“Ừm...”
Tô Bối chịu đựng trống rỗng trong hoa huy*t, đôi mắt ngập nước nhìn Văn Quốc Đống:
“Không phải là con lo lắng thứ đó của ba lâu lắm không làm...”
“Anh lâu lắm không làm là vì sao? Hửm?”
Văn Quốc Đống cọ xát hoa huy*t của Tô Bối:
“Không biết người ta tốt cỡ nào...”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Văn Quốc Đống nghiêm túc nói:
“Hôn lễ bên nhà em anh đã thương lượng với ba em gần xong, đợi tiệc sinh nhật bên anh kết thúc, chúng ta sẽ trở về...”
Tô Bối nghĩ tới ở cữ, Văn Quốc Đống đã hỏi cô muốn hôn lễ gì:
“Nhanh như vậy sao?”
“Từ nhà em trở về, anh và ba em vẫn luôn chuẩn bị chuyện hôn lễ... Bằng không sao chuẩn bị kịp được?”
Đôi mắt Tô Bối nheo lại:
“Vậy sao lúc trước anh còn hỏi em?”
“Ai nói chỉ làm một hôn lễ?”
Văn Quốc Đống cúi người ngậm lấy núm vú của Tô Bối mút sữa:
“Ở nhà em làm hôn lễ của anh... Hôn lễ của em làm ở Văn gia…”
“Ừm... Anh...”
Hiện giờ Tô Bối đã miễn dịch với ý tưởng điên cuồng thường xuyên của Văn Quốc Đống, lúc này Văn Quốc Đống nói thẳng cho người của Văn gia biết, Văn Ngọc là con của ông.
Trong lòng của cô sẽ không có bất cứ dao động gì... Bởi vì Văn Quốc Đống hoàn toàn làm được.
Tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống, không chỉ là sinh nhật.
Thị tộc Văn gia lớn, nhánh hỗn tạp, nhân tế lui tới cũng phức tạp.
Trước đây tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống đều do Lâm Quyên và người Văn gia ra tay sắp xếp, chỉ có năm nay thì khác.
Tuy Lâm Quyên cũng ở đây, nhưng phần lớn công việc rơi vào tay Liễu Nhứ.
Đến lúc này, một chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng ba chị em dâu Văn gia cũng buông xuống.
Lâm Quyên nửa đường bị Liễu Nhứ đoạt nổi bật, nhưng không nổi điên không phát cuồng, thái độ đối với Văn Quốc Đống cũng dịu ngoan khác thường.
Tuy Văn Quốc Đống không nói thêm cái gì, nhưng quan hệ giữa hai người vậy mà “ấm áp” quỷ dị không ít.
Tô Bối ở một bên lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống “vẻ mặt ôn hòa” thái độ khác thường đối với Lâm Quyên, cùng với trên mặt Lâm Quyên không che giấu được nhảy nhót.
Cô không ngốc như Lâm Quyên, loại cáo già như Văn Quốc Đống không có lợi thì không dậy sớm, mọi chuyện khác thường tất có yêu ma quỷ quái.
Người nào cũng không biết trong lòng Văn Quốc Đống có tính toán gì.
Có lẽ là người gặp việc vui tâm trạng sảng khoái, hai ngày này Lâm Quyên một không điên hai không quậy, ngoại trừ vẫn không thích Tô Bối ra thì thái độ đối với người khác ôn hòa hơn không ít.
Tô Bối dựa vào Lâm Quyên gây khó dễ, cho Văn Quốc Đống không ít sắc mặt.
Mãi đến buổi tối trước tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống, càng chặn cửa phòng làm việc và phòng ngủ.
Trực tiếp kéo số ông vào danh sách đen.
Sáng sớm, đôi mắt Văn Quốc Đống xanh đen bước xuống lầu.
Tô Bối ở nhà ăn chậm rãi ăn bữa sáng.
Lâm Quyên kéo đám bảo mẫu chọn quần áo cho đứa bé:
“Các bà nói xem, hôm nay Tiểu Ngọc mặc bộ nào đẹp hơn?”
Mười mấy bộ quần áo nhỏ, chọn tới tới lui lui trước mặt Tô Bối sắp được nửa tiếng.
“Tiểu Ngọc là chắt trai đầu tiên của Văn gia... Hôm nay không thể qua loa được, Quốc Đống... Anh tới chọn giúp một bộ đi…”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm nhìn Tô Bối, trầm giọng nói:
“Hôm nay Tiểu Ngọc không đi đâu, cứ ở nhà đi!”
Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Quyên trắng hơn mấy phần:
“Quốc Đống... Tiểu Ngọc là chắt nội đầu tiên của Văn gia... Hôm nay nhiều trưởng bối của Văn gia như vậy...”
“Ba mẹ nó đều không có ở đó, cô dẫn thằng bé ra ngoài làm gì?”
Nghe Văn Quốc Đống nhắc tới chuyện này, Lâm Quyên có chút yếu ớt, từ lúc đứa bé sinh ra Văn Lê chưa từng xuất hiện.
Hiện giờ tiệc sinh nhật của ba ruột của mình cũng không thấy bóng dáng, người không biết còn tưởng đứa con trai này của Văn Quốc Đống đã c/h/ế/t ở ngoài.
Tô Bối mắt điếc tai ngơ đối với tranh cãi của hai người, ăn cơm sáng xong thì lấy cớ phải đi làm, trực tiếp rời đi.
Bên ngoài biệt thự Văn gia, Văn Uyển vẫy tay với cô, cố ý kêu lên:
“Mẹ nhỏ... Bên này...”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Uyển cổ linh tinh quái:
“Đừng để bác gái em nghe thấy được... Nếu không chị sợ bà ta lại điên mất...”
“Chậc chậc... Con riêng đều ném cho người ta trông, chị còn sợ bà ta điên?”
Tô Bối nhếch miệng:
“Đều là bà ta cướp muốn trông, chị có thể làm sao bây giờ...”
Loại người như Lâm Quyên rất tự tin đứa bé ai trông thì thân với người đó... Ban ngày buổi tối ôm, ngay cả bảo mẫu đều không tin tưởng.
Rất nhiều lần buổi sáng ở trên bàn cơm, cô đều thấy nếp nhăn ở khóe mắt Lâm Quyên nhiều thêm mấy cái.
“Thứ chị cần em đã đưa tới cho chị... Buổi tối hôm nay mẹ nhỏ định chơi như thế nào?”
Tô Bối nhìn đồ vật ở ghế sau, nhếch miệng cười nói:
“Bí mật.”
“Giữa trưa là người bên bác cả em mời, khen tặng xã giao không có mới lạ gì, buổi tối mới là nhất tộc Văn thị…”
“Trước 12 giờ đưa đồ chị gửi cho em...”
“Chậc chậc chậc... Đúng là có dáng vẻ của mẹ nhỏ!”
Tô Bối tức giận trừng mắt với cô ấy một cái:
“Nếu không phải chị ngăn cản, da trên người em đã sớm bị bác cả em lột! Còn không nhân cơ hội này mà biểu hiện thật tốt...”