“Ừm...”
Tinh thần của Tô Bối xao động, vì kích động mà sữa trong ngực trào ra:
“Ừm… Ba... Sữa chảy...”
Văn Quốc Đống cúi đầu ngậm lấy núm vú của cô, từ từ mút mạnh mấy cái:
“Ở đập chứa nước chỗ rừng mai, cố ý để ngực lên mặt anh đúng không? Hửm?”
Nghe Văn Quốc Đống nhắc tới chuyện quá khứ, trên mặt Tô Bối hiện lên ửng đỏ vì xấu hổ:
“Không có.”
“Không có sao?”
gậy th*t dưới người Văn Quốc Đống giật giật trên tay Tô Bối:
“Không có mà còn bảo anh xoa tay xoa chân cho?”
Sau khi nói xong, bàn tay Văn Quốc Đống xoa bóp đầu v* trong tay thật mạnh, sữa phun ra càng nhiều hơn.
“Trước đây bộ ngực đã to rồi bây giờ càng to hơn.”
“Ừm... Trướng sữa đau... Ba nhẹ một chút... A...”
Tô Bối vừa gọi tiếng ba, Văn Quốc Đống lại mút mạnh hơn một chút.
“Gọi lại lần nữa?”
"Ừm… Ba... A!”
Văn Quốc Đống cắn núm vú của Tô Bối, rút gậy th*t cứng rắn ra khỏi tay Tô Bối:
“Nếu lại gọi ba thì hết ở cữ ông đây cắm em nửa tháng không xuống được giường…”
“Ừm... Chồng...”
Tô Bối yêu kiều gọi một tiếng, đầu v* cọ lên gương mặt của Văn Quốc Đống:
“Ừm... Hóa ra khi đó chồng đã muốn cắm người ta?”
“Khi đó anh còn chưa biết em d/â/m như vậy...”
Văn Quốc Đống nghĩ tới lúc trước Tô Bối cố làm ra vẻ, còn có đôi chân dài lúc ấy cố ý trêu chọc người ta, đôi mắt lóe lên ánh sáng âm u:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g... Từ lúc ấy đã có tâm tư với ông đây sao? Hửm?”
Tô Bối cắn môi, không trả lời thẳng câu hỏi của Văn Quốc Đống.
Đôi chân dài của cô quấn lấy eo Văn Quốc Đống, đè xuống:
“Ừm… Đã lâu rồi chồng không cắm người ta... Rất muốn được chồng cắm c/h/ế/t người ta... Ừm...”
Văn Quốc Đống trơ mắt nhìn Tô Bối d/â/m đ/ã/n/g dưới người, gậy th*t nóng bỏng cứng thêm mấy phần nữa: “Tiểu d/â/m đ/ã/n/g!”
“Ừm... Rất muốn chồng...”
Tô Bối càng nói đôi mắt Văn Quốc Đống càng đỏ, một lúc sau tức tới mức bật cười:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g! Em muốn làm... Thì mấy ngày này chăm cơ thể thật tốt...”
“Đợi em ở cữ xong, không cắm c/h/ế/t em... Văn Quốc Đống anh viết ngược lại tên...”
“Ồ... Đống Quốc Văn?”
Tay Tô Bối thưởng thức gậy th*t của Văn Quốc Đống, vẻ mặt ghét bỏ:
“Thật khó nghe...”
Trước khi sắc mặt Văn Quốc Đống thay đổi, lại nói:
“Vẫn gọi là chồng dễ nghe hơn.”
Văn Quốc Đống đánh lên mông Tô Bối một cái:
“Em đúng là giỏi dỗ người khác...”
“Ừm... Ba không thích nghe sao?”
Văn Quốc Đống mở hai chân Tô Bối ra, gậy th*t để ở giữa hai chân Tô Bối:
“Thích... Thích không chịu được... Cái miệng nhỏ phía trên biết dỗ người khác, cái miệng phía dưới thì cắn người... Vừa cắn giỏi còn biết mút… Mút hồn của ông đây không còn...”
