Từ Phụ Tuyết của Thái Huyền Tông trời sinh đã có kiếm cốt và Động Đình long quân trời sinh đã có đạo cốt của Vạn Pháp Đạo Môn, đều là những thiên tài có triển vọng và tài năng xuất sắc.
Tên tán tu họ Miêu này thế mà lại một mình độc chiếm cả hai người!
Thậm chí Động Đình long quân còn chính miệng thừa nhận tên tán tu họ Miêu này là đạo lữ của hắn trước mặt mọi người, nói rõ rễ tình đâm sâu, đã vậy thái độ trân trọng đến mức như muốn lập tức dùng kiệu tám người khiêng đưa y trở về Vạn Pháp Đạo Môn làm đại lễ thành hôn.
Ngày đó quần chúng vây xem ở tửu lâu ít nhất cũng có tới trên trăm người, bọn họ vừa ra khỏi ngưỡng cửa đã vội vàng kể với hàng xóm láng giềng, đạo lữ, bạn cũ mọi chuyện hôm nay sống động như thật
Cùng ngày, tiệm sách trên phố tung ra mấy cuốn tiểu thuyết phiên bản khác nhau, lại mời các tác giả chuyên viết truyện tình cảm* chắp bút, trong tiểu thuyết còn xen lẫn lượng lớn từ ngữ tục tĩu và các loại biện pháp tu từ khác.
*raw 风月
1 chỉ thú vui du ngoạn.
2 chỉ chuyện yêu đương của trai gái
Giữa từng hàng chữ, tình ý lưu luyến, hương diễm không gì sánh bằng.
Câu nói này, chính là từ trên phố truyền ra.
…
Nơi tiếp khách của Thái Huyền Tông.
Trong một gian phòng của Vạn Pháp Đạo Môn, đám đệ tử và Võ Yếu Ly tụ lại bên nhau nhìn chằm chằm Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù một mình ngồi một chỗ, lặng lẽ ăn bát canh ngọt được mang đến vào giờ ngọ, vị rất ngon nhưng y cũng không quên tỏ ra nội tâm y đang cực kì đau khổ.
Võ Yếu Ly: ”Miêu Thù?”
Miêu Tòng Thù: ”Nghệ danh ta tùy tiện đặt ở bên ngoài mà thôi.”
Võ Yếu Ly đập bàn đứng dậy, trước tiên nói với nhóm sư điệt: ”Các ngươi đều ra ngoài trước đi.” Thấy mọi người vẫn còn đứng im, cậu lạnh mặt quát lớn: ”Nhanh lên! Ta đã nói vậy rồi mà còn đứng lì ra đấy?!”
Thấy cậu nghiêm túc, nhóm sư điệt không còn cách nào khác đành phải lục tục đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Miêu Tòng Thù còn nhiệt tình nháy mắt ra hiệu, hy vọng có thể nghe y kể một chút về chuyện tình gay cấn hào hùng hồi xưa của mình.
Võ Yếu Ly dùng một tấm màn ánh sáng chặn tiếng nói chuyện của hai người lại, làm đám sư điệt đang đứng ngoài cửa nghe lén giận đến bóp cổ tay.
Sau khi xác định không có ai nghe lén, Võ Yếu Ly lúc này mới chạy nhanh tới hỏi: ”Sao ngươi lại thành ra thế này?”
Cậu bây giờ rất bối rối.
Huynh đệ tốt ngày xưa giờ bỗng nhiên trở mình biến thành sư thẩm của cậu, lực đánh của chuyện này không thua gì so với việc người yêu biến thành mẹ kế.
Tâm lý không thể chấp nhận chủ yếu là vì không thể nhượng bộ được chuyện bối phận.
Miêu Tòng Thù ăn xong canh ngọt, đặt chén và muỗng xuống, tự hỏi trong chốc lát rồi nói với cậu: ”Ta và tiểu sư thúc của ngươi từng quen nhau, nhưng sau đó chúng ta đã chia tay rồi.”
Võ Yếu Ly: ”_ _”
Miêu Tòng Thù: ”Thuyền bạch ngọc là quà chia tay mà tiểu sư thúc ngươi tặng ta.”
Võ Yếu Ly: ”!!”
Miêu Tòng Thù: ”Tiểu sư thúc nhà các ngươi là tình duyên trời định của ta.”
Võ Yếu Ly: ”!!!”
Võ Yếu Ly: ”Mẹ nó, tình duyên trời định của ngươi không phải là Từ Phụ Tuyết sao?”
