Tu sĩ bên kia hồ lấy cái mác “Đông Hoang” ra nhằm dọa nạt hai người trên hòn đảo giữa hồ, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ rằng đối phương không chỉ không trả lời mà còn phớt lờ gã.
Tên tu sĩ Xuất Khiếu kì kia là Cao Dương Tú, gã đã hành tẩu bên ngoài nhiều năm, nhưng rất ít khi gặp phải người nào không hề nể mặt gã.
Cho dù bọn họ không sợ tu vi Xuất Khiếu kì của gã, cũng sẽ vì cảnh chủ Đông Hoang sau lưng mà cho gã vài phần thể diện, cho dù là môn phái lớn như Thái Huyền Tông cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
Nhưng bây giờ đang ở trong bí cảnh, nhỡ đâu thật sự gặp phải đại năng, vậy nên vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Nghĩ đến đây, Cao Dương Tú kìm nén cơn tức giận, bình tĩnh hòa nhã chắp tay nói: “Hai vị đạo hữu, xin hãy giúp chúng ta một việc. Tiểu thư nhà ta thấy phong cảnh trên hòn đảo giữa hồ đẹp quá nên muốn lên đảo để ngắm nhìn, hoàn toàn có không có ý gì khác. Nếu hai vị đạo hữu giúp đỡ, chúng ta sẵn sàng trả thù lao hậu hĩnh.”
Hắn vừa dứt lời, nữ tu Ngọc Đường Hồng bên cạnh đã bực bội quát to: “Nói với bọn họ, nếu bọn họ không giúp chúng ta băng qua hồ, vậy cứ chờ sau khi ra khỏi bí cảnh sẽ bị 71 phủ thành Đông Hoang đuổi giết đi!”
Đông Hoàng tổng cộng có 81 tòa thành, xếp hạng theo thực lực và tài nguyên, số càng thấp, thực lực càng mạnh, đối với những tòa thành đứng sau cũng có quyền kiểm soát nhất định.
Dựa theo lời của Ngọc Đường Hồng, có thể đoán được bọn họ đến từ tòa thành thứ mười ở Đông Hoang, mà địa vị của nữ tu này chắc hẳn cũng rất cao.
Miêu Tòng Thù thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải người thuộc tòa thành trực thuộc Lộc Tang Đồ là được, rất nhiều lính canh và khách khanh ở đó đều biết y. Nói thật, trong số những người bạn trai cũ, người mà y không muốn gặp lại nhất chính là Lộc Tang Đồ.
Cái tên Lộc Tang Đồ này không chỉ là một người tính tình tàn bạo, hơn nữa còn có ý chí kiên định, rất khó đối phó.
Miêu Tòng Thù sử dụng thuật khử bụi để rửa sạch vết dầu trên tay, đồng thời hỏi: “Lão Úc, có phải trong hồ có vấn đề gì không?”
Tu sĩ Kim Đan là có thể ngự gió phi hành, mà đám người phía đối diện thấp nhất cũng là Nguyên Anh, nhưng hiện tại bọn họ không qua được, vậy chứng tỏ là hồ nước có vấn đề.
Úc Phù Lê: “Một nửa nước trong hồ là nhược thủy.”
Chính là nhược thủy mà ngay cả một sợi lông hồng cũng không nổi lên được trong truyền thuyết sao?
Miêu Tòng Thù nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú, y cẩn thận quan sát mặt hồ, phát hiện bên phần nước hồ màu hổ phách không có bất kì vật nào trôi nổi, trong khi phần nước màu vàng kim lại phủ đầy lá vàng.
Vì vậy, nước hồ màu hổ phách là nhược thủy, còn phần nước hồ màu vàng kim là nước bình thường, các tu sĩ bên kia hồ sẽ bị nhược thủy ở bên ngoài chặn lại, cảm giác như nó đang bảo vệ hòn đảo giữa hồ.
Miêu Tòng Thù hỏi: “Vậy chúng ta làm sao rời khỏi hòn đảo này đây?”
Úc Phù Lê: “Dùng cành cây làm thuyền.”
Miêu Tòng Thù lập tức tò mò, dùng hết sức định bẻ gãy cành cây, nhưng hoàn toàn chẳng để lại chút dấu vết gì: “Cứng quá.” Cứng như này có thể so với huyền thiết luôn rồi.
