Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 130




Con dâu sinh non, con trai không thấy bóng dáng, chồng thì nửa tháng không về nhà ở bệnh viện. Loại tình huống này, ai nhìn vào trong lòng đều không nhịn được nói thầm. 

Là Văn Tuyết gây ra chuyện này, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Văn Tuyết.

Văn Tuyết hại cô “sinh non”, Văn Quốc Đống đau lòng “cháu nội”, ngày đêm ở bệnh viện.

Chuyện này mà truyền ra, chậc chậc... Cảm động tình cảm ông cháu cỡ nào…

Hơn nữa dáng vẻ chật vật tiều tụy của Văn Quốc Đống hiện giờ, sau này cho dù có người gặp Văn Ngọc đủ tháng, cũng sẽ không hoài nghi rốt cuộc đứa bé có phải sinh non hay không…

Tính toán của Văn Quốc Đống thật tốt…

Trước tiên diễn xiếc thật tốt, sau đó thản nhiên chặn miệng người khác.

Khi Tô Bối sắp ở cữ xong, Lâm Quyên gọi điện thoại cho Văn Quốc Đống hỏi sắp xếp tiệc đầy tháng cho đứa bé và cả tiệc sinh nhật của ông.

“Quốc Đống... Đầy tháng của Tiểu Ngọc cách sinh nhật của anh có mấy ngày... Hay là chúng ta làm chung nhé?” 

Đầu Tô Bối gối lên ngực Văn Quốc Đống, nghe xong những lời này của Lâm Quyên, gương mặt lập tức âm trầm.

Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối chặt hơn, hôn lên trán Tô Bối: 

“Không.”

Nghe thấy thế, lúc này sắc mặt Tô Bối mới hòa hoãn lại.

“Nhưng mà Quốc Đống…”

Lâm Quyên còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã trầm giọng cắt ngang:

“Tiệc đầy tháng, tiệc sinh nhật tách ra làm... Đứa bé là đứa bé, sinh nhật là sinh nhật.”

Nghe đến đây, đột nhiên cơ thể Tô Bối cứng đờ, nhỏ giọng quát: “Tiểu Ngọc không cần làm tiệc đầy tháng.”

“Quốc Đống! Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Văn Quốc Đống nghiêng người, lạnh lùng nói:

“Tiệc đầy tháng của đứa bé đợi thêm hai ngày nữa tôi hết bận  thì tự mình sắp xếp, không cần cô nhọc lòng, cô lo tiệc sinh nhật là được…”

Sau khi nói xong, không đợi Lâm Quyên ở bên kia điện thoại nói gì đã cúp điện thoại.

“Văn Quốc Đống! Em thấy anh điên thật rồi! Làm tiệc đầy tháng? Anh không sợ người khác nhìn ra thằng bé là đứa bé đủ tháng ư?”

Tô Bối đứng dậy hất tay Văn Quốc Đống ra, lạnh lùng nói:

“Còn có Lâm Quyên... Bà ta không biết Tiểu Ngọc là đứa bé đủ tháng, làm tiệc đầy tháng cho đứa bé sinh non bảy tháng, bà ta có ý gì?”

“Bối Nhi...” 

Văn Quốc Đống vươn tay kéo Tô Bối: 

“Không phức tạp như em nghĩ đâu. Mỗi đứa bé của Văn gia khi đầy tháng, trăm ngày đều phải mở tiệc chiêu đãi người trong tộc... Cho dù không phải người Văn gia... Cũng là người có quan hệ thường lui tới...”

Nghe thấy thế, Tô Bối chỉ đứa bé trắng nõn mập mạp trên giường em bé, lạnh lùng nói:

“Vậy anh nói cho em... Thằng bé giống đứa bé sinh non ở điểm nào?”

Văn Ngọc còn chưa đầy tháng, mỗi ngày có thể ăn có thể ngủ, cân nặng tăng lên, đã béo thành quả cầu thịt.

Đứa bé mập mạp trắng nõn như vậy ôm ra ngoài, người nào sẽ tin thằng bé là sinh non.

Văn Quốc Đống ôm chặt lấy Tô Bối:

“Đứa bé khác có, con của Văn Quốc Đống anh cũng cần phải có, đứa bé khác không có thằng bé phải có, anh không muốn đứa bé chịu ấm ức...”

Tô Bối nghe thấy thế, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Văn Quốc Đống:

“Con trai anh mới một tháng, thằng bé biết cái gì gọi là ấm ức đây?”

“Bối Nhi...”

“Không được! Đợi thằng bé trăm ngày lại nói... Chuyện tiệc đầy tháng đừng nhắc tới nữa!”

Thái độ của Tô Bối cứng rắn, Văn Quốc Đống khuyên thế nào cũng không có tác dụng cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Đợi em ở cữ xong, thì dẫn đứa bé về nhà em, tiệc đầy tháng của đứa bé có thể không có, hôn lễ không thể thiếu…

Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống:

“Với tính cách của Văn Lê, bây giờ đứng cùng với anh không biết còn tưởng anh ta là ba anh... Anh bảo anh ta dùng dáng vẻ như quỷ kia trở về làm hôn lễ với em à?”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống xoay người đè Tô Bối dưới người: 

“Ai nói với em hôn lễ là em và Văn Lê?”

“Anh...”

Tô Bối sửng sốt một lát, không thể tin tưởng trừng mắt với Văn Quốc Đống:

“Em vẫn luôn cho rằng Diệp Liệt Thanh bị điên không có đầu óc, em thấy anh còn điên hơn ông ta...”

Văn Ngọc sinh ra trên giấy khai sinh viết tên ông, cô đã cảm thấy Văn Quốc Đống đã đủ điên rồi, không ngờ tới càng điên hơn còn ở phía sau.

“Hôn lễ của ba chồng và con dâu, sao ba dám nghĩ?”

Văn Quốc Đống không thèm để ý cởi quần áo trên người Tô Bối, hỏi:

“Em Muốn hôn lễ kiểu gì? Kiểu truyền thống hay là váy cưới kiểu Tây?”

Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống cúi người ngậm lấy vành tai của Tô Bối:

“Anh thích em mặc bộ sườn xám ở rừng mai... Năm nay lại mặc lần nữa nhé?”

Nghe thấy thế, tay Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, yêu kiều hỏi: 

“Ba có ý nghĩ không an phận với người ta từ khi nào? Hửm?”

Đôi mắt Văn Quốc Đống sâu hơn mấy độ, kéo tay Tô Bối một đường tiến xuống dưới, nắm lấy gậy th*t cứng rắn.

“Em đoán xem!”

Tô Bối cởi thắt lưng bên hông Văn Quốc Đống, hai tay mới nắm lấy gậy th*t nóng bỏng trong tay.

“Em không đoán ra...”

Văn Quốc Đống đẩy gậy th*t cắm qua lại trong lòng bàn tay Tô Bối:

“Lần đầu tiên khi thấy tiểu hoa huy*t của em, lúc ấy anh đã muốn tách hai chân ra và cắm vào!”