Miêu Tòng Thù: ”Có ai quy định đời người chỉ có thể có một tình duyên trời định không?”
Võ Yếu Ly: ”Không có.”
Miêu Tòng Thù: ”Là như thế này, lúc tiểu sư thúc của ngươi còn là Đăng Tê Chi, hắn là tình duyên trời định của ta. Đến khi hắn với ta chia tay thì cũng giống như tình duyên đã chết, tình duyên đã chết thì tất nhiên là phải có tình duyên mới rồi?”
Võ Yếu Ly: ”...” Những lời này nghe cũng thật cmn có lý. “Nhìn thái độ của tiểu sư thúc ta, hắn hẳn là muốn quay lại với ngươi.”
Miêu Tòng Thù: ”Ta từ chối.”
Võ Yếu Ly: ”Ngươi không vừa mắt tiểu sư thúc vừa có tài vừa có sắc của Vạn Pháp Đạo Môn chúng ta?”
Miêu Tòng Thù: ”Không phải.”
Chủ yếu là vì bây giờ y có bạn trai rồi.
Bạn trai hiện tại còn rất điên, không dễ dỗ.
“Nam nhân đã từng nhìn thấy biển rộng rồi sao còn có thể lưu luyến quá khứ?”
“Ngươi có ý gì?” Võ Yếu Ly cảm thấy từ nãy đến giờ bạn tốt đều lải nhải những chuyện mà mình không hiểu, chẳng lẽ là giữa bọn họ đã có khoảng cách thế hệ. ”Quên đi, dù sao ta cũng không thể chấp nhận việc ngươi đột nhiên biến thành sư thẩm của ta.”
Đúng lúc cậu đang muốn nói tiếp thì phát hiện tấm màn ánh sáng vừa dựng lên đột nhiên dao động, ngay sau đó liền bị phá vỡ, Đăng Tê Chi cũng đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Trên người hắn khoác chiếc đạo bào màu xanh trắng thêu họa tiết chim hạc không nhiễm chút bụi trần, mái tóc trắng được cố định bằng phát quan gọn gàng, lông mi dài mảnh rậm rạp rũ xuống hợp với mí mắt dưới tạo thành bóng râm, tay phải cầm một cây phất trần tựa như tiên nhân nơi núi cao mây phủ.
Đăng Tê Chi trước tiên nhìn về phía Võ Yếu Ly: ”Ngươi còn có việc gì sao?”
Võ Yếu Ly: ”Chắc là không.”
Đăng Tê Chi: ”Đi ra ngoài.”
Võ Yếu Ly: Đúng là Thiên Đạo có luân hồi.
Cậu cô đơn hèn nhát bước ra ngoài, làm lơ ánh mắt cầu cứu của anh em tốt, trong lòng bi thương nghĩ: Người yêu trở thành chị em, anh em lại hóa mẹ kế. Thật là thế đạo khôn lường.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Miêu Tòng Thù và Đăng Tê Chi, Đăng Tê Chi giơ tay dựng lên một tấm màn ánh sáng có tác dụng cách âm tránh cho người bên ngoài nghe lén.
Đăng Tê Chi phất tay đem cây phất trần màu trắng bạc thu lại: ”Ta đi tìm ngươi.”
Miêu Tòng Thù theo bản năng hỏi lại: ”Ngươi lại muốn dùng tình quan để khám phá đạo pháp sao?”
Đăng Tê Chi nghe vậy, im lặng trong chốc lát rồi nói: ”Ta muốn cùng ngươi kết làm đạo lữ. Chờ sau khi yến hội của Thái Huyền Tông kết thúc, ngươi theo ta về Vạn Pháp Đạo Môn đi. Chúng ta tổ chức đại lễ thành hôn, về sau dù là tu vi hay đạo pháp đều là của chung. Ngươi cũng không cần phải làm tán tu, không cần lang thang khắp nơi nữa.”
Miêu Tòng Thù: ”?”
Tên bạn trai cũ họ Đăng này hình như không phải đang nói đùa.
Nhận ra điều này, Miêu Tòng Thù không hề có chút hứng thú nào liền từ chối: ”Tán tu bốn bể là nhà, bạn bè thân thích của ta nhiều như vậy, bị ngu mới gia nhập môn phái. Còn nữa, ta hiện tại là hoa đã có chủ, bạn trai bây giờ của ta vừa đẹp vừa trâu hơn nữa còn có bệnh tâm thần… Không phải, dù sao bạn trai hiện tại của ta cũng rất tốt, tạm thời ta không định chia tay tìm người khác.”
