Type: Thanh Hương
Ngôi làng Doni đang chìm vào buổi chiều yên tĩnh của tháng Năm, mọi người trong làng có thói quen ngủ trưa kiểu Tây Ban Nha dài mà nhàn nhã, khoảng thời gian này dường như đến chim sẻ cũng lười “nói chuyện” với nhau.
Nơi này không phải nút giao thông quan trọng, không phải cứ điểm quân sự hiểm yếu, cũng không có bất kỳ nguồn mỏ khoáng sản nào đáng nhắc đến, cho nên khi thế giới xung quanh bốn bề bốc khói súng, thì ngôi làng nhỏ với hơn hai trăm người này vẫn giữ được khung cảnh thanh bình yên ả vốn có.
Doni chỉ có hai nơi có thể khiến người ta dừng chân ngắm lâu hơn. Một là căn biệt thự bỏ hoang nằm nằm trên ngọn đồi nhỏ bên ngoài ngôi làng, đó từng là nơi ở của một thương nhân giàu có người Do Thái, nhưng mấy năm trước, sau khi xảy ra một thảm kịch mà người trong làng không một ai muốn nhắc đến, thì căn biệt thự nhỏ gồm khu vườn xinh đẹp đã cỏ dại um tùm khắp nơi, và cũng không có ai sống ở đó nữa.
Nơi còn lại, chính là một tòa giáo đường cổ từ thời Trung Cổ nằm ở trung tâm ngôi làng. Bức tượng Jesus chịu nạn trên cây thánh giá treo trong nhà thờ vô cùng chân thật, những cây đinh sắt đâm vào lòng bàn tay khiến máu tươi ứa ra, trên thân hình gầy guộc trơ xương phủ kín những vết roi, ngay cả vẻ thống khổ trên khuôn mặt đứa con của Đức Chúa Trời cũng được điêu khắc rất tỉ mỉ, như muốn người ta đích thân trải nghiệm hình phạt chết chóc bi thảm kia. Theo truyền thuyết, phía dưới giáo đường còn có một tầng hầm âm u rất đáng sợ.
Tòa nhà thần thánh mà cổ xưa này dành cho dân làng tới làm lễ thường ngày, cử hành những buổi hội họp định kỳ, nhưng nó cũng có một công dụng ẩn khác, chính là một tòa án dị giáo.
Thời tiết nóng bức, trên đường chẳng có mấy người qua lại. Một thiếu niên dáng vẻ phong trần bụi bặm đẩy cánh cửa lớn của giáo đường bước vào, nhìn ngó khắp xung quanh, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cuối cùng bên trái của hàng thứ hai. Chiếc ghế này đã rất cũ rồi, cậu nhóc vuốt ve những vết khắc và chỗ lõm, cúi đầu nhìn xuống dưới tay vịn.
Vết khắc quả nhiên vẫn còn.
Nhiều năm, khi còn là một đứa bé, những buổi lễ ngày Chủ nhật luôn khiến cậu cảm thấy buồn ngủ, nên cậu rất thích dùng móng tay lén vạch ở một nơi kín đáo, phía dưới chỗ tay vịn vẫn còn một cái tên rõ nét – Nicole.
“Cậu bé, con tới đây để sám hối sao?” Một vị cha xứ già với khuôn mặt hiền từ đứng ở trước mặt cậu hỏi. Vào thời điểm này, nhà thờ không một bóng người, thỉnh thoảng có người chịu bỏ giấc ngủ trưa để tới đây, nhất định là có tâm sự muốn thổ lộ với Chúa.
“Không, thưa Cha…”. Cậu thiếu niên mân mê vết khắc dưới tay vịn, lắc lắc đầu. Cậu từ từ ngẩng mặt lên, nhìn về phía cây thánh giá chính giữa nhà thờ nói: “Tôi tới để báo thù”.
Màn đêm buông xuống, làng quê yên tĩnh thanh bình bỗng nổ ra hàng trăm tiếng la thét sợ hãi và khóc than, mấy trăm tên cướp biển đầu quấn khăn đen như hung thần đột nhiên bao vây lấy ngôi làng, lùa hết dân làng từ trong nhà ra ngoài, ngồi thành vòng tròn ở khoảng đất trống trước nhà thờ chính giữa làng. Ánh sáng từ những ngọn đuốc cháy phừng phừng chiếu rọi lên hơn hai trăm khuôn mặt đang rúm ró vì sợ hãi, nước mắt và những lời van xin tuôn ra liên tục không ngừng nghỉ, nhưng đám cướp biển vẫn trơ ra như đá tảng không chút động lòng.
