Type: Tiểu Tất Tất
Ánh trăng đầu tháng mông lung huyền ảo treo cao phía chân trời, đoàn người vẫn chậm rãi đi trên đường. Cơ thể của Nick giờ đã không còn thích hợp với việc cưỡi ngựa nữa, để nàng cảm thấy thoải mái, Hayreddin chấp nhận để con ngựa thuần huyết Ả Rập đi chậm bằng với phu kiệu.
Dưới ánh hoàng hôn, thành phố Istanbul hiện ra với vẻ đẹp hùng vĩ không nói nên lời, bắt đầu từ nhà chinh phục Mehmed II (1), suốt bốn đời vương tộc Ottoman đã đầu tư rất nhiều tinh lực vào thành phố này, nhà thờ Hồi giáo, bệnh viện, trường đại học, khu chợ mua sắm, nhà tắm công cộng, và những kiến trúc công được đúc từ các loại đá có kích thước rất lớn cùng với bộ mặt thành phố sạch sẽ và trật tự, đã khiến cho Istanbul càng trở nên văn minh mà hùng mạnh hơn hẳn một châu Âu vừa bước ra khỏi bóng đêm tối tăm.
(1) Mehmed II sinh ngày 30 tháng 3 năm 1432, mất 3 tháng 5 năm 1481 là vị sultan thứ bảy của đế quốc Ottoman.
Cùng với đó, dấu hiệu của sự lạc hậu cũng dần xuất hiện. Trên phố có rất ít phụ nữ, cho dù có, cũng thường chỉ là ba bốn cô gái che mặt bằng khăn đen cắm cúi theo đuôi một người đàn ông mặc áo choàng trắng, rõ ràng là bị phụ thuộc.
Những người đi đường rất chú ý đến đoàn người: giữa đám người yên cương bàn đạp sáng bóng là một người đàn ông với mái tóc đỏ rực anh tuấn, oai phong ngồi trên lưng con ngựa đen, hắn khoác ngoài chiếc áo choàng kiểu quân đội màu đen phanh ngực, bên dưới chiếc áo khoác ấy để lộ ra phần ống tay được bo lại làm bằng tơ lụa, thắt lưng dắt một con dao cong nhỏ của Ả Rập, và một thanh đao cong Damacus cỡ lớn, bộ râu cực ngắn được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, toát lên vẻ nam tính rất phong độ.
Trong mấy tháng nay, người dân thành phố Istanbul đã quá quen với thân phận như một minh tinh của người đàn ông tóc đỏ ấy, phong cách ăn vận phục sức, thói quen sở thích của Hayreddin đều trở thành đối tượng bắt chước của tất cả mọi người không phân biệt giai cấp. Giới quý tộc học hắn cách mặc áo choàng quân đội phanh ngực, thuần dưỡng chim ưng săn mồi, những người dân bình thường không đủ thực lực để làm những điều đó, nhưng trong những cửa hàng cắt tóc, cánh đàn ông yêu cầu “để kiểu râu giống phong cách của Barbarossa” thì nhiều vô số kể.
“Nơi này rốt cuộc rộng bao nhiêu hả! Sao lại đông người và nhiều nhà cửa thế?” Nick vén rèm kiệu lên, hiếu kỳ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài: “Chẳng trách thơ ca đều miêu tả Istanbul là thiên đường chốn nhân gian, nơi này còn sạch đẹp hơn Paris nhiều”.
“Dân số mười ngàn người, vượt xa những thành phố thuộc diện đông dân nhất ở châu Âu”. Hayreddin ngồi trên lưng ngựa, tiện tay cầm roi ngựa chỉ một số công trình kiến trúc nổi tiếng ven đường cho Nick xem: “Đó là nhà hát Bayezid, mỗi cuối tuần đều có một vở kịch mới được biểu diễn ở đây. Bên cạnh là khu chợ mua sắm Huakefu, cứ vào thứ Hai và thứ Tư sẽ có một cuộc đấu giá cố định…”
“Vậy còn củ hành tây cực to cực lớn ấy là gì?”.