Úc Phù Lê đứng dậy, nhẹ nhàng bẻ gãy cành cây: “Cành cây này là vật liệu tốt để luyện khí, sau này ta sẽ chế tạo Thần khí phòng ngự cho em dùng.” Nói xong, hắn liền tàn nhẫn bẻ gãy gần hai mươi cành cây, trực tiếp bẻ trọc cây hoàng kim.
Tán cây cây hoàng kim cách Úc Phù Lê xa nhất nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng ‘xào xạc’ tựa như đang khóc.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, nếu đổi lại là y, có khi còn khóc thảm hơn nhiều.
Chẳng qua sau khi cây hoàng kim bị bẻ gãy, từ chỗ vết thương lập tức tràn ra một luồng linh khí nồng đậm, xem ra cây hoàng kim mới chính là linh bảo thực sự của hòn đảo này.
Úc Phù Lê ném tất cả cành cây vào trong giới tử của Miêu Tòng Thù, rồi tiện tay chọn ra một cành mỏng nhất. Hắn vung tay áo ném nó ra ngoài, vừa vặn rơi xuống mặt hồ màu hổ phách.
Khi cành cây rơi xuống, nó lập tức biến thành một con thuyền nhỏ. Giống như cây khô gặp xuân, biến cát thành vàng, thật là kỳ diệu.
Miêu Tòng Thù: “Sao anh lại để cho bọn họ lên đảo?” Dù sao thì "thích giúp đỡ người khác’ cũng là một cụm từ hiếm thấy trong từ điển của Úc Phù Lê, hắn không thể nào tốt bụng như thế được.
Úc Phù Lê chống cằm nói: “Xem kịch.”
Miêu Tòng Thù vì mấy tu sĩ bên kia hồ mà cảm thấy thương tiếc.
Cao Dương Tú hài lòng với sự thức thời của hai người trên đảo, ngay giây sau gã liền ngạc nhiên khi thấy nhánh cây hóa thành con thuyền tỏa ra linh khí, linh khí cực kỳ nồng đậm, thậm chí có thể so sánh với nguyên liệu luyện khí thượng phẩm.
Vừa rồi họ đều thấy rõ, cành cây này rõ ràng là vừa được bẻ từ trên cây hoàng kim xuống. Chỉ một nhánh cây mà đã thần kỳ như vậy, vậy giá trị của cả cây hoàng kim lại càng không thể đong đếm được.
Nghĩ đến đây, mọi người đều nảy sinh ý định cướp cây hoàng kim làm của riêng.
Ngọc Đường Hồng là con gái duy nhất của thành chủ thành thứ mười Đông Hoang, ả từng nhận được sự chỉ dẫn của cảnh chủ Đông Hoang, ra ngoài thường tự xưng là đệ tử của Lộc Tang Đồ.
Ả là người kiêu ngạo, ngang ngược, cao ngạo nhưng cũng có mắt nhìn, nhận ra cây hoàng kim ở trung tâm hòn đảo giữa hồ là nguyên liệu luyện khí tốt nhất. Vốn ban đầu chỉ nghĩ phong cảnh ở đây thật đẹp, muốn mang hồ và cây cối đi, hiện tại lại càng quyết tâm muốn biến nó thành của riêng mình.
Ngọc Đường Hồng dùng truyền âm nhập mật: “Chờ chút nữa khi lên đến đảo, vẽ lại khuôn mặt của hai tên đó rồi truyền đến tất cả các thành ở Đông hoang, lại ra giá cao ở chợ đen. Ta muốn bọn họ cho dù không chết trong bí cảnh, sau khi ra khỏi đây cũng sẽ bị đuổi giết đến chết!”
Cao Dương Tú bởi vì sự chậm trễ vừa rồi mà trong lòng cũng cảm thấy bực bội, bởi vậy đồng ý với mệnh lệnh của Ngọc Đường Hồng.
Miêu Tòng Thù cảm thấy có chút kỳ lạ, y hình như có thể nghe thấy nội dung truyền âm của nữ tu bên kia hồ, bọn họ muốn g.iết chết y và Úc Phù Lê. Thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, Đông Hoang cộng thêm chợ đen hai phe đuổi giết, nếu là một tán tu có tu vi không cao lắm, nhất định sẽ chết rất thảm.
