Miêu Tòng Thù thực sự đã nấu một nồi thuốc lớn màu đen tuyền, vì nấu bằng linh lực nên nhanh đã chín, không mất nhiều thời gian.
Y bưng một bát thuốc lớn đưa tới miệng Úc Phù Lê, hỏi: “Anh thích chủ động hay là bị động?”
Úc Phù Lê cau mày, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ và chán ghét đối với nước thuốc đen nhánh. Bình thường muốn kêu hắn ăn chút đồ ăn đã khó khăn, chứ đừng nói đến uống một bát thuốc lớn hương vị kinh tởm.
“Ta trả đá lưu ảnh lại cho em, đổi lại ta không muốn uống thuốc.”
Miêu Tòng Thù không để ý: “Tùy anh xử trí.” Dù sao y vẫn còn có rất nhiều đá lưu ảnh.
Úc Phù Lê thỏa hiệp, cúi đầu uống một ngụm, vị chua ngọt mát lạnh tràn ngập vị giác hắn, linh lực bọc trong chất lỏng thẩm thấu vào linh mạch, dần dần bao phủ lên miệng vết thương, đẩy nhanh quá trình hồi phục.
Không đắng? Úc Phù Lê nhướng mày.
Miêu Tòng Thù đợi hắn uống xong một bát, sau đó lấy lại dụng cụ, rửa sạch rồi để vào không gian giới tử, phần thuốc còn lại cũng được bỏ vào không gian giới tử để cất giữ và bảo quản. Sau khi dọn dẹp lại không gian giới tử, y liền nằm xuống bên cạnh Úc Phù Lê, cũng không dám chạm vào Úc Phù Lê, dù sao vết thương trên người hắn nhìn qua thực sự quá đáng sợ.
Nhưng y vẫn muốn chạm vào hắn, vì vậy giơ tay lên đặt lên mu bàn tay của Úc Phù Lê, bàn tay đó còn to hơn tay y một chút, trắng đến mức như không có máu, lại có chút lạnh lẽo. Miêu Tòng Thù nhắm mắt lại nói: “Linh lực sẽ giúp vết thương của anh tốt lên. Thuốc vừa rồi em dùng rất nhiều dược liệu chứa linh lực nấu thành, có thể khóa linh lực đến mức tối đa.” Dừng một chút, y nói thêm: “Thêm cả chút lí mộc và mận ngâm chua để bớt vị đắng.”
Tuy rằng thuốc đắng dã tật, nhưng Úc Phù Lê thà đợi vết thương từ từ lành lại còn hơn là nhai thuốc, còn chưa thấy ai kén ăn như vậy.
Trong ảo cảnh Linh Khư, Úc Phù Lê khá thích uống nước đá Lí Mộc, cho nên Miêu Tòng Thù khi sắc thuốc đặc biệt chọn vị chua ngọt mát lạnh này, cũng may là linh khí bên trong bị khóa lại, không mất đi.
Úc Phù Lê nắm ngược lại tay Miêu Tòng Thù nói: “Đã làm em lo lắng rồi.”
Miêu Tòng Thù: “Đừng nói chuyện, chữa trị vết thương của anh trước đi.”
Trong cung điện khổng lồ dưới lòng đất, ba viên minh châu Nam Hải tỏa ra ánh sáng ấm áp. Ở một góc của địa cung, trên chiếc thuyền bạch ngọc, Úc Phù Lê và Miêu Tòng Thù ôm lấy nhau, ở trong không gian yên tĩnh này tận hưởng giây phút thoải mái.
Miêu Tòng Thù dần dần chìm vào giấc ngủ, khi y mở mắt lần nữa, phát hiện Úc Phù Lê không còn ở bên cạnh mình nữa. Ngẩng đầu lên, y nhìn thấy Úc Phù Lê đang bước lên trên hố lớn, bộ quần áo dính máu ban đầu đã được đổi thành bộ đồ màu đen, hắn đang rũ mi nhìn chằm chằm vào xương cốt trong hố lớn.
