Văn Quốc Đống để Văn Lê và Lâm Quyên ở biệt viện cũng không hẳn vì Lâm Quyên nổi điên làm cô bị thương.
Văn Lê sa đọa có khả năng Lâm Quyên không biết, nhưng người Lâm gia chắc chắn biết... Thậm chí còn có khả năng chính người Lâm gia một tay thúc đẩy Văn Lê đi tới hôm nay.
Khi đó Văn Quốc Đống để hai người ở lại biệt viện... Có lẽ là cho Văn Lê một cơ hội.
Nhưng Văn Lê lại không quý trọng cơ hội duy nhất đó.
Còn làm chuyện trầm trọng hơn là dám vươn tay với Văn Quốc Đống, dần dần... Văn Quốc Đống coi “con trai” này thành “đã c/h/ế/t”.
Người đàn ông chơi thuật lộng quyền, lý trí đáng sợ…
Văn Quốc Đống đi ngày hôm trước thì sau Văn Uyển hẹn Tô Bối ra ngoài.
Khi Tô Bối thấy Văn Uyển trong một góc quán cà phê, hơi nhíu mày:
“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?”
Văn Uyển không đáp lời, chỉ nhìn bụng Tô Bối:
“Lại qua hai tháng nữa sẽ không che được đúng không.”
“Lúc ấy trời cũng lạnh, quấn dày một chút là được.”
Văn Uyển cười lắc đầu:
“Bác cả em chưa nói đến lúc đó giải thích chuyện ‘sinh non’ thế nào à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nâng mắt nhìn cô gái cười tươi như hoa.
Không trang điểm hệ âm u, nhưng nhìn vẫn “phóng khoáng không kiềm chế được”.
“Không.”
“Vậy chị…”
Tô Bối cúi đầu cười, hỏi ngược lại:
“Vì sao... Em lại hận Văn Tuyết như vậy?”
Hận đến mức không tiếc dùng thanh xuân của mình, cũng muốn tra tấn Văn Tuyết, thậm chí muốn bức điên bà ta.
Nghe thấy thế, Văn Uyển cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Bối:
“Bà ta nợ nhà em ba mạng.”
Tô Bối nghe thấy thế ngẩn người:
“Bà ta…”
Văn Uyển cúi đầu khuấy ly cà phê:
“Bà ta dùng chiêu trên người bác cả em, lúc trước còn dùng với ba em... Còn cố ý để mẹ em biết, lúc ấy mẹ em mang thai, trên đường tìm ba em thì xảy ra tai nạn, cứ thế sinh non...”
“Lúc ấy mẹ em suýt không cứu được, càng khỏi phải nói đứa bé trong bụng, song sinh... Em trai em... Cứ thế không còn... Sau đó tiện nhân kia dựa vào trong nhà có hai ông bà già chống lưng, chuyện đó cứ bỏ qua như vậy. Lúc trước nếu không phải hai ông bà già kia bảo vệ bà ta, ba em sẽ không c/h/ế/t... Hiện giờ hai người kia đều đã c/h/ế/t, không trả thù được cho bọn họ... Đành phải lấy bảo bối của bọn họ ra xả hận!”
“Nếu không chị cho rằng vì sao bác cả em sẽ dung túng cho em và Diệp Liệt Thanh? Vì sao mỗi lần mẹ em ở biệt viện đều có thể đi ngang? Cả Văn gia ngoại trừ nhà chúng em ra, người hận Văn Tuyết nhất... Chính là bác cả em... Quan trọng nhất là người phụ nữ ngu ngốc kia biết Diệp Liệt Thanh ngoại tình xong, vậy mà trông cậy bác cả em giúp bà ta... Lúc ấy em ở bệnh viện không cười to ra tiếng là đã tôn trọng bà ta rồi.”
Nghe xong những lời này, Tô Bối sờ bụng, cụp mắt nói:
“Chính là bà ta đi...”
Văn Uyển ngẩn ra, hỏi:
“Không phải bác gái em sao?”
Tô Bối nhếch miệng:
“Máu của Lâm Quyên không dày bằng bà ta.”
Hiện giờ chỉ cần Lâm Quyên ngóc đầu lên một chút sẽ c/h/ế/t, hơn nữa... Văn Quốc Đống còn cần giữ Lâm Quyên làm công cụ.
Hiện giờ cô gây khó dễ với Lâm Quyên cũng không thương tổn đến gốc, thay vì lãng phí một cơ hội, chi bằng chọn “Văn Tuyết”.
Lúc trước xem xong video bảo mẫu quay được ở bệnh viện, cô đã có quyết định này.
Văn Tuyết là người thích hợp để vu oan nhất, chụp mũ “sinh non” cho Văn Tuyết, mức độ người Văn gia tiếp nhận sẽ tốt hơn Lầm Quyên, dù sao... Lúc trước Văn Tuyết từng có loại “trùng hợp” này, người Văn gia cũng sẽ không hoài nghi.
Thứ hai còn có thể “báo đáp” ân chỉ điểm của Liễu Nhứ đối với cô khi ở biệt viện lúc trước.
Một hòn đá trúng hai con chim, Văn Tuyết là người thích hợp nhất được chọn.
“Ngày sinh dự tính của chị là tháng 11, khi đó là lúc bác cả em và Diệp Liệt Thanh bận rộn nhất.”
Lời nói còn lại Tô Bối còn chưa nói hết, còn Văn Uyển dụ Văn Tuyết tới kiểu gì, cô không tin trong đầu Văn Uyển không có ý tưởng.
Văn Uyển do dự một lát:
“Nhỡ đâu bác cả em biết sẽ tức c/h/ế/t mất không?”
Tô Bối nhếch miệng cười:
“Chị chính là muốn Văn Quốc Đống tức c/h/ế/t...”
Cô chỉ muốn thử ý nghĩ chân chính của Văn Quốc Đống, cách làm của Văn Quốc Đống hiện giờ quá mâu thuẫn.
Một phương diện muốn ổn định Lâm Quyên, một phương diện khác thì ở nơi làm việc của cô không che giấu quan hệ của hai người.
Là quá mức chắc chắn thân phận của cô sẽ không bị người ngoài biết, hay là ông có tính toán gì khác.
Dù sao bây giờ biết cô là vợ của Văn Lê, là con dâu của Văn Quốc Đống, chỉ là người nhỏ bé trong đám người Văn gia…
Nếu ông có tính toán khác, vậy ông đón Lâm Quyên trở về có thể nói thông.
Mọi thứ hiện giờ cô đều phải cảm ơn Lâm Quyên, cảm ơn mấy năm nay bà ta chưa bao giờ thừa nhận cô ở bên ngoài, người biết cô là ai ít càng thêm ít.
Thời gian lướt qua chỉ trong nháy mắt, Tô Bối mang thai giai đoạn cuối được Văn Quốc Đống hầu hạ đến gương mặt cũng hồng hào, không có một chút phản ứng khó chịu của thai phụ sắp sinh.
Cách thời gian sinh còn nửa tháng.
Mỗ buổi tối, Văn Quốc Đống đều kiểm kê đồ dùng chuẩn bị khi sinh, đúng chuẩn lo âu mỗi ngày của một người ba.
“Có cần chuẩn bị thêm gì nữa không?”
“Như vậy đủ không?”
“Khi sinh đứa bé... Có cần anh theo vào hay không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nằm trên giường đọc sách nhướng mày:
“Có nhà mà con dâu đi sinh, ba chồng lại đi theo vào phòng sinh không?”