Tô Bối thấy người đàn ông phía sau thực sự di chuyển, chân bủn rủn gần như không đứng vững được:
“Ừm… Chồng... Chồng ơi em sai rồi...”
“Ba... Chồng... Là ba... Chồng...”
Văn Quốc Đống đánh giá Tô Bối rồi đặt cô lên bệ rửa mặt, dùng sức gặm cắn cổ thiên nga của cô, mút ra từng vết hôn ở phía trên.
“Em sai rồi... Em không sai...”
Sau khi nói xong, lại nhấp mãnh liệt.
Đôi tay của Tô Bối vô lực chống lên bồn rửa mặt, hoa huy*t vừa căng vừa trướng:
“Chồng... Chậm, chậm một chút... Còn có đứa bé...”
“Ừm... Đợi đứa nhỏ này sinh ra, trong hai năm… Muốn đứa thứ hai à? Đừng mơ có…”
Văn Quốc Đống nảy sinh ý ác hôn Tô Bối, Tô Bối ôm sau lưng ông quấn lấy lưỡi Văn Quốc Đống.
Lưỡi thơm bị mút tê dại, hoa huy*t cũng cảm thấy tê mỏi.
Núm vú của Tô Bối cọ lên ngực của Văn Quốc Đống phát cứng, chỉ một lát sau ngực trướng lên, sữa theo ngực hai người chảy xuôi xuống.
“Ừm… Ba... Có, có sữa...”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, cúi đầu ngậm lấy núm vú của cô:
“Sao nhiều như vậy?”
Tay Tô Bối để lên đầu Văn Quốc Đống, ngửa người nói:
“Còn không phải tại canh gà bổ của mẹ... Một ngày ba bữa, bà ta muốn nuôi con thành heo.”
Canh gà xuống sữa, nhưng canh gà dầu mỡ kia của Lâm Quyên, thực sự để sản phụ uống vào, đổ sữa còn không khác lắm…
Ở trước mặt Văn Quốc Đống, thỉnh thoảng mách lẻo về Lâm Quyên, chơi cáu kỉnh, còn có thể bị người đàn ông coi thành ghen cũng không tệ.
Đôi mắt Văn Quốc Đống lạnh mấy độ, sức lực mút vào mạnh hơn:
“Sau này em chỉ ăn đồ thím Trương làm, những món khác đừng chạm vào!”
“Vâng...”
Tô Bối ngoan ngoãn đáp, hoa huy*t cắn chặt gậy th*t:
“Chồng... Mệt quá... Nhanh bắn được không?”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối vào bồn tắm, nằm trong bồn tắm:
“Muốn nó nhanh bắn... Thì tự mình di chuyển...”
Nghe thấy thế, Tô Bối khóa ngồi trên người Văn Quốc Đống, hoa huy*t cọ gậy th*t, tay nhỏ từ đường nhân ngư của Văn Quốc Đống lượn tới núm vú của người đàn ông, nhẹ nhàng véo.
Chỉ thấy đôi mắt Văn Quốc Đống thâm hơn, gậy th*t giật giật.
“Chồng.”
Tô Bối yêu kiều gọi một tiếng, Văn Quốc Đống đỡ eo Tô Bối cắm gậy th*t vào:
“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g!”
Nước ấm áp quá eo, một tay của Tô Bối chống lên bồn tắm một tay véo núm vú của Văn Quốc Đống, mỗi khi dùng lực gậy th*t của Văn Quốc Đống sẽ cứng hơn một chút.
“Ừm… gậy th*t của chồng cứng quá... Ừm... Cắm người ta thật thoải mái.”
Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn chỗ giao hợp của hai người:
“Vậy sau này để chồng cắm nhiều... Chuyện sinh con mấy năm sau rồi nói...”
“Không được... Sinh xong thì sinh đứa thứ hai, người ta muốn sinh con cho chồng...”
“Mang thai thì chồng không cắm được... hoa huy*t của tiểu d/â/m đ/ã/n/g không ngứa ư?”
“Ngứa, chồng dùng đầu lưỡi liếm... Thích đầu lưỡi của chồng nhất... Ừm... Lưỡi của chồng vừa mềm vừa trơn... Liếm hoa huy*t khiến nước không ngừng chảy...”
Giọng nói còn chưa nói xong, đột nhiên Văn Quốc Đống đẩy nhanh tốc độ, dùng sức va chạm hoa tâm mấy cái, bắn đầy vào trong hoa tâm.
“A... Thật nóng... Chồng bắn nhiều thật đấy…”
Sau khi Tô Bối nói xong hoa huy*t siết chặt, xoắn lấy gậy th*t của Văn Quốc Đống:
“Ừm... Rất thích chồng bắn vào...”
Văn Quốc Đống dùng sức véo đầu v* của Tô Bối:
“Lại d/â/m đ/ã/n/g! Có tin thực sự ngày mai không xuống giường được hay không?”
“Ừm...”
Tô Bối cắn môi:
“Người ta nói thật mà...”
Văn Quốc Đống rửa sạch toàn thân cho Tô Bối, bế cô lên giường.
Cơ thể Tô Bối trần trụi nằm trên giường, hữu khí vô lực nói:
“Chồng ơi... Xoa cho em...”
Văn Quốc Đống thuần thục lấy tinh dầu chuyên dành cho thai phụ trên đầu giường, bôi lên người Tô Bối, nhẹ nhàng xoa người cô.
Tô Bối nhắm mắt lại, hừ hừ hai tiếng, bất mãn nói:
“Lại mạnh thêm chút nữa... Đùi rất mỏi... Ừm... Ngực trướng rất khó chịu...”
Đôi tay của Văn Quốc Đống lượn lờ một đường trên người Tô Bối, chịu thương chịu khó nghe sai bảo. Không lâu sau, Tô Bối ngủ say.
Thấy cô đã ngủ, Văn Quốc Đống mới thu dọn mớ hỗn độn quanh người.
Xử lý hiện trường yêu đương vụng trộm xong, gương mặt mới âm trầm rời đi từ cửa ngầm vào phòng làm việc.
Lâm Quyên ở phòng Bếp dưới lầu, nhìn hộp hải sản mới mở không lâu, lạnh lùng nói:
“Thứ này được đưa tới khi nào? Ai đưa tới đây?”
Bà ta không tin với thu nhập của Tô Bối, có thể mua được loại hải sản nhập khẩu xa hoa này.
Trừ phi... Có người mở cửa sau cho cô.
Mấy bảo mẫu hai mặt nhìn nhau, ở Văn gia mười mấy năm, thím Vương nhìn mấy người xong trong lòng đều hiểu rõ.
“Phu nhân... Là Văn tiên sinh bảo người đưa tới, vừa rồi bọn tôi không chú ý, mới để Tô tiểu thư cầm đi dùng.”
Nghe thấy thế, không đợi Lâm Quyên suy nghĩ, sau lưng truyền tới giọng nam lạnh lẽo:
“Lâm Quyên! Vừa rồi cô đã làm gì?”
Bất ngờ giọng nam vang lên, khiến cơ thể Lâm Quyên run lên, sau khi phản ứng lại lập tức tức muốn hộc máu quát lại:
“Tôi làm gì sao? Có phải tiện nhân Tô Bối kia nói gì với anh không?”
“Người không lớn mà trong lòng có nhiều toan tính...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn mấy bảo mẫu, mấy người cúi đầu trở về phòng.
“Lâm Quyên, bây giờ cô chỉ là Văn phu nhân... Làm chuyện mà cô nên làm, không nên làm chuyện không cần cô.”