Cao Dương Tú chờ sau khi sáu người còn lại đều lên thuyền nhỏ, liền dùng linh lực của mình điều khiển chiếc thuyền đi về phía hòn đảo giữa hồ. Đi được nửa đường, thuyền đột nhiên dừng lại, dù có phát ra bao nhiêu linh lực cũng vô dụng.
Hơn nữa con thuyền còn đang từ từ chìm xuống, dù muốn quay lại cũng không được.
Cao Dương Tú mau chóng hiểu ra: “Chúng ta bị lừa rồi!” Hắn nôn nóng nói: “Chúng ta không thể rời khỏi thuyền nhỏ. Một khi rời khỏi nó, chúng ta sẽ mất hết linh lực, nhanh chóng chìm xuống đáy hồ rồi chết đuối!”
Nghe vậy, những người khác liền nhìn hai người trên hòm đảo giữa hồ với ánh mắt căm hận.
Úc Phù Lê tuy bận nhưng vẫn ung dung, còn Miêu Tòng Thù thì thờ ơ, y sẽ không cứu người có ý định giết họ.
Ngọc Đường Hồng nhéo lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do trên thuyền có quá nhiều người!”
Ánh mắt của ả lướt qua năm người trên thuyền, đột nhiên ả và Cao Dương Tú hợp sức đá hai gã tu sĩ Phân Thần kì xuống hồ. Hai người đó còn chưa kịp hô lên đã nhanh chóng bị nhấn chìm, hai gã Phân Thần kì còn lại vừa kinh hãi vừa tức giận, quay ngược lại tấn công Ngọc Đường Hồng và Cao Dương Tú.
Cao Dương Tú có tu vi Xuất Khiếu kì, hoàn toàn đè bẹp các tu sĩ Phân Thần kì. Còn Ngọc Đường Hồng có rất nhiều linh khí, tu sĩ Phân Thần kì đánh nhau với ả cũng không chiếm được lợi thế.
Trong nhất thời, hai bên đánh nhau quyết liệt, không phân thắng bại.
Miêu Tòng Thù đoán được việc Úc Phù Lê sẽ gây rắc rối, nhưng y không ngờ được đó sẽ là một vở kịch đồng môn tàn sát lẫn nhau. Tuy nhiên, đám người kia vậy mà không ngần ngại giết chết đồng đội của mình, lòng dạ cũng rất sắt đá.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Úc Phù Lê lộ rõ tâm trạng vui vẻ.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm bạn trai càng ngày càng biến thái.
Trên thuyền nhỏ, hai gã tu sĩ Phân Thần kì còn lại đang cảm thấy tuyệt vọng, hai người họ nhìn nhau cuối cùng quyết định tự bạo, có chết cũng phải kéo người khác chết chung.
Hai tu sĩ Phân Thần kì tự bạo uy lực cực mạnh, ngay lập tức hàng ngàn tia nước bắn tung tóe, mặt hồ rung chuyển mạnh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, các vết nứt xuất hiện trên hòn đảo giữa hồ, dần lan đến chỗ cây hoàng kim. Cây hoàng kim bị chẻ làm đôi, một nửa rơi xuống đất biến thành cây chết, nửa còn lại rơi xuống mặt hồ biến thành cây cầu gỗ.
Ngay khi cây hoàng kim nứt ra, Úc Phù Lê đã nhảy xuống, ôm eo Miêu Tòng Thù bế y lên, lòng bàn tay to rộng vói vào giữa thân cây, lấy ra một vật màu đen rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Chân vừa chạm đất, Miêu Tòng Thù quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt hồ mịt mù hơi nước, hòn đảo giữa hồ bị chẻ làm đôi, nước trong hồ gần như bị rút cạn. Khói dày và hơi nước lan ra khắp nơi, khiến cho y không nhìn rõ liệu trên thuyền còn ai sống sót hay không.
Úc Phù Lê: “Đi thôi.”
Miêu Tòng Thù nhanh chóng theo sau.
Y không biết Úc Phù Lê muốn làm gì, chỉ có thể mơ hồ đoán được rằng hắn tiến vào bí cảnh là có mục đích và kế hoạch.