Đúng lúc ấy, một cậu thiếu niên trắng trẻo gầy gò từ bên ngoài vòng tròn đi tới, đám cướp biển tránh đường với vẻ kinh sợ, tay cầm đuốc đưa cậu tới một chiếc bục gỗ ở giữa khoảng đất trống. Chiếc bục này chỉ được mang ra dùng khi trong làng có chuyện trọng đại cần phải tuyên bố với mọi người, nên nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên nó.
“Bảy năm trước, làng Doni đã từng xảy ra môt chuyện”.
Giọng nói của cậu thiếu niên không lớn, nhưng ngoài những ngọn đuốc cháy và tiếng nức nở của đám phụ nữ ra, không một ai dám cắt ngang lời cậu, thanh âm lành lạnh như nước suối ngày đông từ từ lan tỏa.
“Có một thương nhân người Do Thái, ông ấy chăm chỉ vất vả bôn ba làm việc rất nhiều năm, kiếm được chút tiền từ thế giới bên ngoài. Người thương nhân đó dẫn theo đứa cháu nuôi tới ngôi làng Doni, xây một căn nhà nhỏ bên ngọn đồi bên ngoài ngôi làng, hy vọng sẽ được ẩn cư ở chốn yên bình này”.
Trong đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên tuyệt nhiên không nhìn thấy vẻ giận dữ cũng như kích động, tựa hồ chỉ đang trần thuật lại một câu chuyện đồn thổi. Nhưng những câu nói bình thản của cậu lại khơi dậy trong lòng dân làng một con sóng lớn, mọi người run rẩy sợ hãi, hai bà lão biết rõ chuyện xưa năm đó lập tức ngất xỉu ngã ra đất. Đám cướp biển dùng báng súng và vỏ đao xua những người có ý định chạy trốn quay lại, ép bọn họ phải tiếp tục lắng nghe câu chuyện của thiếu niên.
“Nhưng thương nhân đó lại không ngờ rằng, nơi này không phải là một chốn dừng chân an lành. Dân làng ghen tị với số tài sản ít ỏi của ông, căm ghét thân phận Do Thái của ông, nghĩ trăm phương ngàn kế để kéo ông ấy xuống tình cảnh khốn cùng giống mình. Những kẻ thích bịa đặt gây chuyện đã chạy tới chỗ thuế quan tố cáo tài sản của thương nhân đó có nguồn gốc bất minh, rêu rao khắp nơi tướng mạo của ông ấy, tung tin đồn cháu gái nuôi của ông ấy là phù thủy rồi báo cho giáo hội. Vì thế thương nhân đó đã bị bắt, ngày này của bảy năm về trước, cũng chính trên chiếc bục gỗ này, tất cả dân làng Doni đã xét xử công khai ông ấy và cháu gái nuôi. Có tám người đã đặt tay lên “Kinh Thánh” tuyên thệ, rằng đã từng tận mắt nhìn thấy cô bé đó triệu hồi ác quỷ, dùng bùa chú khiến chó mèo nhà hàng xóm mắc bệnh, làm cho đĩa rơi xuống đất. Vì thế, chiếc bàn là nung định tội đã ấn lên ngực cô bé, cô bé đó và người chú nuôi bị lôi xuống tầm hầm dưới nhà thờ, và sau đó không bao giờ họ xuất hiện nữa. Tài sản của thương nhân bị tịch thu sung vào giáo hội, cha xứ đã mua rượu vang và bánh thánh, mọi người đều vui vẻ ăn uống một bữa linh đình, cảm thấy bản thân đã thay trời hành đạo, lại tiến thêm một bước gần với thiên đường”.
Cậu thiếu niên chậm rãi cởi hai chiếc cúc ở cổ áo, lộ ra một nửa ngôi sao sáu cánh màu lam.
“Câu chuyện đến đây là hết”.