“Củ hành tây nào?” Hayreddin có chút hoang mang nhìn theo hướng ngón tay Nick đang chỉ, sau đó liền quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn nàng: “Đó là kiến trúc mái vòm của nhà thờ Hồi giáo do hoàng đế xây dựng, đợi lát nữa đến nơi rồi, em nhất định, nhất định phải ngậm miệng lại!”.
Nick le le lưỡi, sức chú ý dồn vào việc ngắm nghía cảnh quan.
Đi tới khi phố tập trung nhiều những bậc chức sắc quyền quý, khung cảnh xung quanh đây lại càng khác biệt hơn hẳn, đập vào mắt đều là những kiến trúc đá trắng đồ sộ và những ô cửa sổ thủy tinh sặc sỡ tinh tế tuyệt đẹp. Tiếng tù và nghênh đón khách âm vang trước tòa dinh thự to lớn. Tám người đàn ông mặc đồng phục màu sắc tươi tắn chia ra đứng ở hai bên cửa lớn, một người đàn ông lớn tuổi to béo đẫy đà bước ra, dang rộng hai cánh tay mỉm cười chào đón.
“Nguyên soái, cuối cùng ngài cũng đã tới! Thịt nướng sắp nguội hết cả rồi!”.
Hayreddin xuống ngựa ôm lấy Voxan vỗ lên vai ông ta, cười đáp: “Tôi đến muộn như vậy, quả thật đáng phải ăn thịt nguội lắm”.
Từng làn khói màu xanh nhạt của ngọn lửa nướng thịt bốc lên từ phía sau tòa dinh thự, trong bầu không khí phảng phất mùi thơm hấp dẫn của món thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, Voxan dò hỏi được việc Hayreddin không thích mùi huân hương từ trước nên đã dọn hết đống lò hương mình thường dùng đi, nhưng mùi hương liệu do đốt lâu ngày vẫn còn ám vào mọi ngóc ngách trong phòng khách.
Vì muốn tạo ra bầu không khí riêng tư mờ ám, ánh sáng trong phòng được cố ý thắp mờ mờ ảo ảo, Nick mở lớn hai mắt nhìn ngắm bốn phía với vẻ hiếu kỳ, trong căn phòng lớn phủ đầy những tấm thảm Ba Tư màu sắc rực rỡ diễm lệ, trên bức tường chạm lộng được rắc bột vàng, các vị khách cao ngạo tôn quý đầu quấn khăn thắt lưng nạm đầy đá quý, hoặc nằm trên giường mềm hút thuốc, hoặc đứng trò chuyện. Những nữ nô lệ trẻ trung cùng các thiếu niên xinh đẹp tay nâng đĩa bạc đi qua đi lại như con thoi, dâng các loại nước uống như si rô, sữa trứng, nước hoa quả cho các vị khách.
Hoàn toàn khác với các cô gái Thổ Nhĩ Kỳ mặc áo choàng che kín toàn thân trên đường phố lúc nãy, váy áo những cô gái này mặc vừa mỏng vừa nhẹ lại trong suốt, những nữ nô lệ xinh đẹp duyên dáng và đám đàn ông quý tộc béo phì tạo nên một hình ảnh đối lập vô cùng rõ nét. Trong màn khói mịt mù lượn lờ, một loại không khí xa hoa hủ bại táp thẳng vào mặt.
Theo những lời đồn đại ở châu Âu, Ottoman hùng mạnh là một quốc gia được thống trị bởi những chiến binh Ghazi, bọn họ can đảm dũng mãnh, bất khả chiến bại. Nhưng cảnh tượng xa hoa lãng phí mang theo sự suy đồi này khác biết rất lớn so với tưởng tượng của Nick.
“Đây là giới quý tộc Ottoman nắm giữ sinh mạng của đế quốc sao?” Nàng ghé sát lại bên tai Hayreddin hỏi nhỏ.
“Một trong số đó thôi”. Hayreddin trả lời ngắn gọn: “Sinh mạng của đế quốc này do hai thế lực liên kết lại với nhau mà thành, bọn họ là những quý tộc chính quốc của Ottoman”.