Miêu Tòng Thù lười đi lại, bèn lấy chiếc thuyền bạch ngọc ra, nằm trong thuyền bạch ngọc hệt như một con cá mặn khô. Chiếc thuyền bạch ngọc chậm rãi đi theo bước chân của Úc Phù Lê, tốc độ giống như Bát Tiên vượt biển, mỗi người đều thể hiện thần thông của mình, lại đột nhiên có một tên cưỡi rùa đen lẻn vào trong đó bò chậm chạp, quả thực là lạc quẻ so với phong cách tổng thể của bức tranh.
Úc Phù Lê lông mày giật giật, hắn liếc mắt nhìn bộ dạng lười biếng của Miêu Tòng Thù, đột nhiên cũng nhảy lên đó rồi dang rộng tay chân, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, bên dưới còn trải một lớp tơ nhung băng thật dày, mềm mại, mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
Chỉ trong chốc lát, Úc Phù Lê đã ngừng cử động.
Cánh tay của Úc Phù Lê đặt lên ngực Miêu Tòng Thù, bởi vì đang thả lỏng mà trở nên nặng hơn bình thường.
Miêu Tòng Thù thúc giục hắn dịch cánh tay đi một chút, nặng quá.
Úc Phù Lê dịch dịch cánh tay, vẫn ôm chặt Miêu Tòng Thù, nhưng không đè nặng nữa.
Sau khi Miêu Tòng Thù quen dần thì cũng không thấy khó chịu nữa, bèn mặc kệ hắn.
Úc Phù Lê hỏi y: “Miêu Miêu có biết tại sao ta rời khỏi Côn Luân không?”
Miêu Tòng Thù: “Nhớ em nên đi tìm em.”. Chút tự tin này y vẫn có.
Úc Phù Lê: “Mới đúng một nửa. Trả lời tiếp.”
Miêu Tòng Thù không muốn biết nửa nguyên nhân còn lại, y cảm thấy nó có liên quan đến kế hoạch của Úc Phù Lê. Thông thường, mấy việc mà có kế hoạch, có mục đích như này, chắc chắn là đang làm việc lớn. Còn y thuần túy chỉ muốn nói chuyện yêu đương đơn giản, trong sáng, không muốn xen vào sự nghiệp của nửa kia.
“Không đoán được. Không muốn biết.”
Úc Phù Lê vùi đầu vào cổ y, nghe vậy càng muốn nói cho y biết: “Bởi vì trong bí cảnh có một mảnh Mệnh Bàn nhỏ, nếu nắm trong tay một mảnh nhỏ Mệnh Bàn sẽ được Thiên Đạo che chở, không cần phải chịu lôi kiếp cũng có thể phi thăng.”
Đại năng phi thăng, nguy hiểm trùng trùng.
Mệnh Bàn là một vật huyền bí trong truyền thuyết, đối với Miêu Tòng Thù mà nói, đó là chuyện xưa của các cao thủ truyền kì, y cũng chẳng quan tâm mấy.
Nhưng nếu thần vật này thực sự xuất hiện ở bí cảnh, vậy có thể giải thích tại sao đám người yêu cũ của y đều tụ tập lại đây.
Miêu Tòng Thù: “Anh cũng muốn phi thăng hả?”
Úc Phù Lê cố nén cười, nói: “Không phải.”
Miêu Tòng Thù ‘Ồ’ một tiếng đáp lời, sau đó lại nghe thấy Úc Phù Lê tiếp tục nói: “Ta muốn đập nát Mệnh Bàn, để không ai có thể phi thăng được nữa.”
Miêu Tòng Thù: “?” Bạn trai à, anh đang nói gì vậy? Anh có biết mấy tên hay gáy to như thế thường có kết cục gì trong tiểu thuyết không? Anh như này sẽ trở thành boss cuối, đại ma đầu trong truyện đó!
Bạn trai là thủ lĩnh phe phản diện trong truyện, y là đạo lữ của thủ lĩnh phe phản diện, vậy tương đương với việc y là vợ của phản diện rồi, nghĩ lại thấy cũng có chút thú vị đấy chứ.