Tám người đàn ông và phụ nữ bị đám cướp biển kéo lên trên bục gỗ, bọn họ hoảng sợ đến mất kiểm soát, gào khóc quỳ sụp xuống đất, cầu xin cậu thiếu niên tha thứ.
“Cũng như năm đó, các người được xét xử công bằng”. Cậu thiếu niên giống hệt một thẩm phán, cao giọng nói với đám người bên dưới: “Có ai, bất cứ một con chiên nào có lương tâm, tới chứng minh sự trong sạch của bọn họ không?”.
Không một ai trả lời.
“Có ai, bất cứ một con chiên nào có lương tâm, tới chứng minh sự trong sạch của bọn họ không?”.
Cậu thiếu niên hỏi lại hỏi một lần nữa.
Cánh đàn ông bịt miệng những đứa trẻ, đám phụ nữ không dám để tiếng khóc buột ra khỏi miệng.
“Một lần cuối cùng, có ai, bất cứ một con chiên nào có lương tâm,ở trước mặt Thượng đế, tới chứng minh sự trong sạch của bọn họ không?”. Cậu thiếu niên cao giọng hét lớn, ngọn đuốc cháy nổ những tiếng lép bép, nhưng trừ âm thanh đó ra, không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
Tám người ở trên bục dần dần tuyệt vọng. Bọn họ nhớ rất rõ, bảy năm trước, sau ba câu nói giống hệt như vậy, chiếc bàn là nóng rẫy đỏ rực đã in lên ngực cô bé.
Đừng hoảng sợ trước kẻ thù của ngươi, kẻ thù nhiều nhất cũng chỉ có thể giết chết ngươi; đừng nể sợ bạn bè của ngươi, bạn bè nhiều nhất cũng chỉ có thể bán đứng ngươi; nhưng một đám người dửng dưng thờ ơ, chỉ vì sự ngấm ngầm đồng ý của bọn họ, nên thế giới này mới có chết chóc và phản bội.
“Giết hết bọn chúng đi”. Cậu thiếu niên ra lệnh.
Từng ngọn đuốc nối tiếp nhau được ném vào giáo đường, nhà ở, cửa hiệu, tạp hóa, kho lúa, chuồng ngựa, toàn bộ ngôi làng nhỏ sáng rực như ban ngày. Những người dân trong làng bị đuổi ra khỏi nhà, trơ mắt nhìn ngôi làng Doni bị ngọn lửa dữ che kín trời đất hủy diệt.
Nick đứng trước mặt ngôi làng đổ nát, nhìn rất lâu, rất lâu.
Nơi này chứa đựng những hồi ức đẹp đẽ của nàng, hết thảy thời thơ ấu, những mộng tưởng, những tình thân, những dịu dàng ngây thơ. Tiếng cười vui vẻ vang lên không ngớt trên chiếc xích đu chú đã tự tay làm, mái nhà đỏ tươi và tường bao màu trắng sữa tựa vườn Địa Đàng trong vườn cổ tích. Vậy mà giờ đây cỏ dại đã che kín cả khu vườn, vách tường phủ đầy những dây leo, toàn bộ cửa kính đều đã bị đập vỡ, đồ dùng bằng gỗ hồ đào chẳng còn sót lại lấy một món, thậm chí cả ván cửa cũng bị dân làng tháo xuống làm của riêng.
Cuối cùng, nàng ném ngọn đuốc đang cháy trong tay. Xà nhà mục nát tanh tách tróc ra từng mảng, ngôi nhà cũ nát nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt gọn. Ngọn lửa liếm đến những đóa hoa đinh hương và tường vi dại trong khoảng sân đã từng vang lên tiếng hót của chim dạ oanh, nuốt chửng chiếc xích đu đung đưa theo làn gió, cuối cùng thiêu cháy chiếc cối xay gió nho nhỏ trên mái nhà, chôn vùi tất cả hồi ức.
Karl đứng phía sau lưng nàng, chẳng thể mở miệng nói nên lời. Hắn đã viết thư, hy vọng nàng dẫn theo thuộc hạ tới tham gia cuộc khởi nghĩa, nhưng Nick lại đi thẳng tới ngôi làng nhỏ này thiêu rụi hết thảy.
“Đi thôi, kết thúc cả rồi”. Nàng nói, rồi xoay người bỏ đi.