Hayreddin trở thành nhân vật quyền quý mới nổi trong giới quân sự đế quốc, vừa hay là đối tượng để các quý tộc chính quốc ra sức lôi kéo, và theo lẽ đương nhiên cũng là nhân vật trung tâm của bữa tiệc này. Hayreddin lên tiếng chào hỏi mọi người xung quanh, rồi ngồi xuống chiếc sập của khách quý nằm bên phía tay phải của gia chủ. Rất nhiều ánh mắt cũng tập trung lên người cô gái bí ẩn đang nằm trong lòng Vua cướp biển. Những vị khách giấu mình sau ánh nến hình thành nên những bóng đen soi mói đánh giá, thiếu nữ da trắng này có một đôi mắt đen lay láy linh hoạt và rất sáng, nhưng chiếc khăn lụa trắng che kín khuôn mặt khiến kẻ khác khó tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Những nhà thơ nổi tiếng được Voxan mời tới ngồi xếp bằng trên thảm, vừa gảy cây đàn Oud trong tay, vừa ngâm kể những bài thơ mới chứa chan cảm xúc vừa sáng tác lúc tối nay vì hắn.
“Ánh hoàng hôn buông xuống, mảnh trăng đầu tháng lơ lửng giữa bầu trời, đêm nay chỉ có nỗi bi thương lên tiếng…”.
Khi sự chú ý của đám đông chuyển đến trên người những gã nhà thơ, thì nàng sủng thiếp trong truyền thuyết kia bắt đầu rục rịch ngọ nguậy.
Nick kiên nhẫn nghe được một đoạn đã nhanh chóng thấy chán, nhìn thuyền trưởng đang tập trung tinh thần nghe thơ ca, nàng lặng lẽ thò hai ngón tay ra, nhón lấy một miếng điểm tâm, thần không biết, quỷ không hay nhét ngay vào miệng, rồi dùng mạng che mặt giấu đi, giống như một con chuột lang ăn trộm được mấy hạt ngũ cốc liền cẩn thận ăn không mảy may phát ra tiếng động. Ăn xong một miếng, nàng thò cổ tay ra lần nữa, nhưng lần này lại bị một bàn tay to lớn giữ chặt trong lòng bàn tay.
“Sao tôi cứ có cảm giác tư thế này của em giống hệt như đi ăn trộm tiền”. Khuôn mặt Hayreddin không chút biểu cảm, khóe miệng hơi động, thấp giọng thì thầm bên tai nàng.
Khuôn mặt Nick thoáng ửng đỏ, thu hai ngón tay, lí nhí nói: “Ngài chỉ nói không được ăn miếng lớn”.
“Nhưng tôi cũng đâu có nói em được phép ăn giống như kẻ trộm như thế”. Hayreddin bê hẳn một chiếc đĩa đặt luôn xuống trước mặt nàng, nhón lấy một miếng điểm tâm, như thể đang ở chỗ không người bón từng miếng từng miếng một vào miệng nàng.
Màn đọc thơ diễn cảm đến phát chán không kéo dài được lâu, rất nhanh, những thứ khiến Nick trở nên hưng phấn đã xuất hiện. Các món ăn thịnh soạn đựng trong những chiếc đĩa bạc lần lượt được bưng lên từng món từng món một.
Trong quy định của những bữa tiệc tối kiểu này, những món làm từ thịt bò thịt cừu bình thường thậm chí không có cơ hội được xuất hiện trên bàn tiệc. Dê rừng, gà lôi, bồ câu, chim cút, thiên nga, cá trích, cá chình, tôm hùm mới là tinh túy đich thực. Đầu bếp không mảy may tiết chế khi sử dụng những loại hương liệu phương Đông trân quý nhất, ngay cả món cá viên rất đỗi bình thường cũng nhồi hạnh nhân và nho khô đã được nghiền vụn, sau đó rưới nước sốt đậm đà chế biến từ hạt nhục đậu khấu.
Mãi cho đến lúc này, Nick mới lĩnh hội được sự kỳ diệu của tấm khăn che mặt và áo choàng của người Thổ Nhĩ Kỳ, chỉ cần thận trọng một chút thôi là có thể ăn uống no nê thỏa thích bên dưới lớp vải che này rồi! Rất nhanh sau đó, ngón tay nhờn mỡ đã dính đầy nước sốt và gia vị, cánh tay trái của nàng bị thương không thể phục vụ cho tay phải được, nên chỉ có thể nhấc cánh tay dầu mỡ kia đưa lên miệng.