Nhưng gây dựng sự nghiệp cực kì khó khăn, nên y bày tỏ sự ủng hộ và lựa chọn lùi bước về phía sau để cùng hắn vượt qua mọi gian khổ*.
*表示支持并选择放弃同舟并济: thật sự không hiểu đoạn này nói gì nên mk chém đại
Úc Phù Lê: “Một khi Mệnh Bàn bị phá vỡ, nguy cơ khi phi thăng sẽ rất cao. Khi linh lực hồi phục, sẽ có rất nhiều tu sĩ bởi vì phi thăng thất bại mà tử vong. Đến lúc đó oán khí sẽ tăng vọt mà Thiên Đạo lại mất cân bằng… Em không khuyên ta sao?”
Miêu Tòng Thù đang mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên bị đánh thức, y cảm thấy rất mờ mịt: “Nếu em khuyên anh, anh sẽ sẵn sàng từ bỏ kế hoạch trở thành đại ma đầu và sống ẩn dật ở Côn Luân với em sao?”
Úc Phù Lê: “Không.”
Miêu Tòng Thù khó hiểu: “Vậy chẳng phải đúng rồi sao?” Biết rõ không có tác dụng, vậy sao còn phải phí công phí sức?
Úc Phù Lê không nói nên lời, nhìn y, đột nhiên cảm thấy bất lực. Hắn ôm Miêu Tòng Thù vào lòng như ôm một đứa trẻ, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thật là…” Không thử thì làm sao biết không được chứ? Y căn bản còn chẳng rõ địa vị của y ở trong trái tim hắn.
Miêu Tòng Thù: Bạn trai giận rồi. Nhưng y hoàn toàn chẳng hiểu sao hắn lại tức giận.
Úc Phù Lê: “Nếu ta trở thành kẻ thù của toàn bộ Tu chân giới, thậm chí ngay cả Thiên Đạo cũng muốn giết ta, thì em có bỏ rơi ta không?”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm sự nghiệp này quả thực là xưa nay chưa từng có, ngay cả Thiên Đạo mà cũng dám đắc tội, đúng là trâu bò.
Y nói: “Chỉ cần anh không ép em phải cùng nhau lập nghiệp, không ép em phải siêng năng chăm chỉ tu luyện… Song tu thì có thể, cái này em không từ chối.”
Úc Phù Lê trừng mắt nhìn y: “Chỉ có vậy thôi?”
Miêu Tòng Thù suy nghĩ một lúc: “Tốt nhất là có thể tự do ăn, ngủ và vui chơi.” Chỉ cần ăn ngon ngủ kĩ cộng thêm có các loại hình giải trí, ai lại muốn rời đi chứ?
Úc Phù Lê đặt tay lên lồng ngực của Miêu Tòng Thù, đếm nhịp tim, rồi nhìn chằm chằm vào mắt Miêu Tòng Thù, bên trong không có bất kỳ sự dao động, sợ hãi, hoài nghi hay nao núng nào, càng không có dấu hiệu nói dối.
Y sẽ không bỏ đi vì hành vi vô lý và ngang ngược của hắn. Y sẽ bao dung, sẽ không dùng những suy nghĩ của mình mà can thiệp vào sự tự do của hắn. Y sẽ không vì những ánh nhìn của bên ngoài và luân lý thế tục mà trói buộc người khác, ngay cả khi y vốn có tư cách trói buộc vì người đó là đạo lữ của y.
Úc Phù Lê cười rộ lên, hắn biết Miêu Tòng Thù không hạn chế quyền tự do của hắn, vậy nên ngược lại, người khác không thể hạn chế một Miêu Tòng Thù luôn thích tự do.
Miêu Tòng Thù còn đang mải suy nghĩ rốt cuộc có khi nào Úc Phù Lê không phát tác bệnh thần kinh không, thì phát hiện miệng mình đã bị cắn.
Úc Phù Lê mở ra một không gian trong bí cảnh, bao bọc cả người và thuyền bạch ngọc lại rồi đi vào bên trong.
Sau đó hắn lấy tư thế cưỡi ngựa bế Miêu Tòng Thù lên, ngay cả quần áo cũng không cởi, chỉ cởi đai lưng và quần rồi trực tiếp đâm vào.