Toàn bộ ngôi làng bốc cháy sau lưng nàng, ngọn lửa nhuộm đỏ cả bầu trời. Nick bước từng bước một, không quay đầu nhìn lại.
Đuổi theo sau nàng một hồi lâu, cuối cùng Karl cũng mở miệng: “Lẽ nào cô không muốn biết là tại sao ư? Dân làng phao nhau tin đồn chỉ là màn dạo đầu, tại sao việc xét xử lại lập tức thi hành? Tại sao Calitos và Pedro lại chú ý đến chú và cô?”
“…Karl, tôi không muốn biết, mọi chuyện đến hôm nay là chấm dứt”. Nick rất mệt, nàng đã đợi rất nhiều năm màn lửa cháy dữ dội này, chờ đến nỗi khi giấc mơ đã trở thành hiện thực, thì mệt mỏi đến độ không muốn đeo đuổi thêm việc gì nữa. Còn điều gì khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi hơn chân tướng và sự báo thù kéo dài đến vô cùng vô tận nữa đây?
“Hai người bọn cô bị kẻ thù hãm hại, vì họ muốn tước đoạt quyền thừa kế của cô!”
Nick không quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy gì. Karl thét lớn:
“Cô luôn miệng gọi ông ấy là Assa, nhưng căn bản không biết tên thật của ông ấy!”
Nghe đến tên của chú, Nick khựng lại, dừng bước.
“Tên thật của ông ấy là Alsace de Balemiano, là hiệp sĩ dòng Đền được nữ hoàng gia phong, lãnh chúa của León(1)!”
(1): León là thủ phủ của tỉnh León, thuộc vùng tự trị Castila và Le ón, phía Tây Bắc của Tây Ban Nha.
“Assa đã chết rồi, ông ấy là ai cũng không còn quan trọng nữa” Nick thì thầm nói, “Cho dù ông ấy có là chú ruột của anh”.
“Không không… cô không hiểu được tầm quan trọng của bản thân rồi…”. Karl lắc đầu đầy lo lắng kích động, thấy xung quanh không có ai, cuối cùng mới nói ra sự thật:
“Tôi nói cho cô biết, tên thật của cô. Cháu gái của nữ hoàng Isabella của Castila, con gái nữ hoàng kế nhiệm Juana, Nicole Habsburg, cô là công chúa mang trong mình huyết thống của hai bậc đế vương thần thánh, tương lai sẽ ngồi lên ngai vàng Tây Ban Nha!”
Bầu trời u ám nặng nề đè xuống, từng tầng từng tầng mây dày hình thành do đám cháy bao trùm vùng đất hoang tàn này.
Nick từ từ quay đầu lại, trong đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi: “Thì ra đây chính là chuyện anh luôn muốn nói. Cho dù tôi có là công chúa, một mình anh đơn phương độc mã muốn bắt Charles nhường ngai vàng cho tôi sao? Karl, đừng nằm mơ nữa, cứ sống mãi trong ảo tưởng cũng không tốt đâu, tôi chỉ là một tên cướp biển không nhà thôi”.
“Không! Cô mới là chủ nhân đích thực của mảnh đất này! Charles đã bức điên, cầm tù mẹ của cô, hắn là tên phản nghịch không thể tha thứ! Castila đã tập hợp đội quân rồi, rất nhanh sẽ đánh đuổi được hắn thôi… lẽ nào cô dẫn người quay về, không phải muốn giúp đỡ chúng tôi sao?” Karl khẩn thiết hỏi.
“Tôi từng đồng ý sẽ không nề hà rút đao giúp đỡ, nhưng không có ý định cùng tham gia vào cuộc cách mạng đó. Thuyền trưởng phái những người này tới là vì có nhiệm vụ giao cho tôi, tôi chỉ tranh thủ cơ hội quay về báo thù thôi”.
“Đừng nhắc đến tên cướp biển đó nữa, hắn có tư cách gì để ra lệnh cho cô? Cô sở hữu dòng máu thuần khiết nhất, không thể lăn lộn với lũ cướp biển và đám tín đồ dị giáo đó được!”
“Thuần khiết”. Nick lặp lại cụm từ đó một lần nữa, “Có phải anh còn định nói, tôi thần thánh, tôi thuần khiết, tôi ngây thơ sạch sẽ như một đứa trẻ nữa đúng không?”
