Hàm Đan

Quyển 2 - Chương 4




Giọng nam đồng còn chưa tán đi, Cố Thanh Miên đã trực tiếp đem một viên thuốc nhét vào miệng Mộ Tuyết, rồi sau đó chuyển động ngón tay, Mộ Tuyết cứ thế nuốt xuống.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu thì thấy Cố Thanh Miên cười nói: “A Tuyết, rốt cuộc ngươi là ai?”

Y gọi tên rất mực thân thiết, độc dược phát tác cũng mau.

Trong bụng hồn nhạn bắt đầu quặn đau, đau đến toát mồ hôi lạnh. Nàng không dám tin trừng hai mắt.

Tử Hàm nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.

“Khách điếm Hoàng Tuyền.” Cố Thanh Miên cười nói: “Ừm, nơi trung lập ma đạo, không phải khách quý dẫn thì không vào được. A Tuyết, ngươi rất quen thuộc phiến cốc, người ngươi quen biết chắc hẳn địa vị cũng không thấp.”

“Vừa rồi là gì?”

“Bách —- hồn đưa tang.”

Bách hồn đưa tang của Bách Hồn giáo. Năm trăm năm tế một lần, để tưởng nhớ Tính giáo. Đồn đãi rằng khi bách hồn đi qua, sinh linh không còn. Nghĩ lại Tử Hàm bảo vệ y, che đậy sinh khi, mới giúp y không bị mang đi giống Trình Chu.

Năm đó y là phàm nhân, tiện tay cứu lại là hồn nhạn yêu?

Bây giờ xuất quan, ngẫu nhiên gặp một con chim sẻ thì được báo ân?

Thuận tay giúp một vị lão bá thì đụng phải Trình Chu?

Bây giờ lại chạm tới bách hồn đưa tang năm trăm năm một lần?

Lấy đâu ra nhiều trùng hợp đến thế?

Sơ suất.

Quá sơ suất.

Cố Thanh Miên đứng đó, chỉ cảm thấy xung quanh ám màu, cái bàn cái giường tựa như ảo ảnh, chỉ còn lại sự lạnh lẽo mênh mông.

Y chăm chú nhìn Mộ Tuyết lăn lộn trên đất, đau đến tóc tai rối bù, dây buộc tóc cũng rơi ra. Đó là một sợi dây đỏ rực màu máu, ban đầu được tết thành mười nút kép tinh xảo, giờ đây cũng phủ đầy tro bụi.

Y tự tay cắt đứt quá khứ, tự tay vứt bỏ thân phận, ngay một khắc y bước chân vào trần thế, thì từng cái từng cái lần lượt xuất hiện trước mặt, chẳng trốn đâu được, tránh cũng không thể tránh.

Cố Thanh Miên cười, cúi đầu hỏi Mộ Tuyết: “Ngươi nguyện trung với Bách Hồn giáo, hay là nguyện trung với bọn họ?”

“Hoặc là nói, bọn họ đã cấu kết với Bách Hồn giáo rồi?”

Mộ Tuyết “phụt” ra một miệng máu. Độc dược phát tác, như vô số cây kim đâm vào tứ chi bách hài, nàng giãy dụa trên đất: “Không, ta không có — á —“

Nàng đau đến đánh mạnh vào ghế, xô ngã nó. Chân ghế đập trúng trán nàng, tóe ra một vệt máu, chảy thẳng vào mắt.

“Bách hồn tế, a —- phải sáu ngày sau mới cử hành, bây giờ chỉ mới là tuần hồn — Vạn công tử tạm thời sẽ không sao.”

Cố Thanh Miên lại cười, y vừa muốn mở miệng, đầu ngón tay Tử Hàm khẽ động, cố định Mộ Tuyết. Dưới ánh sáng, Mộ Tuyết hôn mê, không còn tiếng vang nữa. Xung quanh được dựng kết giới — là kết giới của Tử Hàm. Tuy bây giờ yêu lực của hắn không bằng được như khi còn trong Kiếm trủng, nhưng ngăn cách bốn phía vẫn làm được.

“Hồn nhạn, trời sinh không nhốt được. Hồn nhạn ở trong lồng, hoặc là đang muốn trốn, hoặc là đang muốn chết.” Tử Hàm nói: “Cho nên nàng nói ngươi thả nàng, là cứu nàng một mạng.”

Cố Thanh Miên hiếm khi sửng sốt, trên mặt vẫn mang ý cười, trong tay còn cầm độc dược, cứ thế thẳng người đứng đó. Sau đó, y nghe Tử Hàm hỏi: “Bình tĩnh chưa?”