Đó là vẻ mặt trầm trọng mà y chưa từng thấy trước đây, Miêu Tòng Thù cho rằng xương cốt trong hố là người quen cũ của hắn.
Liên hệ với lời ‘Chu Tước vương và Thiên Đạo bắt tay nhau lừa ta’ và ‘quất xác’ của hắn, y hoàn toàn có lý do để tin rằng Úc Phù Lê quen thuộc với bí cảnh này, thậm chí có thể quen biết chủ nhân ban đầu của bí cảnh.
Miêu Tòng Thù thu thuyền bạch ngọc lại, đang định đi tới an ủi Úc Phù Lê, lại thấy hắn giơ tay làm động tác "bắt" trong không trung, sau đó thu một mảnh xương màu đỏ vàng vào lòng bàn tay, rồi thản nhiên vung tay, xương trong hố nháy mắt biến thành tro bụi.
“...”
Nếu là người quen cũ, vậy chắc chắn có thù.
Úc Phù Lê ném khối xương màu đỏ vàng qua đây, Miêu Tòng Thù bắt lấy, sau đó hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Linh cốt Phượng Hoàng.”
“??” Miêu Tòng Thù đột nhiên cảm thấy trong đôi tay mình nặng đến ngàn cân, Phượng Hoàng là một sinh vật tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí còn cao quý hơn cả Chu Tước. Đống xương khô này nếu mang ra ngoài trưng bày, chắc chắn sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng Úc Phù Lê lại lấy xương của người ta ra nghiền nát thành tro, chuyện này quả thực không bình thường. “Có lợi gì sao?”
“Làm vật liệu chế tạo vũ khí.” Úc Phù Lê vẫy tay để y đến gần, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía quan tài đối diện. “Không nghĩ tới lại nhặt được linh cốt Phượng Hoàng, nếu vậy khi em tiến giai sẽ không xảy ra bất trắc.”
Úc Phù Lê trước đây từng nói muốn lên thiên đảo tìm kiếm tài liệu cấp thần để luyện chế vũ khí, luyện chế chúng thành thần khí phòng ngự để giúp y vượt qua lôi kiếp tiến giai Đại Thừa kì. Linh cốt Phượng hoàng là ngoài ý có được, vậy Úc Phù Lê ban đầu muốn cái gì?
Miêu Tòng Thù khó hiểu, nhét linh cốt Phượng Hoàng vào trong không gian giới tử, đột nhiên phát hiện bên trong cũng có một bộ linh cốt tương tự. Y hỏi: “Vậy bộ linh cốt trong giới tử của em là của ai?”
Úc Phù Lê: “Chu Tước vương.”
Miêu Tòng Thù im lặng, nghĩ thầm, ngài như này bị sét đánh cũng không oan.
Úc Phù Lê bước về phía trước, nhưng vẫn nửa tâm trí vẫn để ý Miêu Tòng Thù ở phía sau, nhìn thấy vẻ mặt chán nản bất lực của y, liền thấy buồn cười. Miêu Tòng Thù phản ứng thế nào, hắn đều cảm thấy buồn cười và vui vẻ.
Trong lúc thất thần, họ đã vượt qua cái hố lớn, đi đến trước quan tài ở trung tâm tòa tháp. Mãi đến khi lên đến đỉnh tháp, Miêu Tòng Thù mới phát hiện ra tòa tháp này và quan tài cao và rộng ngoài dự đoán.
Quan tài to cỡ một căn phòng, không biết được làm bằng vật liệu gì, trên thân quan tài khắc đầy trận pháp và cấm chế phòng ngự, nắp và thân quan tài rất kín kẽ, vừa nhìn đã biết rất khó mở ra.
Miêu Tòng Thù: “Anh thật sự muốn quất xác à?”
Úc Phù Lê: “Ta từng nói đùa bao giờ chưa?”
Chính là bởi vì không phải đùa nên y mới thấy kì lạ.