“Nếu em dám mút ngón tay ngay trước mặt tất cả mọi người, lần sau dù có khóc lóc cầu xin, tôi cũng không bao giờ dẫn em ra ngoài nữa”. Hayreddin tóm lấy cổ tay của nàng, lấy một chiếc khăn ẩm từ chiếc khay của cô hầu gái đang bưng tới, cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón, từng ngón một trên bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những bóng đen dưới ánh đèn vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.
Trong lòng tất cả mọi người đều nghi ngờ, nếu hắn coi nàng ta là đồ chơi thì không nên chăm sóc bảo vệ và coi trọng nàng ta như vậy; nhưng nếu hắn thật sự yêu nàng ta, thì sẽ không đưa nàng ta bước ra khỏi cửa nhà, khiến ánh mắt dò xét của đám đàn ông đều đổ dồn lên cơ thể nàng ta như thế.
Buổi yến tiệc dần trở nên nhộn nhịp hơn, cánh đàn ông tranh thủ trò chuyện kết giao giữa bữa tiệc linh đình, những màn biểu diễn ngay chính giữa căn phòng cũng càng lúc càng náo nhiệt. Voxan không chỉ mời những nhà thơ nổi tiếng, mà còn có cả ca sĩ, nhạc công, nghệ nhân tạp kỹ trứ danh nữa. Nick trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt những tiết mục đặc sắc khiến người ta không biết nên xem màn nào, bỏ màn nào, này thì một người Thổ Nhĩ Kỳ gày gò đang nuốt cục than nóng đỏ vào miệng rồi lại lấy ra, nhưng đầu lưỡi lại không mảy may bị bỏng, này thì một người đàn ông có thể dùng ba ngón tay trồng cây chuối trên bàn chông, rồi cả một cậu bé sử dụng cả tay lẫn chân tung hứng năm, sáu quả bóng gỗ nữa.
Đứa trẻ biểu diễn màn xiếc tung hứng có thể thỏa mãn Nick thuộc kiểu ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng lại không thể làm vừa lòng những gã đàn ông đang sôi sục trong sắc dục. Tiết mục kinh điển khiến người ta chờ đợi nhất trong buổi tối ở Thổ Nhĩ Kỳ đang biểu diễn trong tiếng trông tùng tùng: một cô nàng vũ công đeo mạng che mặt, trên cổ tay và mắt cá chân đeo chuông bạc đang xoay tròn đi vào.
Thân trên của nàng ta mặc một chiếc áo ngắn không tay rất bé, phía dưới là lớp lụa mỏng nhẹ xuyên thấu, thân thể tỏa ra màu kem bơ quyến rũ giống như thể được ma quỷ tôi rèn, chân tay thon dài, vòng eo thanh mảnh, lồng ngực phập phồng lên xuống cơ hồ như sắp căng nứt chiếc áo không tay ra đến nơi. Nương theo tiết tấu biến hóa của tiếng trống Darbuka, vòng eo linh hoạt của cô nàng vũ công chuyển động như được rót thêm nước vào, trên rốn đính một viên ruby đỏ rực tựa đôi mắt của tinh linh hớp hồn quyến rũ sự chú ý của mọi người. Những động tác uốn éo, xoay tròn, dùng bộ móng tay dài được điểm vàng vuốt ve cần cổ, bầu ngực, eo lưng và bắp đùi trong của bản thân cơ hồ như đang hưởng thụ một màn hoan ái mê mẩn hút hồn.
Miệng Nick hơi hé ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô nàng vũ công, hưng phấn đến nỗi quên sạch lời dặn dò của thuyền trưởng.
“Tôi, tôi sẵn sàng trả một đồng… một đồng vàng! Chỉ cần cô ấy có thể ôm tôi ngủ…”.
Hayreddin bịt cái miệng toàn gây ra rắc rối của nàng lại: “Ôm một lát thôi, ôm tôi một lát thôi cũng được!”.
