“Thím Vương.”
Bảo mẫu bị gọi nhìn người phụ nữ tiều tụy trước mặt, thở dài:
“Phu nhân.”
“Bà làm việc ở Văn gia... Mười mấy năm?”
“Mười hai năm…”
Lâm Quyên cười nói:
“Mười hai năm... Khi Văn Lê còn là đứa bé choai choai bà đã tới... Bây giờ con trai của bà
đều đã có mấy đứa... Tôi lại không có gì.”
Chồng có tình nhân ở bên ngoài, con trai không về nhà... Bà ta không có gì.
…
Từ lúc Lâm Quyên trở về, mỗi ngày Tô Bối đều đi một đoạn, thì xe Văn Quốc Đống ở bên ngoài đợi đưa cô.
Hôm nay cô ra cửa trước, tài xế của Văn Quốc Đống còn chưa tới.
Văn Quốc Đống vội vàng đuổi theo ra, một tay kéo Tô Bối tới góc khuất của khu biệt thự.
“Sáng sớm em quậy cái gì?”
Tô Bối vặn vẹo cơ thể, lạnh lùng nói:
“Đừng chạm vào con... Trở về ôm vợ của ba đi!”
“Tô Bối!”
Tô Bối bị quát, cũng nổi giận:
“Tô Bối... Tô Bối... Tô Bối... Con ở ngay trước mặt đấy, ba đang gọi hồn à?”
“Em...”
Văn Quốc Đống cúi đầu cắn lên môi cô một cái:
“Anh chọc em chỗ nào, em nói xem?”
Tô Bối hừ lạnh một tiếng quay đầu đi:
“Từ hôm nay trở đi, buổi tối ba ngủ với vợ của ba... Đừng ngủ với con, không cần ba nữa.”
Nghe đến đây, Văn Quốc Đống đâu biết Tô Bối đang quậy chuyện gì:
“Tối hôm qua anh vẫn luôn ở phòng làm việc tăng ca tới sáng, thấy em ngủ ngon nên không gọi em…”
“Ồ...”
Tô Bối cười mỉa một tiếng:
“Ai biết ba nói thật hay không?”
“Trong phòng làm việc có camera theo dõi, buổi tối anh mở cho em xem nhé?”
Nghe thấy thế, nụ cười mỉa trên mặt Tô Bối cứng đờ lại:
“Ba nói cái gì? Ba nói lại lần nữa…”
Văn Quốc Đống thấy ven đường có người tới gần, buông lỏng tay ôm eo Tô Bối ra, khóe miệng ngậm cười gằn từng chữ:
“Phòng làm việc... Có... Camera...”
“Em muốn xem cái gì, anh đều có thể mở ra cho em xem.”
Tô Bối hít sâu một hơi, nghĩ tới trước sau khi mang thai hai tháng, gần như mỗi đêm cô đều ở phòng làm việc quấn lấy Văn Quốc Đống làm tình.
Vậy chẳng phải mấy tháng nay, mọi chuyện làm ở phòng làm việc đều bị Văn Quốc Đống lưu lại.
Nghĩ như thế, Tô Bối nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với ông:
“Vậy sao trước đây ba không nói?”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống nghiêm chỉnh:
“Trước đây em không hỏi mà...”
“Văn Quốc Đống!”
Tô Bối nghĩ tới những hình ảnh đó, ước gì có thể bóp c/h/ế/t người đàn ông trước mắt:
“Xóa mấy đoạn đó đi...”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống lắc đầu.
“Anh đều lưu lại cả...”
Cuối cùng, lại bổ sung một câu:
“Đều đặt ở két sắt phòng làm việc.”
“Văn Quốc Đống! Anh! Anh...”
Tô Bối nhìn người đàn ông nho nhã trước mặt, trong lúc nhất thời vậy mà trong đầu không nghĩ ra được từ gì mắng ông, nghẹn một lúc lâu vẫn dùng từ cũ:
“Lão cầm thú ra vẻ đạo mạo, quần áo chỉnh tề, văn nhã bại hoại! Già mà không đứng đắn!”
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối tức đến mức mặt đỏ bừng, xoa mặt cô:
“Được rồi... Đừng tức giận... Những video đó sẽ không truyền ra ngoài... Anh tự mình thưởng thức.”
“Nếu em muốn... Buổi tối chúng ta xem cùng nhau nhé?”
Nghe thấy thế, Tô Bối ước gì có thể bịt kín miệng Văn Quốc Đống lại:
“Câm miệng! Lưu manh!”
Tô Bối tức từ sáng sớm, hoàn toàn quên tìm Văn Quốc Đống còn có chuyện chính.
Nghĩ tới hành động phóng đãng mấy tháng trước của mình, đều bị Văn Quốc Đống quay lại, cô không nhịn được tức giận.
“Khốn nạn!”
“Quả nhiên là Văn Uyển nói không sai! Văn gia không có một người tốt!”
“Lão cầm thú!”
Tô Bối mắng thầm Văn Quốc Đống vô số lần trong lòng, nhìn USB trong tay do dự rất lâu.
Cuối cùng mới gửi cho Văn Quốc Đống một tin nhắn.
[Buổi tối muốn ăn tôm hấp.]
“Cục trưởng Văn... Ngày mai phía dưới có hoạt động... Ngài xem hay là tối nay qua đó trước?”
Mới nói xong, di động của Văn Quốc Đống vang lên.
Văn Quốc Đống nhìn di động, khóe miệng nhếch lên:
“Ngày mai mấy giờ?”
“10 giờ ngày mai, nhưng... Buổi sáng từ thành phố Lâm qua đó có khả năng không kịp...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống gật đầu, gửi tin nhắn cho Diệp Liệt Thanh.
[Buổi tối từ đảo Phù Dung mang tôm hấp tới công ty luật cho Tô Bối đi.]
Cuối cùng ngại không đủ, còn bổ sung một câu.
[Nguyên liệu nấu ăn phải tươi mới.]
[Cô ấy mang thai kén ăn... Nguyên liệu nấu ăn không mới thì không ăn đâu.]
[Bảo người bóc tôm xong đưa qua, cô ấy lười...]
Văn Quốc Đống mới gửi tin nhắn xong chưa được hai phút. Tô Bối lại gửi tin nhắn mới tới.
[Ba tự mình làm, không phải tôm ba làm, con không ăn.]
Gửi tin nhắn này xong, Tô Bối cất di động.
Buổi sáng cô mới nói với bảo mẫu muốn ăn tôm hấp, buổi tối Văn Quốc Đống trở về tự mình làm cho cô, còn phải đưa tới đây cho cô.
Cô không tin, mọi chuyện để Lâm Quyên thấy trong lòng sẽ không nghĩ nhiều.
Còn có cãi vã với Văn Quốc Đống hay không...
Đó là chuyện của Lâm Quyên…
Trực tiếp bức Lâm Quyên điên đâu thú vị...
Từng bước chậm rãi tra tấn Lâm Quyên đến điên, ở nhà nghi thần nghi quỷ nửa điên mới thú vị.
Văn Quốc Đống đau đầu nhìn tin nhắn của Tô Bối, thở dài.
Thấy tin nhắn không gửi lại, lại gửi tin nhắn mới cho Diệp Liệt Thanh.
[Thôi không cần, buổi tối tôi tự mình đưa.]