Hàm Đan

Quyển 1 - Chương 11




“Thế nhưng, tiền bối trấn thủ Kiếm trủng, vậy sao lại gặp Trình Chu ở ngoài?”

Tử Hàm tạm ngừng. Hắn lắc lư bình rượu trong tay: “Đến thời hạn một ngàn năm, bản tọa có thể đột phá kết giới đi ra ngoài –”

“Bản tọa —” Hắn dừng lại, cau mày.

Dạ minh châu trong phòng có chất lượng rất tốt, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, đồ nét lên đôi môi ai kia đang mím.

Cố Thanh Miên nghĩ đến Tụ linh tán, lập tức hiểu rõ — Đoán chừng sau khi vị tổ tông này ra khỏi kết giới thì phát hiện mang theo không đủ.

Trong một chốc Cố Thanh Miên thật sự hơi muốn cười. Cũng may y dừng lại kịp, nghiêm mặt nói: “Vậy sao tiền bối còn để Trình Chu ở đó?”

Tử Hàm hừ lạnh: “Gã là kiếm tu, đường nên đi thì phải tự mình đi.” Hắn liếc nhìn vách tường: “Hơn nữa, trước khi vào Kiếm trủng, bản tọa đã hỏi gã. Tự gã chọn con đường này.”

Trên tường lại hiện tình huống của Trình Chu. Không biết hắn nhặt được một cành cây từ lúc nào, gắng gượng chống tiến về phía trước. Từng bước từng bước, giọt mồ hôi to chừng hạt đậu hòa với máu lăn xuống, từng giọt từng giọt, lại nhanh chóng bốc hơi do nhiệt khí.

Trên vai hắn không có vật gì, lại tựa như ngàn tầng núi cao chồng lên, ép đến xương cốt rung động. Máu từ thất khiếu chảy ra, tiến vào miệng, nhuộm đỏ hai hàm răng trắng.

“Về phần ngươi –” Hình chiếu Trình Chu bỗng thu nhỏ lại, khuất sau bóng của hàng tá người. Mỗi một kiếm tu đều nặng nề tiến lên phía trước.

Bên cạnh Tử Hàm trồi lên một lò đan: “Cửa ải này tùy từng người mà khác nhau, ngươi có đi cũng chỉ uổng công.”

Cố Thanh Miên nghĩ về kiếm tuyết, chân thành than thở: “Cũng đúng.”

Tử Hàm nghẹn họng.

Đời này hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu kiếm tu, ai chẳng mang cả bầu nhiệt huyết, nghịch thiên mà đi? Thực sự chưa từng gặp ai lại thừa nhận mình vô năng, còn rất thẳng thắn, giọng điệu vui mừng.

Ở bên này, Cố Thanh Miên đã bị lò đan thu hút sự chú ý. Tử Hàm còn khống chế lò đan làm nó bay lơ lửng giữa không trung, Cố Thanh Miên không chờ được mà sáp tới. Y cẩn thận đi quanh là đan một vòng, trợn to hai mắt: “Lò tốt! Tốt lắm!”

Y ngẩng đầu, khẩn thiết hỏi: “Tiền bối, ta có thể kiểm tra nó không?”

“Phí lời.” Tử Hàm khống chế hạ lò đan xuống, vung tay một cái dược liệu bày đầy đất: “Bắt ngươi tới đây là để ngươi luyện đan –”

“Được, được!” Cố Thanh Miên chưa đợi nghe xong đã hớn ha hớn hở. Y cúi đầu, xé luôn hai mảnh đồ rách rồi quấn lên tay. Sau đó nằm úp sấp luôn tại chỗ, bắt đầu kiểm tra khung bệ lò đan.

Chẳng hề có chút tư thái nào.

Tử Hàm chỉ biết đỡ trán.

Có thể luyện thành một lò đan tốt hay không, thì đay lò rất được chú trọng. Phải nhìn mức độ truyền nhiệt, chịu nhiệt và độ nóng đều của nó. Nhưng hiếm có ai thực sự nằm xuống xem. Vì tư thế này quá bất nhã.

Tử Hàm: “Sao ngươi không nhấc lên xem?”

“Đúng ha —” Cố Thanh Miên bừng tỉnh đại ngộ. Giọng y truyền từ dưới lên, bởi vì luồn dưới đáy nên nghe có vẻ ồm ồm: “Nhưng mà, ta không thích khi luyện đan phải —”

Dường như y gõ xuống đáy lò mấy lần, tiếng nói vang lên khá chi là hài lòng: “Phân tán linh lực để nhấc lò lên.”

“Tuy thế thì tiện cho việc nhìn độ nóng, nhưng đan luyện ra sẽ có chút chênh lệch. Mặc dù chưa chắc thấy được, nhưng chung quy vẫn có.”

“Cho nên, phải để lò trên đất rồi nhìn.” Cố Thanh Miên bò ra, quần áo lại rách thêm vài mảnh, “Dù sao lúc nhấc nó lên, gió thổi vào cũng khác.”

Tử Hàm không biết nói gì, chỉ thấy người kia đầu tóc buông xõa, quần áo lộn xộn, vài sợi còn buông trên gò má, che khuất cả môi răng. Mái tóc đan tu như mực, đôi ngươi trong trẻo, càng làm nổi bật ánh mắt tựa như tinh hà lấp lánh.

Lúc ở bên ngoài, Tử Hàm không có linh lực để hóa hình, đương nhiên không rảnh dò xét vị “Đan tu hồ đồ” này. Bây giờ nhìn kỹ, đôi mắt này thật sự không tệ, nghĩ đến còn có Dịch dung đan, bộ dáng vốn có chắc cũng phải được lắm.

Ai ngờ tiếp đó Cố Thanh Miên xắn tay áo, cuốn tóc dài lên, buộc vài cái cố định trên đầu.

Tử Hàm: “…….”

Cố Thanh Miên nhắm mắt trầm tư, trong đầu nhớ rõ bộ phận dưới đáy lò. Sau đó y ném hai miếng vải rách lúc nãy ra ngoài, dùng Thiên sơn linh tuyền rửa tay, mở lò, bắt đầu kiểm tra bên trong.

Tử Hàm mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát quay đầu đi, trong tay lại thêm một bình rượu, tiếp tục quan sát tình huống trong Kiếm trủng.

Một ngày, hai ngày… Mấy chục ngày sau.

Tử Hàm đột nhiên mở mắt.

Nhóm người đầu tiên đã đến Kiếm bia.

Kiếm bia, là điểm cuối cùng của toàn bộ Kiếm trủng, liên quan trực tiếp tới tấm bia đá chọc trời bên ngoài. Tất cả kiếm tu đến nơi đây, đều có thể thông qua Kiếm bia lĩnh hội tâm pháp, quan sát kiếm đạo của bậc tiên hiền. Có thể lựa chọn học tập, cũng có thể lựa chọn rút kiếm thử một lần, lưu lại đạo của bản thân.

Đương nhiên, từ xưa đến nay, bao nhiêu kiếm tu đã gãy kiếm nơi này. Phàm là thứ có thể trường tồn với thời gian, thì đâu thể thiếu thiên tư, số phận, nhân sự. (thiên thời, địa lợi, nhân hòa.)

Hoặc có một, hoặc có hết cả ba.

Nhóm người thứ nhất cũng là những người chưa từng thất bại trên đường, lần đầu đã thuận lợi thông qua. Họ đi đứt quãng, thường bị rớt lại, cuối cùng, chỉ còn năm người.

Năm người, chỉ có một thanh trường kiếm, toàn thân đẫm máu.

Dẫn đầu là nữ tu thanh y kia, cũng là nữ tu duy nhất trong năm người. Mạng che mặt của nàng đã sớm rách bươm. Mặt mày như họa, một đôi mắt phượng, dung mạo xinh đẹp.

Tử Hàm canh thời gian cũng thật chuẩn, Cố Thanh Miên đã luyện xong viên đan cuối cùng, dược liệu cũng vừa hay dùng hết, chỉ có thể dừng lại.

Sau đó y ngẩng đầu thì nghe Tử Hàm nói: “Kỳ lạ —-”

Cố Thanh Miên khó hiểu: “Sao cơ?”

Tử Hàm: “Đã lâu bản tọa chưa gặp đồng loại.”

Cố Thanh Miên nghiêng đầu, khi trông thấy hình ảnh của nữ tu kia thì sững sờ, kinh ngạc nói: “Hợp Hoan tôn giả — Không đúng, đây là, đệ tử Thanh Hàn quan?”

Y hết hồn: “Đại sư tỷ?”

Tử Hàm dùng giọng điệu mỉa mai: “Lợi hại ghê ha, vậy mà còn nhận ra sư tỷ ngươi.”

“Muốn bản tọa vỗ tay khen không?”

Cố Thanh Miên ngượng ngùng nói: “Này — bình thường sư tỷ hay dùng lụa che mặt —”

Y nhớ lại một chốc, phát hiện rõ ràng sư tỷ dùng lụa che mặt hay dùng, trang phục hay mặc, thế là Cố Thanh Miên quyết định ngậm miệng không nói.

Tử Hàm cũng không định truy hỏi đến cùng, chỉ nói: “Trên người nàng có huyết mạch yêu tộc — xuất thân Hoán Hoa cảnh?”

Cố Thanh Miên gật đầu: “Lâm sư tỷ là trưởng tỷ của cảnh chủ Hoán Hoa cảnh.”

Tử Hàm nhướng mi, nhìn kiếm tu vừa đến cau mày hỏi: “Song Mộc tiên tử đến từ Hoán Hoa cảnh, sao lại muốn đoạt cơ duyên kiếm đạo với chúng ta?”

Tộc Hoán Hoa cảnh, trong cơ thể vốn có huyết mạch của thượng cổ hoa yêu, sinh ra đã là kỳ tài huyễn đạo, cớ sao lại muốn bỏ gốc lấy ngọn, vứt bỏ huyễn đạo mà tu kiếm thuật? Thậm chí còn tranh đoạt cơ duyên vô thượng của kiếm đạo?

Lâm An cười lớn, đâm kiếm xuống đất. Tóc nàng rối tung, không trang điểm, cả người chồng chất vết thương. Nhưng đáy mắt nàng sắc bén, kiếm khí tăng lên.

Đó là kiếm khí vô cùng độc đoán, bá đạo đến cực điểm, điên đao loạn vũ, gió cuốn mây tan. Xen lẫn với Thanh Hàn kiếm khí đặc thù, thẳng thừng đứng đó, tựa như từng lớp băng tuyết trùng trùng điệp điệp giữa biển cả mênh mông. Như thể liếc mắt nhìn vào, là thiên địa hàm sương.

Ma xui quỷ khiến làm Cố Thanh Miên nhớ tới năm đó được ban hào, y quỳ trên đất. Bên ngoài là một ngọn băng đăng, tuyết rơi lất phất. Lão tổ nhìn y hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Tài của đạo này, thiên vị đạo kia.”

“Vậy gọi là Đồ đi.”

“Song Đồ.”

Song Đồ.

Song, Đồ.

Hai con đường.

Thiên tư là một chuyện, ý niệm lại là một chuyện khác.  

Dễ dàng là một chuyện, khó khăn cũng là một chuyện khác.  

Vô số con đường đặt ngang ở đó, nhưng cuối cùng y lại chọn con đường “hồ đồ”.

Bây giờ đã hai trăm năm trôi qua, y gần như đã quên mất đạo hiệu này.

Cố Thanh Miên nở nụ cười. Tử Hàm quay lưng về phía y, không phát hiện nụ cười này, thế nên chẳng biết có mấy phần không giống “Cố Đồ”, cũng không giống “Cố Thanh Miên”.

Y lắc đầu, cũng kệ người kia có nghe thấy hay không: “Đây có gì mà phải sao với trăng.”

Sinh ra là kỳ tài huyễn thuật, sao lại đi kiếm đạo?

Nắm giữ tiên thiên kiếm tâm, sao lại đi đan đạo?

Năm đó y trở về thế nào — Dù cho không am hiểu, dù cho chưa từng dễ dàng — Chẳng qua là muốn tu, nên tu.

Lâm An dưới kia ngừng cười, lạnh lùng nói: “Chẳng qua là muốn đoạt, nên đoạt.”