Nếu ngay cả bữa tối cô cũng không xuống, vậy Lâm Quyên chanh chua quở trách, trước khi sinh đứa bé có lẽ đừng nghĩ xuống dưới.
Tới giờ cơm, Tô Bối xuống nhà, vừa mới đi xuống, còn chưa mở miệng gọi người, Lâm Quyên đã lạnh lùng nhìn về phía cô:
“Không nhìn thấy trong nhà có khách tới sao? Mặc như vậy còn ra thể thống gì?”
Tô Bối nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Lâm Quyên:
“Cô út...”
"Ừm."
Văn Tuyết nhìn chằm chằm bụng Tô Bối mấy lần, lạnh nhạt đáp, khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Quyên nghi thần nghi quỷ:
“Bụng cô ta như vậy mà kêu to à? Đứa bé Liễu Nhứ mất cũng hơn ba tháng, bụng Liễu Nhứ to thế nào? Cô ta mới thế nào?”
Tinh thần của Tô Bối xao động, làm bộ không nghe thấy xoay người đến nhà ăn.
Vẻ mặt của Lâm Quyên xấu hổ nhìn Tô Bối làm như không có việc gì:
“Cô ầm ĩ trước mặt cô ta làm gì?”
“Ngay từ đầu loạn lên vì cô ta không sinh được con! Hiện giờ người ta mang thai, cô lại nghi thần nghi quỷ! Vậy lúc trước cô thúc giục cái gì?”
Tâm trạng của Văn Tuyết bực bội xoa trán:
“Tôi thấy cô ở viện điều dưỡng nửa năm, khiến tinh thần có vấn đề! Văn gia là nhà nào? Bụng cô ta có vấn đề giấu được anh cả sao?”
Lâm Quyên bị Văn Tuyết vạch trần trắng trợn, sắc mặt âm trầm.
Lúc này Tô Bối uống một cốc sữa bò, đột nhiên mở miệng nói:
“Mẹ... Bệnh viện con đến khám thai là ba chỉ định... Mỗi lần khám thai xong sẽ gửi kết quả cho ba, nếu mẹ không yên tâm... Hay là tự mẹ đến bệnh viện hỏi, hoặc trực tiếp đi hỏi ba là được.”
Văn Tuyết nghe Tô Bối không mềm không cứng đáp trả, một chút hoài nghi trong lòng cũng không có, nhàm chán liếc mắt nhìn Lâm Quyên:
“Đừng coi người Văn gia chúng tôi đều là kẻ ngốc! Cô ngu như heo, không có nghĩa là anh tôi cũng giống như cô!”
“Anh cả chỉ định bệnh viện để cô ta đi làm khám thai, không phải bệnh viện cô ta tự mình tìm, nói lên cái gì? Chứng minh rằng ngay từ đầu anh cả cũng không tin cô ta...”
Lâm Quyên chạm vào cái mềm cái cứng chỗ Tô Bối, lại bị Văn Tuyết không lưu tình quở trách, trên mặt lúc xanh lúc đỏ.
Nhưng bà ta không thể xì hơi với Văn Tuyết, chỉ có thể ngượng ngùng nói:
“Được rồi… Vất vả tới đây một chuyến cùng ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Văn Tuyết nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói:
“Lần sau bớt gây sự đi, đừng làm phiền tôi! Tôi mời thám tử tư, bảo cậu ta theo dõi Diệp Liệt Thanh hai ngày nay! Tôi muốn xem là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ nào dám quyến rũ người đàn ông của tôi!”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên hơi nhíu mày, giống như nhớ tới gì đó nói:
“Không phải Văn Uyển nói từng gặp rồi à... Sao cô không hỏi nó?”
“Hỏi nó? Lâm Quyên! Nói cô ngu cô nhận thật à? Con nhóc Văn Uyển kia chỉ ước gì nhìn thấy tôi bị chê cười! Nói không chừng lúc này còn bày mưu tính kế giúp tiểu tiện nhân kia lên thượng vị! Cô bảo tôi đi hỏi nó sao? Cô có đầu óc không vậy?”
Nghe thấy thế, Tô Bối im lặng ăn cơm, coi như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Lâm Quyên bị Văn Tuyết chỉ vào mũi mắng nên gương mặt hết xanh lại tím, nhưng không thể cãi lại.
Thấy bữa tối của Tô Bối đều ăn đồ chay thanh đạm, chỉ trong nháy mắt nổi giận:
“Nhà chúng tôi không phải không thể nuôi nổi cơm, cô mang thai mỗi ngày ăn mấy thứ này à?”
“Cô làm mẹ kiểu gì thế? Mỗi ngày ăn toàn nước canh như vậy, làm sao có đủ chất dinh dưỡng cho đứa bé đây?”
Tô Bối nhíu mày, cô biết chiến hỏa sẽ lan tới người mình.
Nhưng mà không ngờ tới Lâm Quyên lại chọn loại chuyện này.
“Mẹ... Thím Trương là ba đặc biệt mời từ trung tâm ở cữ về chiếu cố thai phụ... Thực đơn mỗi ngày đều đưa cho ba xem...”
Thái độ của Lâm Quyên vô cùng cứng rắn, quát lớn:
“Không được! Ngày mai đám thím Vương sẽ trở về, ngày mai để bà ấy phụ trách đồ ăn cho cô.”
Văn Tuyết ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Tô Bối, nghe xong lời Lâm Quyên nói khinh thường và ghét bỏ trong mắt gần như sắp không che giấu được.
“Chị dâu... Hiện giờ mang thai không còn giống với chị khi đó, đồ bổ dinh dưỡng trong và ngoài nước gì đó đều tiến vào bụng... Hiện giờ cô ta mới mấy tháng? Cô còn định để cô ta coi tổ yến đồ bổ làm nước uống sao?”
Gương mặt Lâm Quyên lạnh lùng:
“Không được! Mỗi ngày cần uống canh bồi bổ.”
Tô Bối nhẫn nhịn:
“Mẹ... Cô út nói rất đúng, hiện giờ vẫn còn nhỏ, bồi bổ còn quá sớm...”
Cô không muốn đến lúc đó bồi bổ đứa bé trong bụng thành mập mạp, to hơn thai nhi bình thường.
Không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Quyên, Tô Bối đứng dậy muốn đi:
“Mẹ, cô út, con đã ăn no... Con ra ngoài tản bộ một lát.”
Nghe thấy thế, đột nhiên Lâm Quyên đập bàn, cái ly tinh xảo rơi bên chân Tô Bối:
“Bà ta là mẹ chồng cô, hay tôi là mẹ chồng cô? Bà ta còn chưa sinh được một đứa, bà ta thì biết cái gì?”
Tô Bối chưa kịp phản ứng, cẳng chân bị mảnh nhỏ cứa chảy ra vết máu:
“A...”
Văn Tuyết vừa nghe những lời này cũng nổi giận:
“Cô sinh con trai, nhưng đứa con này của cô nếu không có tôi cô có thể mang thai được sao?”