“Những chuyện trước đây không nói, sau này tôi sẽ trở thành thanh kiếm của cô, vấy máu thay cô, bảo vệ cho cô…”.
“Karl, anh vẫn luôn coi thường Sierra, coi thường các anh em trên thuyền”. Nick cắt ngang lời hắn, rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi với cuộc đối thoại khiến người ta chán chường này, “ Nhưng anh lại không biết rằng, bốn, năm năm trước, đừng nói là công chúa gì đó, anh chỉ cần cho tôi một mẩu bánh mì mốc, thì có bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý”.
Nàng nở nụ cười lạnh nhạt, giống như đang nói về một chuyện rất bình thường không đáng để tâm.
“Những điều anh nói, hiện giờ tôi không cần”.
Nói đoạn, nàng xoay người bỏ đi.
Thứ gọi là bi kịch, không phải là chàng hiệp sỹ bảo vệ công chúa cho đến khi tử trận.
Mà là chàng tới muộn, từ lâu công chúa đã trải qua mọi loại gian nan vất vả trên thế gian, không cần tới bất kỳ một sự bảo vệ nào nữa.
Karl không đuổi theo nữa.
Tín ngưỡng với Thượng Đế là căn bản lập thân của hiệp sĩ Châu Âu, mà trung thành, chỉ có thể xếp sau tín ngưỡng. Sư Tử Đỏ chạy sang thế giới Hồi giáo ngay trước mắt, Nick nghĩ, nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng thanh niên tóc vàng mắt xanh này nữa.
Hayreddin giận đến bầm gan tím ruột.
Cả đời hắn liệu việc như thần, chưa bao giờ tưởng tượng nổi mầm cây mình dùng bao nhiêu tâm huyết tưới tắm, thủ hạ mình ra sức bồi dưỡng lại phản bội hắn.
Ba ngày trước Sư Tử Đỏ bao vây tấn công cảng Valencia – trọng trấn quân sự của Tây Ban Nha. Hayreddin trước đó nhận được tin có một cánh quân từ đánh thuê từ Genova đến cứu viện, nên cấp cho Nick ba con thuyền và năm trăm người, để nàng mai phục trên con đường viện quân sẽ đi qua.
Nhưng khi cuộc chiến bắt đầu, toàn bộ quân chi viện của Genova đã xông vào chiến trường, mà vẫn không thấy Nick xuất hiện.
Hải Yêu dẫn người theo rồi mất tích.
Đội quân phòng vệ và quân chi viện trong ngoài tiếp ứng, Sư Tử Đỏ đã bị vây khốn ở cảng Valencia, Hayreddin đã phải trả một cái giá cực đắt là hai chiếc thuyền mới có thể gây thương vong nặng nề cho địch rồi xông ra khỏi vòng vây.
Sự tình nhanh chóng được làm rõ. Đội trưởng đội xung phong không tuân lệnh ngoan ngoãn chờ kẻ đich xuất hiện, mà dẫn người lên bờ phóng hỏa đốt nhà. Nàng tưởng rằng có thể quay về kịp, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên để chi viện của địch lướt qua, bỏ lỡ mất cơ hội.
Trong buổi họp xét xử có sự tham dự của tất cả thành viên, Nick bị trói hai tay ra sau lưng, đầu cúi gằm xuống như một đứa trẻ phạm lỗi, nhưng không biết hình phạt mình sắp phải đối mặt tàn nhẫn đến mức nào.
Kẻ lỡ hẹn xử tội chết, kẻ xao nhãng nhiệm vụ phải chém, phép tắc của cướp biển cũng giống như quân luật, nhất định phải dùng sắt và máu tươi để duy trì sự tôn nghiêm đó!
Hayreddin cảm thấy máu trong người như đang cuồn cuộn sôi lên vì giận dữ, nhưng sau đó lại vì thất vọng cùng cực mà trở nên lạnh buốt. Hắn đã nghĩ nàng quá mức đơn thuần, quá mức đơn giản rồi, có ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của việc đội lên đầu một chiếc vương miện chứ? Bất kể nàng đã đi làm gì, thì cũng là sau khi nhận được bức thư gửi từ đất liền nên mới dẫn người lên bờ…
Phản bội! Hắn dốc sức ra bồi dưỡng nàng, hoàn toàn tin tưởng nàng, không tiếc quyết chiến trước thời hạn với quân Tây Ban Nha cũng vì muốn cứu nàng, vì thế, sự phản bội này càng khiến hắn thất vọng và căm hận hơn.