Đăng Tê Chi bình tĩnh nhìn y, chỉ nói: ”Miêu Thù, ta hiểu ngươi, ngươi rất coi trọng tình cảm.”
Lúc trước, khi yêu nhau, Miêu Thù trả giá nhiều nhất, trong mắt trong tim y lúc đó đều tràn ngập tình cảm, hắn không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được.
Hắn cũng biết trước kia hắn làm như vậy quá tuyệt tình cho nên bây giờ muốn quay lại tất nhiên không dễ, nhưng mà Miêu Thù thật sự rất coi trọng tình nghĩa, trong lòng y chắc chắn vẫn còn có hắn.
“Ngươi giận ta, trách ta thậm chí hận ta đều là chuyện đương nhiên.” Nhưng Đăng Tê Chi vẫn không tin Miêu Thù có bạn trai mới, hắn nói: ”Trước kia chấp niệm của ta là đạo, theo đuổi cũng là đạo, cho rằng bản thân có thể từ bỏ bất cứ điều gì. Thời điểm ở Vạn Pháp Đạo Môn, ta đã bế quan buộc mình không được nghĩ về ngươi, quan tâm đến ngươi, nhưng tất cả đều vô ích. Hai trăm năm trôi qua, chấp niệm của ta từ đạo biến thành ngươi.”
“Miêu Thù, hiện tại chấp niệm của ta, chính là ngươi.”
Miêu Tòng Thù từ chối một cách uyển chuyển: ”Không được đâu.”
Mấy câu như “chấp niệm là y” linh tinh nghĩ thôi đã cảm thấy sợ rồi, vì suy cho cùng, chấp niệm của người tu chân kết cục thường là bị đánh chết để nâng cao tâm cảnh và tu vi.
“Nếu không thì ngươi chờ một chút? Chờ ta chia tay với bạn trai hiện tại, nếu còn chỗ ta chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.” Miêu Tòng Thù xếp cho hắn một chỗ vào danh sách người yêu tương lai của mình, con số đã xếp đến ngàn vạn năm sau.
Đăng Tê Chi rót một ly linh trà, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào mép ly, trà trong ly trong chốc lát đã bị đông cứng thành băng, nháy mắt sau hóa thành bột phấn, gió vừa thổi lập tức bay đi.
Hắn ngước mắt, trong đôi con ngươi màu xám bạc có một vệt đỏ hiện lên.
“Miêu Thù, ta không phải đang thảo luận về vấn đề này với ngươi.”
Miêu Tòng Thù trong lòng vang lên một tiếng ‘lộp bộp’, y suýt nữa thì quên người trước mắt này trước kia không chỉ là con cưng của trời ở Vạn Pháp Đạo Môn, mà hắn còn là Động Đình long quân.
Long tộc, dù ở trong Yêu tộc cũng không tìm ra được chủng tộc nào mạnh mẽ hơn bọn họ.
Nhân gian tôn bọn họ là quân vương, Thiên Đạo đã định sẵn từ khi sinh ra bọn họ đã cao hơn các sinh linh khác một bậc, khiến bọn họ trở thành vị vua với dòng máu mạnh mẽ.
Càng là kẻ mạnh được trời cao ưu ái thì càng độc đoán ngang ngược, càng không chấp nhận nổi việc người khác cãi lời mình, cảm thấy trên trời dưới đất chỉ có bản thân mình mới là cao quý.
Nếu Miêu Tòng Thù là một người có liêm sỉ có đạo đức, bây giờ nhất định y đã mắng Đăng Tê Chi bằng những lời lẽ gay gắt sau đó bị Đăng Tê Chi tức giận dùng phất trần đâm chết.
Nếu y là một người dũng cảm trung trinh, bây giờ hẳn là y sẽ dùng tình cảm để lay động lòng người, dùng lý trí khiến đối phương thấu hiểu, nói ra tấm lòng kiên trinh bất khuất của y với bạn trai hiện tại, rồi bị Đăng Tê Chi sau khi nhận được lời từ chối dùng phất trần đâm chết.
Nhưng mà sự thật là Miêu Tòng Thù không chỉ không có đạo đức tiết tháo mà ngay cả trinh tiết cũng vứt đi được, hơn nữa còn tham sống sợ chết, những tên bạn trai mà y từng dây dưa cùng có thể xếp thành một đội bóng luôn rồi.