Chiếc quan tài này không chỉ được linh cốt Phượng Hoàng bảo vệ mà còn khắc đầy trận pháp phòng ngự, hẳn chính là nơi chôn cất các vị thần trong truyền thuyết. Lúc trước giết chết Chu Tước vương, còn có thể nói là vì trả thù, vì linh cốt và lợi dụng thiên lôi để nới lỏng cấm chế trong cơ thể, lý do rất đầy đủ.
Cho nên nếu bây giờ hắn cố ý vào địa cung quất xác, không hề có hận sâu thù nặng, chỉ đơn thuần vì thấy hứng thú vậy thì hắn quả thực là tên bệnh tâm thần độc nhất vô nhị.
Úc Phù Lê: “Em đang thầm mắng ta à?”
Miêu Tòng Thù: “Ngoại trừ khen anh, trong lòng em còn có thể nghĩ gì chứ?”
Úc Phù Lê: “Còn có thể rung động vì bóng lưng của người khác.”
Miêu Tòng Thù: Ồ, định tính sổ sau à?
Y khoanh tay, chẳng chút dao động, hoàn toàn không hề sợ hãi, dù sao y cũng không thật sự thay lòng đổi dạ.
“Em có thể đảm bảo rằng quá khứ mà Chu Tước vương kể lại hoàn toàn là hư cấu, bởi vì em thực sự không có ký ức về chuyện này. Những việc được ghi lại trên đá lưu ảnh là để chứng minh sự trong sạch của em. Về việc cắt riêng bóng lưng của Chu Tước vương, đó chắc chắn không phải là do em thay lòng đổi dạ.” Miêu Tòng Thù nói một cách chắc chắn: “Đó chẳng qua là vì em coi hắn ta thành anh thôi! Bóng dáng đó nhìn từ phía sau quả thực rất giống anh, suy cho cùng người mà em thật sự động lòng chính là anh!!”
Đùa chứ, hắn cho nghĩ rằng y còn chưa chuẩn bị lí do thoái thác mà đã chém gió rồi à? Không ai hiểu rõ đạo lý giữ ranh giới mỏng manh trong cuộc đời hơn y, nếu không y sớm đã chết chìm trong biển rộng từ lâu rồi.
Úc Phù Lê: “Em nói rất có lý, nhưng ta không nghe.”
Miêu Tòng Thù: Anh quả thực là quang minh chính đại kiếm chuyện vô cớ, mấy chiêu trò trong quá khứ của y hoàn toàn thất bại thảm hại. Quên đi, hắn ép mặc hắn, chỉ cần y quyết không thừa nhận là được
Y bày ra dáng vẻ cá mặn ‘em rất yêu anh, nhưng hầu hạ anh khó quá’, còn trợn mắt cá chết, làm vẻ mặt chán muốn chết.
Úc Phù Lê nheo mắt nhìn, giống như vận mệnh bóp chặt yết hầu của nhóc đáng thương, nắm lấy cần cổ nhỏ nhắn của Miêu Tòng Thù rồi nói: “Ở yên đó đừng đi đâu cả. Đợi sau khi ra ngoài ta sẽ giải quyết chuyện của em.”
Miêu Tòng Thù: “Em thì có chuyện gì chứ? Em vô tội.”
Úc Phù Lê như cười như không: “Ta một đường tới đây, hiếm khi ra khỏi Côn Luân, em đã cho ta rất nhiều bất ngờ.” Hắn nhéo nhẹ gáy Miêu Tòng Thù, nghiêng người qua, hôn nhẹ lên khóe môi y: “Miêu Miêu, em cho rằng ta thật sự hào phóng cho qua những chuyện đó như vậy sao? Ta còn chưa ra tay xử lý mấy thứ chướng mắt đó đâu.”
Miêu Tòng Thù co vai rụt cổ, cảm thấy sau lưng có chút lạnh, y nghĩ thầm, chẳng trách Úc Phù Lê trước đó không động vào đám người Lộc Tang Đồ, hóa ra là chờ sau khi bọn họ ra ngoài mới xử lý.
Úc Phù Lê: “Qua bên cạnh ngồi đi, ta đi mở quan tài. Nhớ phòng ngự cho tốt.”
