Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 14: Thích dượng b*n vào… T*nh d*ch nhỏ đầy lên thảm




“Ừm... côn th*t thật nóng to quá... Nóng đến mức tiểu huyệt của Uyển Uyển đều ướt...” Sau khi nói xong, còn dùng ngực không ngừng cọ lên ngực Diệp Liệt Thanh.

“Tiểu dâm đãng! Chưa thành niên đã dâm như vậy! Đợi cháu thành niên ông đây thỏa mãn cháu kiểu gì đây?” 

Người đàn ông mở miệng nói như vậy, nhưng côn th*t lại dán sát vào tiểu huyệt ướt đẫm của cô gái. 

Văn Uyển cắn môi người đàn ông: “Đợi dượng không dậy nổi, Uyển Uyển tự mình cưỡi trên người dượng di chuyển!” 

“Mẹ kiếp!” Diệp Liệt Thanh chửi nhỏ một tiếng, đẩy côn th*t ** tiểu huyệt non nớt của cô gái.

“A... côn th*t của dượng đã lâu không ** Uyển Uyển lại thô hơn.”

Diệp Liệt Thanh đè cô ấy ở trên tường, trào phúng: “Tiểu dâm đãng. Nhỏ giọng một chút, sợ người khác không nghe thấy cháu bị dượng ** sao?”

“Ừm... Nghe thấy thì nghe thấy... Người ta thích bị dượng **... Ừm... Còn thích dượng bắn vào... A...”

Tô Bối ẩn ở trong bóng tối bị bắt nghe đông cung sống của hai người, trong lúc nhất thời đột nhiên hiểu rõ những lời Văn Uyển nói khi ở đập chứa nước.

“Chúng ta là cùng một loại người.”

Văn Uyển và dượng cô ấy…

Mấy ngày nay tuy cô hiểu được mối quan hệ rắc rối phức tạp của Văn gia, nhưng chưa từng nghĩ tới bên trong Văn gia đã loạn tới mức độ này.

Nhà ăn bên ngoài phòng bếp, một người chỉ mấy tháng nữa là thành thiếu nữ như hoa, lại đang làm tình với một người đàn ông xấp xỉ tuổi ba cô ấy.

Đối phương còn là chồng của cô ruột cô ấy... Dượng trên danh nghĩa.

Trong bóng tối, tiếng rên rỉ cố gắng kìm nén của cô gái không ngừng tràn ngập trong màng nhĩ của Tô Bối.

“A... Dượng... Nhẹ một chút... Ừm... Quá sâu...”

“Ừm... Dượng mút núm vú thật tê... Ừm... Đau...”

“A... A a... Dượng... Đừng mút... Lát nữa sữa đều bị mút ra mất...

Tiếng rên rỉ ngọt lịm của cô gái, không chỉ kích thích Diệp Liệt Thanh càng ** càng nhanh.

Ngay cả Tô Bối ở trong phòng bếp nghe, cơ thể vốn đã nóng không nhịn được lại nóng thêm mấy phần. 

Tô Bối cảm nhận được rõ phía dưới có dòng nước ấm chảy ra, cả người mềm nhũn chống lên bệ không để mình ngã xuống.

Bên ngoài âm thanh giằng co bao lâu, cơ thể Tô Bối mềm nhũn bấy lâu.

Mãi đến khi người đàn ông bên ngoài rống to một tiếng, cùng với tiếng than nhẹ yêu kiều của cô gái, động tĩnh ở nhà ăn mới dừng lại.

“Ừm... Dượng bắn thật nhiều... Hai tháng qua không ** cô sao?”

Bàn tay người đàn ông vỗ lên mông Văn Uyển: “** bà ta hả? Ông đây ** bà ta một lát, cháu quậy với ông đây mấy tháng, ai chịu được?”

Tiểu huyệt của Văn Uyển co rút, chảy ra tinh dịch trắng đục nhỏ từng  giọt lên thảm nhà ăn.

“Dượng bắn quá nhiều, đều nhỏ lên thảm... Dượng nói xem ngày mai cô có thấy hay không?”

“Thấy thì thế nào? Không phải là cháu còn lấy tinh dịch ông đây bắn cho cháu để vào mỹ phẩm dưỡng da của bà ta nữa à?”

Nghe âm thanh hai người bên ngoài đi xa dần, cả người Tô Bối cứng đờ ra khỏi phòng bếp.

Cho dù thế nào cô cũng không ngờ tới, vậy mà Văn Uyển chơi lớn như thế…

Tô Bối uống xong canh gừng, sợ bây giờ đi ra ngoài sẽ gặp hai người yêu đương vụng trộm, cho nên đợi ở phòng bếp một lúc mới đi ra.

“Buổi tối không ngủ đi, ở phòng bếp làm gì?”

Đột nhiên, một giọng nam uy nghiêm vang lên, Tô Bối vẫn luôn căng thẳng hai chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã xuống đất.

"A..."

Còn chưa kịp kinh hãi kêu ra tiếng, mặt đã đập lên ngực dày rộng cứng rắn của người đàn ông: “Ừm… đau..."

"Tê..."

Vốn Văn Quốc Đống chỉ muốn vỗ Tô Bối một cái, ai biết cơ thể Tô Bối mềm nhũn dựa vào trong lòng ông. 

“Như vậy còn ra thể thống gì, dậy.”

Chóp mũi Tô Bối ngửi thấy mùi hương trên người Văn Quốc Đống, dục hỏa trong cơ thể bị Văn Uyển kích thích lúc trước lập tức lan tràn mỗi tế bào trên dưới toàn thân.

“Tô Bối... Sao con...”

Còn chưa nói hết câu, cách một lớp quần áo thân nhiệt nóng hổi trên người Tô Bối truyền tới.

Văn Quốc Đống vươn tay kiểm tra trán Tô Bối, độ ấm phía trên nóng bỏng dọa người, lạnh lùng nói: “Sao phát sốt không nói?”

Đầu óc Tô Bối mơ màng hồ đồ bị ông mắng như vậy, vô cùng ấm ức.

“Con đã nói... Nhưng không ai để ý tới con...”

Văn Lê tình nguyện để cô chảy đầy mồ hôi, cũng không muốn tìm thuốc cho cô, càng khỏi phải nói đưa cô tới bệnh viện. 

Nghe xong những lời này, Văn Quốc Đống dùng ngón chân nghĩ cũng biết người Tô Bối nói là ai.

Từ nhỏ Văn Lê được Lâm Quyên nuông chiều từ nhỏ hỏng luôn rồi, cho dù kết hôn hơn hai năm đều không học được trách nhiệm gánh vác gia đình của một người chồng nên có.

Văn Quốc Đống bóp mi tâm, trầm giọng nói: “Có thể thay quần áo không? Ba đưa con đến bệnh viện...”

Tô Bối mơ mơ màng màng lắc đầu. “Tay mềm... Chân mềm... Không đi nổi...

Sau khi nói xong, gương mặt nóng bỏng của Tô Bối cọ sát vào lồng ngực của Văn Quốc Đống: “Ừm... Thật lạnh...”

Sau khi cọ một lát, Tô Bối không tự giác được lại dịch người gần hơn.

Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, bế Tô Bối đi tới sofa: “Thành thật một chút... Đừng lộn xộn... Ba đi lấy quần áo.”

“Ừm... Vâng...”

Đôi mắt Tô Bối mê hồn ngồi trên sofa, ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ dịu ngoan.

Văn Quốc Đống đi rất nhanh, trở về cũng nhanh, sau khi thay quần áo xong thì lại cầm áo khoác khoác lên người Tô Bối.