Vì vậy Miêu Tòng Thù nói: ”Được rồi. Vậy theo ý ngài.”
Mấy chuyện như bạn trai cũ muốn quay lại này đương nhiên là phải giao cho bạn trai hiện tại xử lý rồi, dù sao một con cá mặn yếu ớt như y có thể làm được gì chứ?
Đăng Tê Chi: ”Ngươi bây giờ đang ở cùng một phòng với Võ Yếu Ly sao?”
Miêu Tòng Thù: ”Đúng vậy.”
Đăng Tê Chi: ”Chuyển đến ở cùng ta.”
Miêu Tòng Thù: ”Chuyện này không tốt lắm.”
Đăng Tê Chi: ”Cả ngày ở chung với sư điệt thì còn ra thể thống gì nữa?”
Miêu Tòng Thù: ”Ta không ‘chơi’ anh em của mình.”
Đăng Tê Chi nhíu mày, không đồng ý với cách nói thô tục mà y vừa thuận miệng nói.
Miêu Tòng Thù: ”...” Được rồi. Động Đình long quân trời quang trăng sáng tất nhiên là không thể giống với tục nhân.
Phản kháng không có hiệu quả thì tất nhiên là không thể phản kháng được rồi, bởi vậy Miêu Tòng Thù dọn khỏi phòng của Võ Yếu Ly, trước khi đi hai người còn ôm nhau khóc rống. Một người khóc cho sự trong trắng đã không còn nữa của bản thân đã vậy còn có thể bị tên người yêu thần kinh của mình ©hịch đến chết đi sống lại, một người khóc vì mệnh bản thân thật khổ, anh em lại biến thành sư thẩm, vô duyên vô cớ lại có thêm một tên trưởng bối rác rưởi.
Tâm trạng chán nản của Miêu Tòng Thù lúc vừa đến chỗ ở của Đăng Tê Chi thì lập tức thay đổi, đơn giản là vì nơi Đăng Tê Chi ở là một cái động phủ vô cùng lớn, nơi đây non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, linh khí ngập tràn, bốn phía đều là trái cây, linh thảo.
…
Nội môn của Thái Huyền Tông.
Trưởng lão quản lý ngoại môn Câu Lật sau khi nghe Cảnh Vãn Thu nói có một tán tu tự nhận mình là cha của Từ Phụ Tuyết, nhanh chóng nói bản thân sẽ đi xác nhận.
Đúng lúc tông chủ và Từ Phụ Tuyết cũng ở đó, tông chủ vừa nghe thấy đầu bản thân tự nhiên lại mọc lên một cặp sừng, giận đến mức suýt thì lao đi giết tên tán tu áo xanh kia.
Cũng may mà Cảnh Vãn Thu rất nhanh đã nói rõ tên tán tu kia là cha nuôi chứ không phải cha ruột.
Sau khi chiếc sừng vô hình trên đỉnh đầu tông chủ dần biến mất, vẻ mặt hắn nhanh chóng hiền hòa như cũ, quay đầu lại hỏi con trai: ”Phụ Tuyết, có phải tên tán tu kia muốn tống tiền con không?”
Từ Phụ Tuyết nghe thấy Cảnh Vãn Thu nhắc lại chuyện Miêu Tòng Thù nuôi hắn 13 năm, không khỏi nhớ đến quãng thời gian trước kia khi hắn ở nhân gian.
Hắn và Miêu Tòng Thù không phải là không có quãng thời gian ngọt ngào, chỉ là ở chung hòa thuận không phải là khát vọng chân chính mà lòng hắn hướng tới.
“Phụ Tuyết?”
Từ Phụ Tuyết: ”Y từng nuôi lớn con. Khi còn nhỏ, con không có khả năng tự bảo vệ mình, vì vậy mà từng làm ăn mày, cũng từng làm nô lệ, là y mang con đi, nuôi con lớn.”
Nếu đây là thứ mà Miêu Tòng Thù muốn, vậy cho y đi. Sau đó cắt đứt hoàn toàn, từ này về sau bọn họ không còn liên quan gì nữa.
Tông chủ nhíu mày hỏi: ”Vậy chuyện của Ôn Cẩm Trình là sao?”