Miêu Tòng Thù đi tới một bên ngồi xuống, lấy ra mười mấy cái linh khí phòng ngự quấn quanh người, sau đó ôm má thích thú nhìn Úc Phù Lê dùng bạo lực gỡ bỏ những cấm chế trên quan tài.
Một lúc sau, các cấm chế đều được gỡ bỏ, nắp quan tài bị mở, cắm vào vách tường của địa cung, Úc Phù Lê bước lên đạp vào mép quan tài, từ trên cao nhìn xuống thi thể trong quan tài.
Miêu Tòng Thù tò mò đi tới nhìn thử, chỉ thấy một người đàn ông sắc mặt hồng hào nằm bên trong, nhìn thoáng qua chỉ tựa như đang ngủ. Hắn mặc quần áo sang trọng, đội vương miện vàng, dung mạo ưu nhã, da đẹp như ngọc, dù nhắm mắt không nói một lời cũng có thể hấp dẫn ánh nhìn, thu hút sự chú ý của mọi người
Nhưng điều làm Miêu Tòng Thù càng khiếp sợ hơn nữa là khuôn mặt của người đàn ông này cực kỳ quen thuộc! Bởi vì đó chính là khuôn mặt của Úc Phù Lê!
Ngũ quan, tóc dài, dáng người mảnh khảnh cao 8 thước thậm chí cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên hầu kết cũng giống y đúc. Nếu không phải khi ấy Miêu Tòng Thù động tình, nhịn không nổi mà tức giận, như con thú nhỏ cắn lấy hầu kết của Úc Phù Lê, e rằng y cũng không phát hiện ra.
Miêu Tòng Thù nhìn qua nhìn lại giữa Úc Phù Lê bên cạnh và ‘Úc Phù Lê’ trong quan tài, ngơ ngác: “Đây là anh em song sinh của anh à?”
Cung điện dưới lòng đất là mộ của thần, nơi chôn cất thần linh. Úc Phù Lê là Chủ Thần. Hơn nữa bọn họ còn trông giống hệt nhau, hẳn hai bọn họ là anh em sinh đôi. Có lẽ quan hệ không tốt, nếu không thì sao tự nhiên lại đi quất xác mà chẳng có lý do?
Úc Phù Lê: “Không phải.” Hắn vung ống tay áo, lôi thi thể bên trong ra rồi ném xuống đất. Sau đó cuốn theo cả cỗ quan tài nặng nề đập mạnh xuống thi thể, máu thịt trong nháy mắt mơ hồ, tiếng xương cốt bị đập vỡ cực kì ê răng.
Miêu Tòng Thù hít sâu một hơi, cảm thấy da thịt mình đều đau đớn thay Úc Phù Lê.
Người đàn ông này thật tuyệt.
Nói đi quất xác, liền thật sự đập thi thể người ta thành thịt nát, đặc biệt người này còn giống như người sống, hơn nữa trông y đúc hắn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, quan tài lại bị ném văng ra, chỉ thấy thi thể bị đập nát đang trở lại hình dáng ban đầu với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Úc Phù Lê bóp trái tim của xác chết, ngón tay cách không s.ờ soạng, đột nhiên có những mảnh nhỏ màu vàng bay ra rồi bị hấp thụ vào lòng bàn tay hắn.
Miêu Tòng Thù liếc nhìn, đó là một mảnh vỡ của Mệnh Bàn.
Thi thể mất đi mảnh vỡ Mệnh Bàn nhanh chóng khô héo, biến thành xương trắng, cuối cùng tan thành bụi bay lơ lửng trong không trung. Khoảnh khắc mảnh vỡ Mệnh Bàn bị Úc Phù Lê hấp thụ hoàn toàn vào cơ thể, toàn bộ cung điện dưới lòng đất bắt đầu rung lắc dữ dội, kề trên bờ vực sụp đổ, linh lực cuồng loạn, gây ra náo loạn.
Miêu Tòng Thù cố gắng giữ vững cơ thể, nói với Úc Phù Lê, “Địa cung sắp sụp rồi. Chúng ta mau đi thôi.”
