Người phụ nữ mở miệng trước tiên, vẻ mặt khinh thường:
“Nếu tôi là anh cả, c/h/ế/t cũng không nhận đứa bé trong bụng bà ta. Người phụ nữ gặp mặt hai lần đã bò lên giường, ai biết đứa bé trong bụng bà ta là con ai…”
Những lời này khiến mấy người thở dài: “Haizz...”
Năm đó Văn Quốc Đống ở bộ đội hôn sự đã định xong, mấy anh em trong nhà đều đã định, ông mới xem trọng.
Kết quả xảy ra chuyện Lâm Quyên, mặt mũi trong nhà bị Lâm Quyên náo loạn một trận, Liễu gia náo loạn một trận.
Đến bộ đội còn vì chuyện này bị điều tra, làm chậm trễ việc thăng cấp.
Chuyện này cũng dẫn tới sau đó Diệp Liệt Thanh tăng cấp, mà Văn Quốc Đống thì vẫn chưa.
Nếu nói người Văn gia không hận Lâm Quyên, đó là giả…
Lâm Quyên và Văn Tuyết quậy như vậy, anh em bất hòa, một cái nhà suýt nữa tan ra.
“Đợi xem... Lâm Quyên và Văn Tuyết thời trẻ tạo nghiệt, cuối cùng cũng phải trả lại...”
Chuyện cũ của Văn gia Tô Bối chưa bao giờ quan tâm.
Chuyện có niên đại xa xăm quá nhiều phức tạp, lật qua từng trang cô sợ mệt c/h/ế/t.
Đường Giai lại tới tìm Tô Bối, lúc này không đến công ty luật, cũng không dẫn đứa bé đi cùng.
Quán cà phê.
Thấy Tô Bối, Đường Giai đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái:
“Em... Mang thai sao? Mấy tháng?”
Tô Bối kéo áo, che bụng lại: “Hơn bốn tháng một chút…”
Đường Giai cau mày:
“Em không nói với đám cô út sao?”
“Cơ thể ba em không tốt, một thời gian nữa sẽ trở về một chuyến.”
Tô Bối gọi một ly nước chanh, đổi chủ đề:
“Tìm em có chuyện gì?”
Đường Giai lấy điếu thuốc lá trong túi ra, ngậm trong miệng nói:
“Người phụ nữ mà người đàn ông kia tìm ở bên ngoài mang thai...”
“Nói từ góc độ pháp luật, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế…”
Tô Bối còn chưa nói xong, chỉ nghe Đường Giai cười một tiếng.
“Cho nên đứa bé của cô ta không giữ được...”
Đường Giai cắn thuốc lá, nhìn vẻ mặt không đúng của Tô Bối: “Đừng nhìn chị như vậy... Đương nhiên không phải do chị làm.”
“Chị chỉ là sợ ông ta hữu tâm vô lực ăn không tiêu cơm hai nhà, bồi bổ cho ông ta. Ai biết bồi bổ quá, tinh lực tràn đầy làm sảy con của người phụ nữ kia... Chuyện này đâu thể trách được chị...”
Tô Bối nhíu mày:
“Loại chuyện này làm một lần thì được...”
“Chị không làm gì, chị không khiến ông ta bị t*ng trùng lên não rồi đi cắm cô ta, kết quả đứa bé không còn... Cô gái kia còn trẻ, bị thương tử cung... Một người phụ nữ không thể sinh con sao ông ta còn muốn, bồi thường cho nhà đối phương một khoản tiền mới tính là xong chuyện…”
Tô Bối nghe đến đây bảo vệ bụng:
“Người đàn ông sai, không cần thiết tính trên đầu người phụ nữ...”
“Chị đã sớm hết hi vọng.”
Sau khi Đường Giai nói xong lại lấy một cái USB trong túi ra, ném cho Tô Bối.
“Hai ngày trước chị mới biết tên khốn đó còn có một đứa con trai lớn hơn chị, phần lớn tiền của gia đình đều đứng tên đứa con trai đó. Một khi đã như vậy, con trai chị không chiếm được, người một nhà kia ai cũng đừng mơ có được!”
“Thứ này là cô gái nhỏ sảy thai kia đưa... Cô nhóc kia rất thông minh... Biết mình như trứng chọi đá... Nên đưa thứ này cho chị, để chị làm thịt ông ta.”
Tô Bối nhìn USB, nhíu mày nói: “Đây là gì.”
Đường Giai nhếch miệng: “Nghe nói ba chồng em là cục trưởng của cục tư pháp đúng không?”
"Ừ."
“Tên là Văn Quốc Đống nhỉ?”
Trực giác nói cho Tô Bối có chuyện không ổn:
“Ừ, quan hệ giữa em và ông ấy không tốt lắm... Bên ông ấy em không thể nói được gì.”
Lần trước Văn Quốc Đống về quê cô, trước sau sắp xếp bệnh viện, lại ở bệnh viện chiếu cố nên không thể gạt được người khác.
Đường Giai sẽ biết chuyện này cô cũng không bất ngờ.
Nghe thấy thế, Đường Giai lắc đầu:
“Chị không có ý nhờ ông ấy giúp, nhưng mà thứ này chị nghĩ ông ấy sẽ có hứng thú.”
Sau khi nói xong Đường Giai đứng dậy, trước khi đi còn vỗ bả vai Tô Bối:
“Tuy chồng của em chị chưa từng gặp, nhưng nghe chị khuyên một câu: Không đáng... Đều là cặn bã…”
Tô Bối nắm chặt USB:
“Em biết...”
Từ chuyện đổ máu lần trước, không biết Lâm Quyên đã nhìn ra hay đã nghĩ thông suốt, cả người trầm tĩnh hẳn.
Cho dù là thái độ đối với Tô Bối, hay là thái độ đối với người giúp việc trong nhà, vậy mà hòa hoãn không ít.
Bảo mẫu của Văn gia dần nhiều hơn, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy Tô Bối cũng không dám làm gì quá mức với Văn Quốc Đống.
Chuyện này khiến từ lúc cô bị thương, Văn Quốc Đống đã sắp hơn một tháng không làm.
Buổi tối Tô Bối ăn cơm, đang định trở về phòng thì bị Lâm Quyên gọi lại:
“Tô Bối... Buổi tối ra ngoài tản bộ với tôi...”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm:
“Cô lại muốn làm gì?”
Lâm Quyên cũng không tức giận:
“Tôi có thể làm gì cô ta? Trong bụng cô ta có cục cưng của Văn gia các người... Tôi dám làm gì cô ta...”
“Lâm Quyên..”
Thấy Văn Quốc Đống sắp nổi giận, Tô Bối vội vàng nói: “Mẹ... Đi thôi...”
Lâm Quyên liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống, thản nhiên nói:
“Cái nhà này nếu anh không muốn về, thì đừng về.”
Sau khi nói xong bà ta đứng dậy:
“Trong bụng Tô Bối còn có đứa bé, mỗi ngày đều bày ra bản mặt như vậy đừng dọa nó...”
…
Văn Lệnh Thu bao nuôi một tiểu tình nhân, vừa đơn thuần vừa d/â/m đ/ã/n/g, từ khi khai bao đến dạy dỗ đều do một tay anh ta xử lý.
Sau này, tiểu tình nhân này của anh ta lại một lưới bắt hết đàn ông một nhà Văn gia.