Hayreddin nhắm mắt lại.
Một khẩu súng hỏa mai, một viên đạn chì trên chiếc bàn dài, đẩy tới trước mặt nàng.
“Đày ra đảo hoang”.
Đây là tội chết của cướp biển: Mang theo một khẩu súng rồi bị vứt lên một hòn đảo không một bóng người, viên đạn cuối cùng là giữ lại cho bản thân.
Nick ngẩng phắt đầu lên, trong đáy mắt là vẻ không thể tin được.
Khai trừ? Thuyền trưởng không cần nàng nữa? Nàng phải… rời thuyền?
Ý nghĩa của cụm từ đó khiến Nick cực kỳ hãi hùng lúng túng. Nàng tưởng rằng sẽ bị chịu một trận roi, hoặc trừ hai năm tiền thưởng, thậm chí bị giáng cấp thành một tay thủy thủ bình thường chuyên cọ rửa boong thuyền lau dọn nhà vệ sinh, thì cũng có thể chấp nhận được. Nhưng,”rời thuyền”!
Đồng đội, tự do, gió biển ẩm ướt… có nghĩa là tất cả mọi thứ đều sẽ mất hết!
“Không!!!”Nick kích động gào lên giống như một con cá sắp chết liều mạng giãy dụa: “ Tôi không đi! Tôi đã từng ngồi tù sáu lần rồi! Bất kể là ném đến đâu, Châu Phi, Bắc Cực,… cho dù là lưu đày đến chân trời góc bể tôi cũng có thể sống được! Tôi không muốn, không muốn rời thuyền!”.
Lời vừa thốt ra, cả căn phòng chìm vào yên lặng, Victor thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Thuyền trưởng đương nhiên biết nàng là tội phạm vượt ngục chuyên nghiệp, lưu đày ra ngoài đảo hoang chẳng qua là cho nàng một cơ hội sống sót! Nhưng cái con bé ngốc nghếch này, lại vạch trần ý đồ của thuyền trưởng trước mặt mọi người, thì bảo hắn sao có thể nể tình được nữa đây?
Sắc mặt Hayreddin sầm sì như sắt, trong đôi mắt màu xanh lạnh lẽo như đang âm thầm chuẩn bị nổi gió lốc, tất cả những người đang có mặt trong phòng thuyền trưởng đều cảm nhận được cơn rét lạnh vô cùng đáng sợ.
“Không muốn đi, vậy chuẩn bị sẵn sàng đi”. Hắn lạnh lùng nói, “Một trăm roi, nếu cậu có thể sống được, thì không cần dùng đến khẩu súng này nữa”.
“Không được!” Victor luống cuống cao giọng hét toáng lên, trong số những người ở đây chỉ có hắn là hiểu rõ nhất hậu quả của màn trừng phạt này.
Một trăm roi! Ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh cũng có thể mất mạng ngay tại chỗ! Nhiều khả năng còn tử vong do biến chứng nhiễm trùng sau khi bị sau khi bị trọng thương… Victor lao bổ đến trước mặt Nick liều mạng lắc bả vai nàng.
“Cô sẽ bị ngài ấy đánh đứt đôi thành hai mảnh chết tươi mất, mau đồng ý đi lưu đày đi!”
Nick nghiến chặt răng, lắc lắc đầu.
Nàng không muốn lại đánh mất những thứ quan trọng nữa. Không muốn ăn không đủ no áo không đủ mặc, không muốn sau khi bị thương, ốm đau còn phải chịu giày vò khổ sở, càng không muốn… không muốn… không muốn lại trải qua những tháng ngày cô đơn lưu lạc nữa.
“Tôi chấp nhận phạt roi, thưa thuyền trưởng”.
Đôi mắt đen láy, trầm tĩnh như mực, Hayreddin nhìn chăm chú khuôn mặt non nớt im lặng rất lâu, rất rất lâu. Nhưng cuối cùng, mệnh lệnh sắt đã vẫn bật ra khỏi miệng hắn: “Bác sĩ, chuẩn bị roi đi, sáng sớm mai sẽ hành hình”.