Úc Phù Lê ôm eo y nói: “Không chỉ địa cung, mà toàn bộ bí cảnh đều đang rơi xuống. Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta xuất phát.”
Miêu Tòng Thù sửng sốt một chút, đáp: “Được.”
Cung điện dưới lòng đất đang sụp đổ, bên ngoài cung điện dưới lòng đất, Thiên Không Thành, đầm lầy xác chết, cây hoàng kim... Toàn bộ bí cảnh đều đang rung chuyển, linh lực cạn kiệt lại tràn đầy đang ở trạng thái cực kỳ bất ổn. Các tu sĩ không chuẩn bị trong phút chốc hấp thu quá nhiều linh lực, dẫn đến linh mạch của họ nổ tung, một số tu sĩ nhận ra có gì đó không ổn nên nhanh chóng khai thông và kiểm soát nó, trái lại nhanh chóng tiến giai mà không cần phải chịu lôi kiếp.
Đây vừa là cơ hội, cũng vừa là một thử thách của thảm họa.
Một số tu sĩ canh giữ ở núi Thái Huyền nhận thấy có điều gì đó không ổn, bèn nhanh chóng thông báo cho các trưởng lão trong sư môn của mình. Hơn chục tông chủ và trưởng lão của mười mấy môn phái lớn lần lượt đi tới, tụ tập ở rìa xa xa quan sát, tông chủ Thái Huyền tông cau mày nói: “Bí cảnh đã mở?”
“Mới có tám tháng, đây là thời gian bí cảnh tồn tại ngắn nhất.”
“Các ngươi không chú ý tới linh khí bỗng nhiên dồi dào sao? Linh khí tràn ngập trong trời đất, chính là truyền ra từ trong bí cảnh… Trông không giống bí cảnh mở ra, hình như bí cảnh đã sụp đổ rôuf!”
“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân linh lực phục hưng sao?”
…
Họ trò chuyện rất nhiều, trong lòng có lo lắng nhưng cũng có sự phấn khích khi chứng kiến những thay đổi mang tính lịch sử của Tu chân giới và sự mong chờ được phi thăng. Tu chân giới đã nhiều năm không thấy tu sĩ phi thăng, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí mỗi năm một ít, có lẽ ngàn năm, vạn năm nữa thôi, linh khí sẽ biến mất, Tu chân giới sẽ trở thành một thế giới phàm trần, không còn tu sĩ nào nữa.
Những năm gần đây, mấy tông môn lớn lần lượt phát hiện trời có dị tượng, sau nhiều lần suy đoán, cuối cùng đưa ra kết luận Tu chân giới sẽ nghênh đón một đợt bùng nổ linh khí lớn.
Đây là kỳ ngộ!
Họ lo sợ bối rối bất an, nhưng phần nhìn là mong chờ.
Tông chủ Thái Huyền Tông thở dài: “Không biết Phụ Tuyết và những người khác thế nào rồi.”
Các trưởng lão gần đó nghe vậy liền an ủi vài lời.
Lúc này bí cảnh Thái Huyền cũng xảy ra biến hóa lớn, mấy vạn tu sĩ tiến vào ban đầu bây giờ chỉ còn lại mấy nghìn người, bọn họ rất nhanh ý thức được tình hình hiện tại là bí cảnh có vấn đề nên nhanh chóng tìm cách ứng phó.
Đám người Doanh Phương Hộc trong đầm lầy xác chết ngừng động tác cướp đoạt thiên tài địa bảo, chuẩn bị rời đi. Một số người của Vạn Pháp Đạo Môn trên đường tình cờ gặp được thuyền lầu của Đăng Tê Chi và Hợp Hoan Tông, lại phát hiện Từ Phụ Tuyết và Cảnh Vãn Thu cũng ở bên trong, bèn dứt khoát liên thủ với nhau để bảo vệ thuyền lầu, tránh nguy hiểm do cơn lốc linh lực sinh ra khi bí cảnh và Tu chân giới hợp lại.