“A... Nóng quá...”
Cơ thể Tô Bối run rẩy, hai chân kẹp chặt gậy th*t, mắng khẽ một tiếng:
“Lưu manh...”
gậy th*t của Văn Quốc Đống bị hai chân của Tô Bối kẹp lại, không nhịn được kêu lên một tiếng, gậy th*t chọc hoa huy*t lập tức đưa đẩy.
“Vậy anh phải lưu manh cho em xem…”
“Ừm… Ba... Nhẹ một chút...”
Tô Bối tự mình xoa bộ ngực trướng đau:
“Nhiều sữa như vậy, ba còn không cho Tiểu Ngọc uống...”
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g, không cho con đút sữa mẹ, anh là vì ai?”
“Ừm... Vậy nhiều sữa như thế làm sao bây giờ...”
Văn Quốc Đống nhướng mày, khàn giọng nói:
“Con trai ăn không hết thì để ba thằng bé ăn thay...”
“Cầm thú!”
“Ừm... Anh là cầm thú... Hôm nay anh sẽ làm lưu manh và cầm thú!”
Đôi tay của Văn Quốc Đống nắm lấy hai chân của Tô Bối, gậy th*t dán sát gần hoa huy*t rồi cắm vào rút ra một cách tàn nhẫn.
Cả một đêm, Tô Bối cũng không thể ngủ ngon, Văn Quốc Đống dùng chân xong không thấy đủ thì lại kéo Tô Bối dùng tay.
Khi Tô Bối ở cữ xong xuất viện, đúng lúc Văn Quốc Đống bận việc không tới.
Tuy Văn Quốc Đống không tới, nhưng đám người lớn bé của Văn gia đều tới, cũng coi như cho chắt trai trưởng của Văn gia mặt mũi.
Khoảng thời gian trước Lâm Quyên vẫn luôn bận chuyện mở tiệc chiêu đãi sinh nhật Văn Quốc Đống, gần đây không có thời gian tới bệnh viện, thứ hai là Văn Quốc Đống cũng không cho bà ta tới.
Từ lúc sinh xong cho đến bây giờ Tô Bối vẫn luôn ở bệnh viện tới khi ở cữ xong, cho nên bà ta không thấy được cháu nội.
Lâm Quyên nhìn thấy Văn Ngọc xong, đón lấy đứa bé từ tay bảo mẫu trước:
“Cục cưng của bà nội... Làm bà nội nhớ muốn c/h/ế/t...”
“Đều tại mẹ cháu làm hại... Nhìn xem cháu nội của bà gầy như vậy...”
Bảo mẫu nhìn Tô Bối, Tô Bối hơi gật đầu, cũng kệ Lâm Quyên ôm đứa bé lên xe.
Văn Uyển đi theo sau đám anh chị họ, nhìn Lâm Quyên coi Văn Ngọc như bảo bối, lại nhìn Tô Bối, lặng lẽ like cho cô một cái.
Tô Bối thấy thế nhướng mày, khóe miệng cong lên.
Hiện giờ Lâm Quyên lo lắng cho Văn Ngọc, đau lòng cho Văn Ngọc cỡ nào thì tương lai sẽ hận mình bấy nhiêu.
Mãi cho đến khi tới Văn gia, Lâm Quyên vẫn ôm Văn Ngọc không buông tay.
Mấy thím của Văn gia sẽ nhét bao lì xì cho đứa bé theo thường lệ.
Mãi đến khi tới lượt Liễu Nhứ, bao lì xì của Liễu Nhứ không đưa cho Lâm Quyên mà ôm Văn Ngọc rồi đưa thẳng cho Tô Bối.
“Tự mình trăm ngàn cay đắng sinh con, nhưng đừng để đám người không có đầu óc chậm trễ cháu.”
Những lời này của Liễu Nhứ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi Lâm Quyên mắng, Tô Bối cười nhận lấy bao lì xì:
“Cháu đã biết, ba nói, tương lai Văn Ngọc sẽ do ba dạy dỗ...”
“Văn Ngọc sao?”