Nick giãy dụa ú a ú ớ bên dưới bàn tay to lớn, mắt dõi theo cô nàng vũ công đang đi tới gần các khán giả ở bàn tiệc, lè lưỡi, nghiêng đầu với cánh đàn ông nhất thời không thể chết chìm giữa những cơn sóng dâng trào dữ dội từ ngực nàng ta.
“Gọi cô ta lại đây đi, thuyền trưởng, ngài gọi cô ấy qua đây một lúc không được sao?” Nick không thể chờ được thêm cuống quýt lật tay ôm chặt lấy cần cổ của Hayreddin, ghét sát vào tai hắn năn nỉ.
“Không được, em quên những lời tôi đã nói rồi à? Không được tùy tiện đòi hỏi bất cứ thứ gì!” Hayreddin nghiêm khắc từ chối yêu cầu của nàng: “Gọi lại một lần, cô ta sẽ phải theo chúng ta về nhà, em vẫn còn muốn chứng kiến vẻ mặt khó coi như đang bị táo bón của Gerald sao? Tôi đã chịu đủ loại phiền phức như thế này rồi!”.
Lúc này Nick mới nhớ ra tập tục “món đồ nào khách thích thì chủ nhà phải gói ghém lại dâng tặng”, liền thất vọng thõng hai vai xuống. Cô nàng vũ công nhảy múa xung quanh Hayreddin một vòng, tận lực thể hiện bản lĩnh quyến rũ của mình, nhưng cũng không có được chỉ lệnh tiến lại gần để phục vụ. Khách quý không được lỗ mãng, Nick chỉ còn cách trơ mắt nhìn bộ ngực thần thánh lượn quanh một lúc, rồi đi tới khu vực khác.
“Victor nói rất đúng, cái bệnh này của em thật sự cần chữa trị”. Hayreddin véo véo má của nàng: “May mà hiện giờ em không thể cử động được, chứa nếu không, hôm nào đó về nhà, vừa hay phát hiện ra con nhỏ khốn kiếp nhà em lại đang ngủ với những phụ nữ của tôi”.
Nick ý thức được hành động vừa nãy của mình có hơi quá đáng, liền nép vào lòng Hayreddin ra sức nịnh nọt: “Sao có thể chứ! Được thuyền trưởng ôm vẫn là thoải mái nhất…”.
Ngoại trừ cánh tay tựa cái còng sắt, thỉnh thoảng lúc ngủ say sẽ như một ngọn núi đè lên người nàng khiến nàng tắc thở - Nick tiếc rẻ bất mãn nghĩ thầm.
Màn múa đơn kết thúc, tiếp theo là múa tập thể, những cô nàng vũ công hở đến quá nửa uốn éo vòng eo lao tới, bọn họ tản ra bốn phía, không chút để tâm chuyện khách khứa vuốt ve cơ thể mình. Tiếng trống tùng tùng mê hoặc lòng người vang lên, đẩy màn đêm xa hoa phóng túng ở Istanbul lên đến cao trào.
Nhận được sự tiếp đãi thịnh tình như vậy, Hayreddin đương nhiên không bỏ qua cơ hội xã giao với những lễ nghi tương ứng, hắn không tiếc lời tán dương sự hào phóng và phô trương của chủ nhà.
“Lâu lắm rồi kể từ thời của bệ hạ Bayezid Tia Chớp, gia tộc của tôi đã bắt đầu đi theo hoàng gia nam chinh bắc phạt”. Vẻ mặt Voxan tràn đầy kiêu ngọa nói: “Gia tộc Mustafa đã từng có hai người đảm nhiệm vị trí tể tướng, bất luận là về lòng thành hay tri thức, đều vượt xa đám nô lệ dị giáo đang chiếm cứ cung đình hiện giờ! Mustafa, Ertuğrul, Sohuth, mỗi gia tộc đều có ít nhất hai trăm năm lịch sử, chúng tôi mới là những người Ottoman chân chính, tín đồ của thánh Allah sùng đạo, nhưng bệ hạ lại luôn ưu ái tin tưởng bọn họ hơn!”.