Lộc Tang Đồ đứng trên đỉnh núi, sử dụng thanh yêu đao quỷ đầu cắt xuyên cơn bão linh lực đang quét tới đây. Ở trung tâm hồ nước rộng lớn phía xa, Tiết Thính Triều lại một lần nữa dìm chết tàn hồn mãi vẫn không chịu buông xuôi chấp niệm, vẫn cố gắng cướp lấy thân thể hắn của Ôn Cẩm Trình, đằng sau hắn là những người của Bồng Lai Tông đang đứng cung kính.
Bầu trời chợt sáng rồi tối, đột nhiên nứt ra một khe hở lớn, giống như gà con phá vỏ, một dòng linh lực cuồn cuộn trong cuộc đấu tranh giữa trong và ngoài đã gây ra cơn lốc linh lực. Sau khi cơn bão đi qua, bí cảnh sẽ hòa làm một với Tu chân giới.
**
Úc Phù Lê dẫn Miêu Tòng Thù trực tiếp vượt qua cơn bão linh lực, rời khỏi bí cảnh rồi đáp xuống mặt đất Tu chân giới. Lòng bàn chân vừa chạm vào cỏ mềm, liền có một con cá voi đen từ dưới đất nổi lên, cái đuôi mềm mại quấn hai vòng quanh mắt cá chân của Miêu Tòng Thù, sau khi cá voi kêu lên hai tiếng “ủ ù” thì biến thành một con chim ưng béo tròn.
Con chim ưng đen bay thẳng vào lòng Miêu Tòng Thù, nhưng vừa chạm vào người bạn nhỏ ấm áp của mình, thì đã bị tên chủ nhân bệnh tâm thần tóm chặt đôi cánh rồi thô bạo ném nó ra ngoài.
Ưng đen: Tên chủ nhân chó chết.
Bí cảnh và Tu chân giới vẫn đang dung hợp, người bên trong chật vật muốn ra ngoài, người bên ngoài thì giúp đỡ người bên trong thoát ra. Úc Phù Lê và Miêu Tòng Thù đã rời khỏi dãy núi Thái Huyền, tạm thời ở lại tửu lâu xa hoa nhất Phù Vân Thành.
Đang lúc chạng vạng, Miêu Tòng Thù nhìn về ngọn núi Thái Huyền đằng xa, nơi đó xuất hiện ánh sáng rực rỡ, thu hút rất nhiều người ở Phù Vân Thành đến xem.
Trên thực tế, những tia sáng tuyệt đẹp đó được sinh ra bởi sự va chạm và nổ tung của cơn bão linh lực, cảm giác rất kỳ diệu.
Miêu Tòng Thù nằm lười biếng trên ban công ngắm cảnh đẹp nhất, lẩm bẩm: “Hôm nay hoàng hôn đẹp quá. Em muốn ăn cá khô với đầu thỏ cay.”
Nói là làm, y lập tức tìm thế thân phù, bảo nó đên phía tây thành phố mua đầu thỏ cay và thịt thỏ, đầu vịt cay, lại thêm chút rượu trái cây ướp lạnh. Trong ánh hoàng hôn còn mang theo chút hơi nóng của mùa hè, vừa cảm nhận gió nhẹ thổi qua, vừa ngắm ráng chiều, tiện thể nhìn các tu sĩ điều khiển các loại linh khí trở về thành, hoặc đi Thái Huyền Tông ăn đồ ngon, nửa ngày nhàn của kiếp phù du cũng chẳng được vui sướng như vậy..
Miêu Tòng Thù nheo mắt nhìn, một lúc sau lại mở mắt ra, thẳng lưng ngồi xếp bằng, những nghi ngờ trong lòng vốn y cũng không để ý nhiều, nhưng theo thời gian trôi, nó ngày càng lớn dần, làm cho ruột gan y đều cồn cào vì hiếu kì.
Tại sao lão Úc lại đối đầu với Thiên Đạo? Tại sao Thiên Đạo và Chu Tước vương lại bắt nạt lão Úc? Vì sao vị thần trong quan tài ở cung điện dưới lòng đất lại giống hệt lão Úc?!