Từ Phụ Tuyết che giấu đi những suy nghĩ tối tăm trong lòng, nở nụ cười rực rỡ: ”Lúc ấy Cẩm Trình là thế tử, hắn chu cấp tiền cho con, cho con đi học, dạy con biết chữ. Sau đó hắn lại vì cứu con mà bị thương, đến nỗi bây giờ vẫn còn di chứng. Cha, con không thể làm hắn thất vọng được.”
Tông chủ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt sáng tỏ sắc bén, sau một lúc lâu lại trở về vẻ mặt hiền hòa như cũ: ”Được. Cha sẽ chữa khỏi bệnh cho hắn. Còn tên tán tu ở ngoại môn kia, con muốn xử lý như thế nào?”
Từ Phụ Tuyết: ”Cho y một ít linh khí để báo đáp đi.”
Tông chủ: ”Cũng được.”
Hắn và các trưởng lão phong khác bàn bạc với nhau cùng lúc đó hỏi Cảnh Vãn Thu tính cánh của tên tán tu kia, Cảnh Vãn Thu đáp: ”Lõi đời, hơn nữa còn có lòng tham không đáy”. Bởi vậy tông chủ và các trưởng lão quyết định đến Thanh U Phong để gặp mặt tên tán tu kia, có bọn họ ở đấy trấn áp tình hình đoán chừng tu sĩ kia sẽ kiêng kị không dám đưa ra những yêu cầu quá đáng.
Tông chủ: ”Phụ Tuyết, con không cần đi theo, mất công y lại lợi dụng lòng tốt của con.”
Từ Phụ Tuyết gật đầu: ”Con nghe lời cha.”
Nghe vậy, tông chủ cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
…
Miêu Tòng Thù ăn ngon uống tốt, thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc đến trưa mới tự tỉnh, Miêu Tòng Thù nằm ở trên cành cây đại thụ, duỗi cái eo lười đã nằm quá lâu mãi đến khi phù truyền tin truyền đến tin tức từ nội môn của Thái Huyền Tông, lúc này y mới chậm chạp bò từ trên cây xuống.
Y đứng ở chỗ cũ hái một quả đào mật thủy, lau lau vài cái rồi cắn một miếng, thịt quả mềm mại mọng nước lại còn cực kì thơm ngon, Miêu Tòng Thù cầm phù truyền tin, lắng tai nghe lại một lần nữa: Xin mời Miêu đạo hữu mau chóng đến Thanh U Phong.
Thanh U Phong… là chỗ nào vậy?
Đăng Tê Chi không có ở đây, lần này hắn rời khỏi Vạn Pháp Đạo Môn hình như là còn có chuyện gì khác phải làm, vậy nên hắn vội vàng đến đi, thường xuyên không thấy bóng dáng.
Miêu Tòng Thù đối với việc của hắn không có hứng thú, hái một đống đào mật thủy để ở trong không gian giới tử rồi đi ra ngoài, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn.
“Này người anh em, đi đến Thanh U Phong như nào vậy?”
Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn vừa nhìn thấy Miêu Tòng Thù lập tức kích động nói: ”Tiểu sư thẩm tổ!”
Câu “tiểu sư thẩm tổ” này thật sự giống như có linh hồn, khiến Miêu Tòng Thù rùng mình, tinh thần hoảng hốt.
“Ngươi gọi ta là Miêu đạo hữu là được rồi.”
Nhưng vị đệ tử này của Vạn Pháp Đạo Môn rất kiên trì: ”Luân lí cương thường* ta nào dám làm trái. Tiểu sư thẩm tổ, ngài vì sao lại muốn đến Thanh U Phong vậy? Thanh U Phong là chủ phong của Thái Huyền Tông, cũng là nơi tổ chức yến tiệc tiếp đãi khách khứa, các nghi lễ quan trọng của tông môn cùng với Giới Luật Đường quy định và thi hành mọi việc. Nếu không có việc gì quan trọng thì Thanh U Phong sẽ không mở cửa.”
*raw 伦理 纲常 (CV: cương thường luân lý) - Gồm Tam cương và Ngũ thường, là các đạo lý sống ở đời (theo đạo Khổng)
- Tam cương: Quân thần cương (Đạo vua, tôi), Phu thê cương (Đạo vợ chồng), Phụ tử cương (Đạo cha con)
- Ngũ thường: Nhân, Nghĩa, lễ, trí, tín
Có điều hắn còn chưa nói ra đó là nếu Thanh U Phong mở cửa cho người ngoài, nguyên nhân chính là vì người này có thù oán với Thái Huyền Tông bọn họ, bởi vậy mở Thanh U Phong để tất cả mọi người làm thẩm phán, có thù báo thù.