Miêu Tòng Thù bị kích thích đến mức ngón chân cuộn tròn lại, y gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo Úc Phù Lê, rất nhanh đã bắt đầu rên rỉ.
Lúc hưng phấn quá mức, y còn cắn một cái lên bả vai của hắn, sau đó lại cào vào miệng vết thương đã đóng vảy, nhưng vết máu trào ra chẳng những không làm Úc Phù Lê dừng lại, ngược lại còn kích thích hắn hơn.
Tựa như một con thú hoang trở nên điên cuồng khi ngửi thấy mùi máu, người này ở trong trạng thái nửa điên nửa tỉnh mà thực hiện cuộc chinh phạt này.
…
Sau khi làm xong, Úc Phù Lê ở lại trong không gian để luyện khí, nói là hắn muốn luyện chế một món Thần khí phòng ngự và một món Thần khí tấn công phù hợp cho Miêu Tòng Thù. Hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay là một khối gỗ màu đen dài bằng cánh tay người lớn đang bay lơ lửng.
Mảnh gỗ này là thứ vừa rồi hắn lấy ra từ thân cây hoàng kim.
Úc Phù Lê: “Đây là tâm của cây.” Hắn dùng ngón trỏ đẩy khối gỗ mở ra rồi lấy từ trong ra một khối gỗ màu đen nhánh có hình dạng giống như một con búp bê nhân sâm bằng gỗ.
“Đây là thụ linh.”
Thụ linh còn sống, nó bị Úc Phù Lê nhéo liền sợ đến mức ngay cả run rẩy cũng chẳng dám.
Miêu Tòng Thù chọc chọc vào bụng nó, có chút mềm mại, tựa như được khắc ra từ gỗ mềm. Thụ linh phát ra một tiếng ‘a’, nước mắt lưng tròng, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Úc Phù Lê ném thụ linh cho Miêu Tòng Thù chơi, đồng thời chuẩn bị luyện chế vũ khí. Ngoài việc chuẩn bị Thần khí cho Miêu Tòng Thù, hắn còn muốn sử dụng tim cây hoàng kim để chế tạo một chiếc la bàn có thể tìm ra các mảnh nhỏ của Mệnh Bàn.
Miêu Tòng Thù không quấy rầy hắn, nhưng y không muốn ở lại trong cái không gian trống trơn chẳng có gì này, vì thế bèn ra ngoài hít thở không khí.
Bởi vì thụ linh biết rất nhiều thuật pháp, Miêu Tòng Thù lại vừa mới thăng cấp lên Nguyên Anh, vừa vặn là lúc cần học tập thêm thuật pháp. Vì thế y hỏi thụ linh: “Ngươi có biết thuật biến hình không?”
Cái gọi là thuật biến hình là biến một vật thể thành một vật thể khác, nó có thể lừa gạt các giác quan, vào những thời điểm quan trọng còn có thể dùng để chạy trốn.
Miêu Tòng Thù cảm thấy thuật pháp này rất tốt, rất phù hợp với y.
Giọng nói của thụ linh nhỏ nhẹ giống như giọng của một bé gái. Nó nói: “Có. Ngài có muốn học không?”
Miêu Tòng Thù nằm bắt chéo chân trên thuyền bạch ngọc, nói: “Học chứ.”
Nói rồi y lấy ra một ít đồ ăn vặt, hỏi thụ linh có muốn ăn không, thụ linh vốn ban đầu không dám ăn, nhưng sau thấy y tính tình hiền lành, không có đáng sợ như cái tên tu sĩ kia, dần dần cảm thấy an tâm.
Thụ linh ăn thử một ít mứt trái cây, trong nháy mắt đã bị món ăn vặt chua chua ngọt ngọt này chinh phục.
Nó vừa nhỏ giọng hướng dẫn Miêu Tòng Thù học thuật biến hình vừa nhấm nháp mứt đào.
“Thuật biến hình có thể thay hình đổi dạng. Biến nước thành nước, biến lửa thành lửa, biến đá thành đá, thực vật, động vật, cây cối đều có thể biến ảo...”
Miêu Tòng Thù dựa theo cách giảng của thụ linh thử làm vài canh giờ, cuối cùng cũng biến mình thành vật thể khác.
Có thể là cục đá, cũng có thể là cