Gương mặt Lâm Quyên trắng bệch:
“Văn Quốc Đống, anh có ý gì?”
“Cơm thai phụ của Tô Bối là do tôi bảo người làm, không cần cô nhọc lòng. Lại thêm lần nữa, cô về biệt viện đi.”
“Văn Quốc Đống!”
Trước mắt Lâm Quyên tối đen:
“Tôi là vợ danh chính ngôn thuận của anh... Là chủ nhân của Văn gia này...”
Văn Quốc Đống lạnh nhạt nhìn Lâm Quyên tức sắp hộc máu:
“Cô chỉ là Văn phu nhân.”
Sáu chữ ngắn ngủi, giống như một con dao cắm vào ngực Lâm Quyên.
“Anh hận tôi.”
Văn Quốc Đống không đáp lời, gõ cửa phòng bảo mẫu.
“Thím Vương, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Lâm Quyên ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Văn Quốc Đống, mãi không lấy lại được tinh thần.
“Cô chỉ là Văn phu nhân.”
Những lời này khi Văn lão phu nhân còn sống, đã từng nói với bà ta.
Nhiều năm như vậy, bà ta cho rằng Văn Quốc Đống đã không thèm để ý…
Trong phòng làm việc.
Văn Quốc Đống đặt một tấm thẻ lên bàn làm việc:
“Đây là tiền lương mấy tháng.”
Bảo mẫu nhìn thẻ trên bàn, lắc đầu:
“Văn tiên sinh... Chuyện này...”
“Bà ở Văn gia mười mấy năm, đứa bé sinh bệnh ở nhà trông chừng mấy tháng là đủ. Nghe nói con trai cả của bà sắp tốt nghiệp... Sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không?”
Bảo mẫu sửng sốt mấy giây, tiến lên nhận thẻ:
“Bằng cấp của nó...”
“Tôi có người bạn, công ty ông ta thiếu người, nếu cậu ta muốn, tôi có thể hỏi giúp một chút...”
“Có, có có... Cảm ơn Văn tiên sinh.”
“Không cần, tôi chỉ giúp hỏi một chút.”
Tô Bối ngủ một giấc tỉnh lại, trên eo không có bàn tay giống như lúc trước, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khi rời giường chỗ nào cũng không thoải mái, đặc biệt là trên bàn cơm, thấy Văn Quốc Đống và Lâm Quyên xong, gương mặt càng thêm âm trầm.
Lâm Quyên một đêm không ngủ, cả người đều ngây ngốc, hoàn toàn không có tâm tư tìm Tô Bối gây phiền phức.
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối làm như không thấy ông, lông mày nhíu chặt lại nhìn Tô Bối mấy lần.
Tô Bối lạnh mặt, không thèm nhìn Văn Quốc Đống một cái.
Thường ngày Văn Quốc Đống có thói quen ăn cơm sáng xong thì đọc báo, thấy Tô Bối không để ý tới ông, tay nắm tờ báo xột xoạt.
Lâm Quyên nghe thấy tiếng nhíu mày, nhưng không dám mở miệng nói gì.
Tô Bối cảm thấy khó chịu, ho khan hai tiếng.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm:
“Làm sao thế, không ngủ ngon à?”
Nghe thấy thế, Tô Bối xoa eo, không để ý tới Văn Quốc Đống, nói với bảo mẫu ở bên cạnh:
“Dì Trương, tối nay cháu phải tăng ca, có thể về muộn một chút, muốn ăn tôm hấp, buổi tối dì làm giúp cháu được không...”
“Vâng...”
Người phụ nữ đáp, thấy sắc mặt Văn Quốc Đống không tốt, vội vàng nói:
“Hay là, buổi tối tôi làm xong đưa qua cho cô nhé?”
“Quá phiền phức... Không...”
Còn chưa kịp nói xong.
“Khụ khụ...”
Đột nhiên Văn Quốc Đống đang ngồi ở bên kia ho khan hai tiếng, Tô Bối làm như không nghe thấy:
“Không cần, buổi tối cháu trở về ăn.”
Văn Quốc Đống nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Lâm Quyên trầm giọng nói:
“Buổi tối ba rảnh...”
“Không làm phiền ba...”
Tô Bối uống sữa bò, lạnh nhạt nói: “Con và Văn Lê giấu giếm kết hôn...”
Sau khi nói xong, đỡ eo đứng dậy.
Lúc này Lâm Quyên mới lấy lại tinh thần, nhìn cách ăn mặc của cô, váy dài tơ tằm màu lam che khuất cái bụng phồng lên.
Nhưng động tác đỡ eo của Tô Bối khiến Lâm Quyên chú ý, đột nhiên mở miệng nói:
“Bụng tháng này…”
Văn Quốc Đống lập tức lạnh lùng nói:
“Cô là bác sĩ à? Không phải bác sĩ thì câm miệng!”
Tô Bối nhướng mày, nói với Lâm Quyên:
“Mẹ... Hai ngày trước đi kiểm tra bác sĩ nói gần đây bồi dinh dưỡng tốt quá nên cục cưng to hơn một chút.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nghĩ tới canh gà tối qua, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Quyên:
“Như vậy mà cô còn muốn mỗi ngày nấu canh bồi bổ? Cô có dụng tâm gì?”
“Tôi... Lúc trước cô ta không nói với tôi...”
Tô Bối xoa bụng, mở miệng nói:
“Ba... Mẹ chỉ muốn tốt cho đứa bé...”
Mỗi lần kiểm tra Văn Quốc Đống đều đi cùng, rốt cuộc đứa bé to hay nhỏ, ông biết rất rõ.
Nhưng mà tối hôm qua Lâm Quyên ép cô uống canh, còn muốn cô uống canh hàng ngày, khiến tâm trạng cô khó chiu.
Sáng sớm tinh mơ không tìm chút chuyện cho Lâm Quyên, trong lòng cô khó chịu.
“Từ nay về sau chuyện trong nhà cô bớt quản đi! Nên uống trà thì uống trà, nên mỹ dung thì mỹ dung... Chuyện của Tô Bối và đứa bé cô đừng quản.”
Sáng sớm Lâm Quyên mới mở miệng nói một lời, đã bị ba chồng con dâu một người trào phúng trong tối, một người mắng ngoài sáng.
Lâm Quyên nghẹn một lúc lâu, đỏ mắt ném đũa:
“Cho dù tôi làm gì thì đều sai cả, tôi không nên tồn tại chướng mắt các người!”
Tô Bối thấy dáng vẻ cuồng loạn của Lâm Quyên nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Quyên đỏ mắt.
Tuy muốn ở lại thưởng thức dáng vẻ chật vật của Lâm Quyên, nhưng lúc này nhìn Văn Quốc Đống và Lâm Quyên ngồi cạnh nhau, không hiểu sao trong lòng lại khó chịu, nhấc chân rời đi.
Lâm Quyên lau nước mắt, giọng nói mềm xuống:
“Quốc Đống. Em...”
Bên này mới mở miệng, Văn Quốc Đống thấy Tô Bối ra cửa, không nói hai lời cũng đứng dậy.
Lâm Quyên nhìn bóng dáng dứt khoát của Văn Quốc Đống, trái tim thấp thỏm suốt một đêm hoàn toàn buông xuống.