Cố Thanh Miên quay đầu nhìn hắn, lại nhìn Mộ Tuyết nằm trên đất.

Tử Hàm “chậc” một tiếng, thông cảm vỗ vỗ y, ghét bỏ nói: “Tuổi còn nhỏ, lòng đa nghi đã nặng như vậy.” Nói xong hắn bĩu môi, “Bản tọa lớn tuổi rồi, không nhìn được kiểu tra tấn da thịt thế này.”

“Thoải mái chút, muốn giết cứ giết, không giết thì đưa giải dược cho nàng.”

Cố Thanh Miên trầm mặc, y mờ mịt đứng đó, trong lúc nhất thời như thể đang đứng ngoài thế gian. Nhưng dần dần, trong phòng dường như có thêm vài ngọn nến, mờ mờ ảo ảo, nhưng chung quy vẫn cứ phát sáng.

Một lát sau y ngồi xuống, đút cho Mộ Tuyết một viên đan dược.

“Bản tọa chỉ biết, những kẻ đó đuổi giết ngươi. Dẫn xà xuất động, kim thiền thoát xác, ngươi hại Trình Chu không ít.”

Cố Thanh Miên không đáp, ngược lại Tử Hàm ngồi trên giường hỏi, “Bọn họ là ai?”

“Vãn bối không biết.”

“Thật không biết?”

“Thật không biết.”

“Vậy sao ngươi biết có người đuổi giết ngươi?”

Cố Thanh Miên ngậm miệng chẳng đáp.

Mắt phượng Tử Hàm nhướng lên, không kiên nhẫn nói: “Sao, ngươi cũng không tin bản tọa?”

“Bản tọa là đại yêu nhất đẳng, trấn thủ Kiếm trủng, cũng không đáng để nguyện ý trung thành ai đâu nhỉ?”

Cố Thanh Miên trầm mặc hồi lâu, nhìn chằm chằm Mộ Tuyết, đột nhiên mở miệng nói: “Nút kết này, là tập tục Nam Cố.”

Tử Hàm nhíu mày, chưa kịp phản ứng: “Nam Cố? Kết gì?”

Cố Thanh Miên chỉ sợi dây đỏ trên tóc Mộ Tuyết: “Nam Cố từng là một nước ở nhân gian, nước ấy, lấy hồng vi tôn.”

“Nam Cố không tin thần phật, không cầu Nguyệt lão, mà chỉ tin có thể cải mệnh, nhân duyên do người định. Cho nên đêm tân hôn, trượng phu sẽ thắt một sợi tơ hồng lên tóc thê tử của mình, ngụ ý nhân duyên kết tóc, tơ hồng kết vĩnh thế.”

“Nhiều người trong nhân gian tin lời bà mai, phụng lệnh cha mẹ, chư quốc ở Trung Nguyên cũng không quá để ý Nam Cố, chỉ cho rằng đó là tập tục một vùng.”

“Khó trách, vừa thấy tiểu yêu này ngươi đã mở miệng gọi phu nhân — ” Tử Hàm chợt dừng, mắt nhìn Cố Thanh Miên. Tóc đan tu đen như thác đổ, được buộc lên chỉnh tề, trên tóc là một sợi thiên tàm ti đỏ tươi.

Là của Tử Hàm.

Ngọc yêu vạn năm, bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt. Đỏ từ thái dương đến vành tai, lại từ vành tai đỏ lan xuống cổ.

“Không phải, bản tọa không có —“

Bản tọa không có ý đó.

Hắn nghẹn đắng, cũng may Cố Thanh Miên không ngẩng đầu, chỉ nhìn Mộ Tuyết rồi tiếp tục nói: “Tết dây thành hình bím tóc, song thập kết, ý là dữ khanh tương thủ, bách tuế vô ưu.” (cùng người bên nhau, trăm năm không ưu phiền)

“Mộ là thế gia vọng tộc ở Nam Cố.” Khi nhắc đến chữ “Mộ”, y hơi dừng một lát, lại nói: “Nghĩ đến phu quân của Mộ Tuyết, từng là người Nam Cố.”

Tử Hàm: “Ngươi, cũng là người Nam Cố?”

“Từng là người Nam Cố.”

Cố Thanh Miên nở nụ cười, y cúi đầu, không trông rõ thần sắc, “Bây giờ Cửu châu đã mất Nam Cố.”

“Vì sao?”

“Vì sao ư?” Cố Thanh Miên nói: “Bởi vì Nam Cố đã vong.”

Y đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: “Vong trên tay ta.”

Dứt lời, Mộ Tuyết ho mạnh vài tiếng, mở mắt ra.