Hải Yến Hà Thanh

Chương 23




Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cho đến khi ta gần như sắp nghẹt thở, làn da trắng như sứ nở rộ màu đào, chìm nổi trong nước.

Ánh mắt Hàn Thủy tối sầm lại, giơ tay ôm ta, đỡ ta lên một chút, lòng bàn tay từ eo chậm rãi vuốt lên. Ta vặn eo đưa người về phía trước, hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay hắn.

Bàn tay Hàn Thủy quen cầm đao kiếm, vậy mà khi nắm lấy ta lại phù hợp đến ngoài ý muốn, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng lưu luyến trên eo ta.

“Hàn Thủy……” Ta r3n rỉ bám vào vai hắn.

Sự thăm dò nhẹ nhàng của đầu ngón tay hắn khiến ta ý loạn tình m3, hơi nước bốc lên, hắn vẫn còn do dự, mà ta đã tới cực điểm, trong mắt ngoại trừ hắn ra không còn chứa được gì khác, chỉ biết mình sắp chet, khóc lóc cắn vành tai hắn, “Cầu xin ngươi...”

Lời nỉ non của ta bị Hàn Thủy cắt đứt, cùng lúc đấy khoảng trống trong ta được lấp đầy, ta đột nhiên cảm thấy đau đớn, cắn răng không muốn để hắn biết, nhưng hắn lại dừng lại, rút người ra hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.

Trong màn ái muội m.ô.n.g lung, ta cuối cùng cũng tìm lại được một tia lý trí, nghe thấy hắn thì thầm bên tai ta: "Trường An... Ta..."

"…Yêu nàng."

"Ta cũng vậy..."

Đêm nay, là giấc mộng hoang đường diễm lệ nhất trong cuộc đời ta, chỉ cảm thấy hồng trần vạn trượng có một người này là đủ, vô vàn đòi hỏi, triền miên đến chet.

17.

Ta như là mơ một giấc mơ cực kỳ điên cuồng.

Điên cuồng nhưng không hối hận.

Cơn đau nhức toàn thân sau khi tỉnh lại nói cho ta biết đó không phải là mơ, mà là nguyện vọng nhiều năm được như ý.

Ta lười biếng giơ tay xoa xoa mắt, nhìn sang bên cạnh. Hàn Thủy quả nhiên ở đó.

Hắn vẫn còn đang ngủ, ta mơ hồ nhớ lúc dược hiệu tan đi đã là nửa đêm, đến cuối cùng ta gần như hôn mê, là hắn thay ta lau người rồi đưa ta về giường.

Ta duỗi một ngón tay phác họa đường nét cứng cáp trên gương mặt nghiêng của hắn, trong lòng vô cùng vui mừng.

Xương mày hắn, sống mũi hắn, môi hắn…… người mà ta tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc cũng thuộc về ta.

Nhưng mà hắn vậy mà lại nguyện ý cùng ta ngủ chung một giường, là đã nghĩ thông rồi sao?

“Ưm……” Hàn Thủy khẽ hừ một tiếng từ trong mũi, còn chưa mở mắt ra bắt lấy tay ta, ta chống tay bò lên người hắn, ngón tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn: “Còn chưa tỉnh sao?”

“Trường An.” Đôi mắt vốn lạnh nhạt của hắn nhuốm màu ấm áp, nở rộ tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu xiên qua rèm trúc, hắn ôm eo ta để ta gần hắn hơn, hôn nhẹ lên vành tai ta.

Hắn chủ động như vậy, ta ngược lại đột nhiên xấu hổ, ấp úng một lúc, nắm chặt áo mỏng của hắn hỏi: “Ngươi nghĩ thông rồi?”

Hàn Thủy im lặng một lúc: “Không nghĩ thông thì sao, ngươi đều……”

Ngữ khí này giống như ta là một tên ác bá, đêm qua cuo.ng đoạt thiếu nữ nhà lành vậy.

“Đúng vậy đúng vậy, ta đều đã cuo.ng đoạt ngươi, sau này ngươi không chạy được đâu.” Ta hung hăng véo eo hắn một cái, khiến hắn né tránh, “Đừng náo.”

Không cho thì không làm sao. Giọng ta vẫn còn khàn, không muốn nói nhiều, cố ý thổi khí vào tai hắn: “Hàn Thủy, tai ngươi hình như nhạy cảm giống eo....”

Hàn Thủy rốt cuộc cũng không nhịn được sự trêu chọc lung tung của ta, lật người một cái đổi vị trí áp ta xuống, lòng bàn tay vuốt v e n.g.ự.c ta, “Ngươi đoán xem là ai không chịu nổi trước?”

Thân thể sau đêm qua vẫn còn rất mềm, nào chịu nổi dày vò như vậy, ta nhịn không được r3n rỉ một tiếng, ủy khuất nắm lấy đầu ngón tay hắn: “Không dám nữa.”

Hàn Thủy buông tha ta, vung tay ôm ta vào lòng, “Ngoan.”