Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 138




“Ba lần...” 

Văn Quốc Đống thở dốc, hung dữ nói: 

“Bắn vào hoa huy*t của em ba lần, khi đến phòng tắm, chỉ cắm vào... Không có làm…”

“Ừm... Hóa ra chồng vẫn còn nhớ rõ.”

Tô Bối vặn vẹo cơ thể, dán sát bên tai ông nhỏ giọng nói: 

“Buổi tối hôm nay, chồng cũng có thể bắn vào... A!”

Cô còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống đã đứng dậy khiêng cô lên trên vai, hung dữ vỗ mông Tô Bối.

“Đến lúc này ông đây còn có thể nhịn được, thì anh không phải đàn ông!”

Vừa nói vừa bước nhanh tới phòng ngủ.

Tô Bối cũng không ngờ tới Văn Quốc Đống lại không nhịn nổi như vậy, khi ông đẩy cửa phòng ngủ ra lập tức che kín đôi mắt Văn Quốc Đống, buồn bực nói:

“Văn Quốc Đống... Anh mà gấp gáp tối hôm nay đừng nghĩ tới chuyện lên giường!”

Nghe ra được Tô Bối tức giận, Văn Quốc Đống đột nhiên không vội: 

“Được được... Anh không vội không vội…”

Tô Bối che đôi mắt Văn Quốc Đống lại, chỉ huy người tiến tới phòng tắm: 

“Anh đi tắm rửa trước đi!”

Yết hầu của Văn Quốc Đống nhúc nhích: 

“Cùng nhau đi.”

Giọng Tô Bối âm trầm: 

“Anh có tắm hay không?”

“Tắm tắm... Anh tắm...”

Phía dưới Văn Quốc Đống cứng rắn vô cùng khó chịu, chỉ có thể chịu đựng đau đớn đi vào phòng tắm.

“Rửa sạch sẽ một chút... Tốt nhất là đừng để em ngửi được mùi nước hoa của người phụ nữ khác trên người anh...” 

Sau khi nói xong, Tô Bối trở tay đóng cửa lại.

Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn người anh em chào cờ, ngửi trên người một lát, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cả đêm xung quanh đều là người, ai biết dính nước hoa của người phụ nữ nào.

Phụ nữ ấy à... Quả nhiên đều là bình dấm chua.

Tô Bối cởi sườn xám trên người, thay váy ngắn xuyên thấu thêu một chữ mai, sau lưng lõa lồ còn có một chiếc nơ con bướm to.

Hoa mai trên vải sa mỏng của chiếc váy ngắn khiến phong cảnh giữa hai chân nửa che nửa lộ, trên giường phủ kín cánh hoa tươi đẹp.

Mà đầu giường còn có bức tranh ở rừng mai Văn Uyển vẽ cho cô.

Khi Văn Quốc Đống tắm xong bước ra ngoài, lọt vào tầm mắt chính là Tô Bối cong chân nửa nằm trên giường.

Thấy ông đứng yên không động đậy, Tô Bối yêu kiều nói: 

“Chồng ơi tới mở quà đi...”

“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g!”

Bỗng nhiên lấy lại tinh thần, Văn Quốc Đống giống như báo săn, lao thẳng tới Tô Bối đang ở trên giường, cởi nơ con bướm sau lưng cô ra, thành thạo lột sạch cả người cô.

“Ừm... Thật nặng…”

Gương mặt Tô Bối tràn ngập ghét bỏ đẩy Văn Quốc Đống trên người: 

“Chồng ơi, em muốn tự mình làm...”

Sau khi nói xong, Tô Bối lấy một cái bịt mắt trên gối đầu, xoay người đeo vào cho Văn Quốc Đống.

“Ngoan...”

Văn Quốc Đống nhướng mày, nhịn cả đêm, cũng không thiếu chút thời gian này, nghe lời nằm trên giường.

Tô Bối thấy thế, lặng lẽ nhặt dây xích trên bốn góc giường lên, nhanh chóng trói đôi tay của Văn Quốc Đống lại.

Khi Văn Quốc Đống lấy lại tinh thần, đôi tay đã bị trói, giọng nói không tự giác được khàn hơn: 

“Bối Nhi... Đừng đùa với lửa…”

Tô Bối nhếch miệng, động tác trên tay không ngừng trói cả hai chân Văn Quốc Đống vào.

Làm xong hết mọi chuyện, lúc này cô mới xoay người cưỡi lên eo Văn Quốc Đống, tay nhỏ lượn lờ trên người ông:

“Chồng.”

"Hửm?"

Tay chân của Văn Quốc Đống bị trói, trước mắt tối đen, cảm quan trên người vô cùng nhạy cảm.

Tô Bối không đáp, cúi người hôn lên yết hầu của Văn Quốc Đống, đôi tay véo núm vú của ông, hài lòng nghe tiếng hít thở của Văn Quốc Đống dần nặng nề hơn.

"Ừm..."

Tô Bối vẫn luôn lượn lờ trên người, gậy th*t phía dưới Văn Quốc Đống trướng đau đến mức sắp nổ mạnh.

“Chồng.” 

“Phù.”

Tô Bối lại gọi một tiếng, cái lưỡi mềm mại liếm láp nún vú, theo tuyến nhân ngư bụng của người đàn ông một đường lượn xuống dưới.

“Chồng ơi… Ừm…”

Văn Quốc Đống thở dốc từng hơi, trên trán thấm đầy mồ hôi, cả người nóng bỏng dọa người.

“Người ta gọi chồng nhiều lần như vậy... Sao chồng không để ý tới người ta...”

Một tay của Tô Bối tuốt gậy th*t nóng dọa người, môi lúc đóng lúc mở, hơi thở phun lên gậy th*t trướng đau của Văn Quốc Đống, kích thích gậy th*t càng thêm trướng to hơn mấy phần.

Văn Quốc Đống nghiến chặt răng, đôi tay nắm chặt lại, trên trán cũng càng lúc càng nhiều mồ hôi.

Ngay khi Văn Quốc Đống giãy dụa, trên gậy th*t truyền tới ấm áp, cái miệng nhỏ ướt mềm chậm rãi ngậm lấy gậy th*t.

Đầu lưỡi của Tô Bối nhẹ nhàng liếm lên gậy th*t của Văn Quốc Đống, chậm rãi dùng miệng nhỏ bao bọc lấy gậy th*t kia, học người phụ nữ trong phim mút vào.

Đột nhiên bàn tay khớp xương rõ ràng của Văn Quốc Đống giật giật, lại bị xích kiềm chế động tác:

“Bối Nhi... Ừm.”

Tô Bối ngậm một lát đôi má bắt đầu mỏi: 

“Ừm… gậy th*t của chồng quá to... Miệng nhỏ ngậm mệt mỏi quá...”

Bàn tay to của Văn Quốc Đống nắm chặt ga giường, trong giọng nói tràn ngập sự kìm nén của dục vọng:

“Bối Nhi... Lại...”

Còn chưa kịp nói xong, Tô Bối hôn lên thân gậy gân xanh dữ tợn: 

“Chồng ơi, anh muốn không?”

"Ừm..."

Toàn bộ cảm quan từ trên xuống dưới của Văn Quốc Đống, tất cả đều tập trung ở trên gậy th*t dưới người. 

Đặc biệt là cái lưỡi vừa ướt vừa mềm, khi nhẹ nhàng liếm láp gậy th*t mang tới xúc cảm rất khó hiểu. 

Trước mắt là một vùng tối đen, ông tưởng tượng Tô Bối đang nằm giữa hai chân ông, ngậm lấy gậy th*t của ông.