Giữa những nhịp trống của bữa tiệc xa hoa phóng túng, trong màn sương khói lượn lờ vấn vít của loại thuốc hút từ ống điếu Ả Rập, Voxan nửa thật nửa đùa phàn nàn, dừng lại một lúc, có vẻ như mong đợi những câu trả lời của khách khứa, nhưng Hayreddin không hề lên tiếng phụ họa, chỉ tủm tỉm cười ôm lấy cô gái đồng hành của mình, chăm chú nhìn lên giữa sân khấu, cứ như thể đang bị những màn biểu diễn náo nhiệt của bữa tiệc hấp dẫn vậy. Dưới tình hình đứng sai đội sẽ ảnh hưởng tới vận thế cả đời, sự cẩn trọng của Hayreddin cũng là điều có thể đoán trước được, Voxan thấy vậy đành phải thay đổi chủ đề, nói mấy chuyện vặt vãnh không liên quan.
Những món ăn ngon, những màn múa kiều diễm, những trò xiếc ảo thuật khiến bữa tiệc thịnh soạn kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc, từng ống điếu Ả Rập lần lượt được dập tắt, mười mấy cỗ xe ngựa cùng cánh nô lệ đông thành đàn xuất phát từ dinh thự của quan hành chính, nhanh chóng mất hút vào màn đêm dày đặc.
Nick vẫn chưa hồi phục sau cơn hưng phân trong bữa tiệc nên không chịu ngồi kiệu, Hayreddin bao nàng trong chiếc áo choàng quân đội dày dặn của hắn, chầm chậm thả bước trên đường phố yên tĩnh của Istanbul. Tiếng vó ngựa lộp cộp lộp cộp trên đường đá âm vang, những cơn gió lạnh giá của tiết trời đông dần dần thổi bay những cảm xúc cuồng nhiệt của đám đông.
Đi qua trước quảng trường trống trải của nhà thờ Hồi giáo Bayezid, muốn trở lại trên núi phải đi qua một con ngõ nhỏ, đột nhiên có mấy bóng người cưỡi ngựa xuất hiện ở lối rẽ bên cạnh. Mười mấy tên cướp biển đi theo lập tức cảnh giác, tay vịn lấy lưỡi đao kẹp chặt bụng ngựa.
“Đợi một lát”. Hayreddin khoát khoát tay, ra hiệu cho mọi người không được dùng binh đao. Người trong chỗ tối bước ra, chỉ thấy ba người đàn ông trẻ tuổi mặc áo chàng trắng cưỡi ngựa đen, ăn vận theo kiểu chiến binh lặng lẽ đứng bên đường, bên dưới lớp khăn xếp là mái tóc vàng chói mắt cùng làn da trắng nõn. Ngoại trừ tiếng thở phì phì của đám ngựa ra, không còn bất cứ một âm thanh nào khác.
“Người châu Âu?” Nick thấp giọng hỏi, cố gắng rút con dao găm từ thắt lưng ra.
“Đừng vội, đừng vội”. Hayreddin làm ra vẻ như đang an ủi, ôm chặt cả người lẫn dao của nàng vào lòng: “Bọn họ là người Ottoman, thủ lĩnh cấm vệ quân của sultan”.
Nick chợt nhớ tới câu “đám nô lệ dị giáo” Voxan đã nhắc tới trong bữa tiệc.
Đế quốc Ottoman có một truyền thuyết từ rất lâu đời, thu nạp những thiếu niên Thiên Chúa giáo tù binh từ trên chiến trường về dưới trướng mình, thống nhất tiến hành cải đạo và giáo dục tẩy não, bồi dưỡng bọn họ thành những cỗ máy giết người trung thành nhất, chế độ này được gọi là “Koran”. Đám thiếu niên Koran này tiếp thu sự giáo dục nghiêm khắc nhất của đạo Hồi, sau khi trưởng thành sẽ dựa vào năng lực và diện mạo của từng người mà được phân tới những vị trí trọng yếu trong đế quốc, các triều đại của các sultan chỉ dựa vào đội vệ quân tinh nhuệ này để chống lại sự uy hiếp của các thế lực quý tộc cũ đối với chế dộ quyền lực tập trung ở trung ương.
