc chậc” ái muội, Tô Bối chậm rãi khóa ngồi trên người ông, ngón tay đẩy quần lót ra, tiểu huyệt dán sát vào côn th*t của ông cọ xát, nước dâm làm cho côn th*t trở nên ướt đẫm.