Tưởng tượng như vậy, đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn chợt cảm thấy không ổn.
Dù sao đây cũng là đạo lữ được tiểu sư thúc tổ chính miệng thừa nhận, vậy y chính là người của Vạn Pháp Đạo Môn bọn họ, mà người của Vạn Pháp Đạo Môn bị bắt nạt chẳng phải cũng chính là sỉ nhục mặt mũi của mỗi người bọn họ sao!
Chuyện này tuyệt đối không thể được! Chuyện vô cùng nhục nhã như vậy sao bọn họ còn có thể dung túng cho khí thế kiêu ngạo của Thái Huyền Tông.
Vì thế đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn nói: ”Tiểu sư thẩm tổ, ngươi chờ một chút, ta đi gọi người đến đây hỗ trợ.”
Miêu Tòng Thù: ”?” Này là muốn bày võ đài sao?
Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn bóp nát phù truyền tin dùng một lần rồi gửi cho tất cả các đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn đến dự tiệc, chẳng mấy chốc đã có mấy luồng ánh sáng hiện lên, hơn mười vị đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn đồng loạt xuất hiện trước mặt của Miêu Tòng Thù.
Trong đó có cả Võ Yếu Ly.
Bọn họ đều hướng về phía Miêu Tòng Thù nói: ”Tiểu sư thẩm / tiểu sư thẩm tổ!” Ngoại trừ Võ Yếu Ly.
Miêu Tòng Thù: ”...” Không phải chứ, người của Vạn Pháp Đạo Môn các ngươi đều chấp nhận mọi chuyện nhanh vậy sao? Vì sao không thử phản đối một chút chứ?
Y bị mọi người vây quanh đi đến trước sơn môn, ở trong tay đệ tử ngoại môn trông coi sơn môn lấy được bùa khởi động trận pháp dịch chuyển, trong nháy mắt đã tới Thanh U Phong.
Người trông cửa ở Thanh U Phong nghe được mục đích bọn họ tới đây, vội vàng xin chỉ thị của trưởng lão Giới Luật Đường.
Trưởng lão Giới Luật Đường: ”Bọn họ là khách, mời vào đi!”
Người trông cửa: ”...” Hơn mười vị đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn ở trước mặt hắn toát ra khí thế hùng dũng, nhìn qua không giống như tới đây làm khách mà ngược lại giống đến để đánh nhau hơn.
Cuối cùng người trông cửa vẫn cho bọn họ vào.
…
Ở Phù Vân Thành đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc áo bào trắng bên trên thêu hoa văn mây trắng trông rất giống người từ bên ngoài tới. Trong lòng bọn họ ôm chiếc trường cầm, bước đi thanh thoát không nhiễm bụi trần. Bọn họ im lặng bước đi, nhẹ nhàng như mây trôi nước lặng.
Đứng đầu đoàn người là một nam nhân cực kì đẹp, dù là tướng mạo hay dáng người thì đều là kiểu rất được đại chúng yêu thích, còn có một đôi mắt đào hoa đa tình. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại sẽ thấy, giữa đôi mày nam nhân ẩn chứa từ bi, ánh mắt yên tĩnh hiền từ, giống như ở trong lòng vô cùng từ bi.
Một vị tu sĩ có kiến thức sâu rộng trong tửu lâu thấy thế, ngạc nhiên nói: ”Chẳng lẽ đây là người của Bồng Lai Tông?!”
Bồng Lai Tông nằm trên một ngọn núi tiên ở Đông Hải Bồng Lai, sự thần bí và lánh đời của môn phái này chỉ đứng sau Côn Luân. Trăm năm cũng khó gặp một đệ tử của Bồng Lai Tông, thế mà lần này lại có tới tận mấy chục vị đệ tử của Bồng Lai Tông tới đây khiến cho các tu sĩ ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
“Vị đang đi ở đằng trước, chắc hẳn chính là thái thượng trưởng lão của Bồng Lai Tông, nghe nói trong người hắn chảy dòng máu của Dao Sơn cư sĩ _ _ Tiết Thính Triều.”
—----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Tiểu Thù: Người mà không giải quyết được chuyện giữa bạn trai cũ và bạn trai hiện tại thì không phải là một đối tượng tốt.
Bây giờ giá trị vũ lực của Miêu Miêu không cao lắm, nhưng mà y có nhiều linh khí, rất nhiều.