Quan chức cấp cao và thống soái trung thành nhất đều có xuất thân là những nô lệ nước ngoài - cũng chỉ có đế quốc Ottoman mới xuất hiện loại tình trạng kỳ lạ này.
Hayreddin như thể đang đi trên đường lớn giữa trưa nắng thì gặp được bạn hiền, một mặt khẽ mỉm cười, mặt khác không mảy may sợ hãi thúc ngựa bước tới lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối, ngài Almaang”.
Người đàn ông được gọi là thống soái sở hữu một thân hình quân nhân thẳng tắp và khuôn mặt rất anh tuấn, huy hiệu hình hoa tulip vàng cài trên chiến bào màu tuyết trắng, đôi mắt xanh lục tựa như bảo thạch lóe sáng, hai người ở phía sau lưng hắn cũng có dung mạo và khí phách tương tự. Ba người không bước lên chặn đường của Hayreddin, mà chỉ đứng ở ngã rẽ giao nhau gật đầu tỏ ý.
“Chào buổi tối, ngài nguyên soái”. Ngữ điệu của Almaang mang theo vẻ cung kính nhưng không chút thấp hèn: “Tôi chờ ở đây chỉ vì muốn khuyên ngài một câu khiêm tốn nhưng chân thành. Ngài là hào kiệt nổi danh khắp thiên hạ, là anh hùng vạn người ngưỡng mộ, kết giao cùng đám quý tộc sa đọa thối nát đó, thực tình không làm tôn lên thân phận của ngài đâu. Huống hồ, mối quan hệ giữa anh trai ngài và chúng tôi trước giờ luôn vô cùng hòa hợp”.
“Ishak là Ishak, tôi là tôi”. Hayreddin dường như hoàn toàn không hiểu những ẩn ý trong lời Almaang, thản nhiên đáp: “Xin hỏi, quý ngài thống lĩnh muốn khuyên tôi điều gì vậy?”.
Almaang thấp giọng nói: “Ngài là người thông minh trong số những người thông minh nên sẽ hiểu ý của tôi. Những quý tộc cũ đó là cội rễ của một cái cây mục nát, thoạt nhìn thì tưởng cành lá sum suê tươi tốt, nhưng thực ra lại không ăn sâu. Còn tình bằng hữu của cấm vệ quân chắc chắn sẽ chân thành và bền vững hơn đám quý tộc, ngài và tôi đều là người ngoài, về phương diện lợi ích lại càng thống nhất, hy vọng ngài có thể cẩn thận suy nghĩ”.
Hayreddin bật cười ha ha hai tiếng: “Thịnh tình của quan hành chính Voxan khó mà từ chối, tôi chỉ nhận lời mới đến ăn một bữa cơm mà thôi, thống lĩnh không cần phải lo lắng quá mức như vậy”.
“Tôi không thích những bữa tiệc xa hoa phù phiếm thế này”. Hàng lông mày anh tuấn của Almaang cau lại: “Trên thực tế, cấm vệ quân chúng tôi cũng thường xuyên có những buổi tụ tập náo nhiệt, nay xin chân thành mời ngài tới tham dự, chúng tôi vinh hạnh được đón tiếp. Chỉ đơn giản lấy việc trao đổi võ thuật làm mục đích thi đấu đọ sức, cưỡi ngựa, bắn cung và rất nhiều những môn khác nữa, những mãnh tướng dưới quyền của ngài vô cùng được hoan nghênh”. Hắn dừng lại một thoáng, ánh mắt không giấu được vẻ khinh miệt quét về phía Nick: “So với phụ nữ, tôi lại càng háo hức được tìm hiểu thêm về một truyền kỳ khác dưới quyền của ngài hơn – Hải Yêu”.
“E là phải để các cấm vệ quân thất vọng rồi”. Hayreddin chậm rãi nói, cảm nhận được sức lực của Nick khi tóm cánh tay của hắn đột nhiên trở nên chặt hơn. “Cậu ấy ở lại Algiers, thay tôi bảo vệ đại bản doanh”.
“Thế thì thật đáng tiếng vô cùng, đành phải đợi cơ hội lần sau vậy… vậy đêm nay, tôi xin đi trước”.
Dứt lời, Almaang không lằng nhằng thêm nữa, sau khi gật đầu hành lễ xong liền dắt theo hai gã cấp dười hòa vào bóng đêm, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Hắn nhìn tôi giống như nhìn một con lạc đà”. Hồi lâu sau, Nick mới rầu rĩ thấp giọng nói: “Tại sao không nói với hắn Hải Yêu đã không còn nữa”.
“Vì tôi không muốn”. Hayreddin dứt khoát đáp: “Cho dù là bảo kiếm đã gãy, tôi cũng muốn cắm vào vỏ đeo bên hông, để kẻ khác không dám hành động bừa bãi!”.
“Nhưng không thể cứ lừa gạt mãi mãi như vậy được, sớm muộn gì cũng có một ngày…”.
“Được rồi”. Hayreddin cắt ngang lời nàng, nói bằng giọng ôm đồm hết mọi việc để kết thúc chủ đề: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, hôm nay chơi khuya quá rồi, em nên đi ngủ sớm đi”.
Trở lại tòa cung điện màu trắng, Nick lên giường đi ngủ dưới sự hầu hạ của Rabena, Hayreddin ngâm mình trong phòng tắm bốc hơi nóng nghi ngút, cố gắng đuổi hết đống phiền não kia ra khỏi đầu.
Vốn tưởng sẽ có một đêm vui vẻ, lại vì một câu hỏi của tên thống lĩnh cấm vệ quân khiến cả hai người trở nên buồn bực. Bộ máy sinh sản, đồ chơi, tài sản riêng tư của đàn ông, địa vị của phụ nữ trong thế giới Hồi giáo chính là như vậy đấy. Sau khi Nick không thể nào cầm đao được nữa, ngay cả sự tôn trọng ngoài mặt, thế giới này cũng không còn bố thí cho nàng nữa.
Cái tên Hải Yêu chỉ còn lại trên danh nghĩa, nhưng Hayreddin vẫn không muốn công khai tuyên bố người đại diện cho danh hiệu này đã không còn. Lý trí và kinh nghiệm nói cho hắn biết, đối với những việc không thể quay lại được, có hối hận cũng chẳng để làm gì, nhưng Hayreddin vẫn chẳng thể kìm lòng mà tưởng tượng rằng, nếu Almaang có thể nhìn thấy vẻ oai hùng của Nick năm đó, liệu hắn còn dùng ánh mắt coi thường như nhìn một con lạc đà để nhìn nàng nữa không?
Máu tươi đỏ rực tanh nồng, luồng sáng bạc bay múa trong không trung, Hải Yêu, một Hải Yêu bí ẩn vung lưỡi hái cực lướn lên gặt đi sinh mệnh của kẻ khác, sẽ kết thúc cuộc sống của mình trong chốn hậu cung này sao… Mảnh trăng cong lưỡi liềm, gió đem như nước chảy, hồ nước ấm áo gợn lên từng con sóng, Hayreddin đắm chìm trong hồi ức quá khứ, không thể thoát ra.
“Thuyền trưởng…”.
Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào từ một người trẻ tuổi vang lên, tiếng gọi khe khẽ ấy kéo hắn quay trở lại với hiện thực. Dưới ánh trắng sáng bạc, bóng dáng một thiếu niên xuất hiện trong phòng tắm.
“Thuyền trưởng…”.
Hơi nước mông lung như bức màn sân khấu chầm chậm được vén lên, dưới ánh trăng và ngọn nến nhỏ duy nhất, diện mạo của cậu thiếu niên dần dần trở nên rõ ràng hơn. Mái tóc xoăn màu hạt dẻ rủ xuống đầu vai, đôi mắt đen trắng rõ ràng bên dưới chiếc khăn quấn, làn da trắng ngần, cái cằm nhòn nhọn, trên thân hình gầy nhỏ nhanh nhẹn mặc bộ quần áo gọn gàng mà các thuyền viên thường mặc.
Hình ảnh trong hồi ức như xuất hiện trực tiếp ngay trước mắt, trong lúc mơ màng, Hayreddin không kìm được lòng gọi một tiếng:
“Nick? Sao em lại ở đây…”.