Miêu Tòng Thù ấn ấn ngực mình, bây giờ y cảm thấy rất đau đớn.
Ngoài đau đớn ra thì chẳng còn gì khác. Sao y có thể nghĩ rằng mình không tò mò chứ? Sao y có thể bỏ lỡ thời điểm tốt nhất giải đc thắc mắc trong lòng mình?
Không biết bây giờ hỏi lão Úc thì có còn nhận được câu trả lời không.
Miêu Tòng Thù vuốt cằm suy nghĩ, dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của y, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là thổi gió bên gối*!
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Miêu Tòng Thù đập nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, tràn đầy ý chí chiến đấu: Dụ dỗ hắn! Cứ làm như vậy đi!!
…
Thái Huyền Tông.
Từ Phụ Tuyết, Cảnh Vãn Thu và những người khác được chào đón bước vào nội môn, Cảnh Trâm Bạch và Cảnh Vãn Thu có quan hệ thân thích, nhưng hắn cũng chỉ dặn dò câu rồi rời đi. Tông chủ Thái Huyền Tông thấy Từ Phụ Tuyết không bị thương, hơn nữa tu vi còn tăng đến Phân Thần kì đỉnh phong, cảm thấy rất yên lòng.
Điều quan trọng nhất là cảm giác âm u trước đây trên người Từ Phụ Tuyết, như thể luôn tính kế, thờ ơ và đề phòng người khác đều đã bị bào mòn, trở nên giống như một kiếm tu chân chính, đội trời đạp đất, kiên định tiến về phía trước mà không mất đi sự sắc bén.
Điều này còn khiến cho tông chủ vui mừng hơn cả việc tu vi tiến giai.
“Con trai ta đã lớn rồi.”
Sau khi trải qua sự mài giũa và bị chuyện của Ôn Cẩm Trình đả kích, tâm cảnh của Từ Phụ Tuyết đã xảy ra thay đổi, những cố chấp, si tâm vọng tưởng trước đây, giờ hắn đã suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ, giúp hắn càng hiểu rõ bản thân nghĩ cái gì, muốn có thứ gì.
Hắn nói rất nhiều lời với cha ruột của mình, từng lời đáp lại sự quan tâm của ông, cuối cùng nói: “Cha, con có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Chưởng môn Thái Huyền Tông ân cần nói: “Con cứ nói đi.”
Từ Phụ Tuyết: “Con muốn cầu hôn một người.”
**
Hội Khách Phong, nơi nghỉ ngơi của Vạn Pháp Đạo Môn.
Lúc Võ Yếu Ly bị Đăng Tê Chi gọi vào trong sân vẫn rất hoang tưởng, khi nghe tin Đăng Tê Chi đang chuẩn bị một loạt thiên tài địa bảo quý hiếm, thì càng bối rối không biết Đăng Tê Chi muốn làm gì.
“Đăng sư thúc, ngài dự định làm gì vậy?”
Những tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sườn mặt của Đăng Tê Chi, khiến mái tóc bạc của hắn tựa như được phủ lên một tầng sáng nhạt, đôi mắt hắn chuyển động, giọng điệu trầm thấp nói: “Ta khao khát một người, những thứ này đều là sính lễ để cầu hôn y.”
Võ Yếu Ly nghĩ thầm, tiểu sư thúc nhanh như vậy đã đem lòng yêu người khác rồi? Quên đi, chỉ cần không phải Miêu đạo hữu là được.
“Vậy ngài phải nghĩ ra một cái tên, khắc lên đá Nhân duyên. Đăng sư thúc, đạo lữ mà ngài chọn là ai?”
“Miêu Tòng Thù.”
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Học làm yêu tinh, thổi gió bên gối.
Hồ ly: Luyện khí. Chuẩn bị cho mọi việc.
Mấy con cẩm lý xanh: Chuẩn bị sính lễ.
Đệt, sắp tới rồi, tôi háo hức quá.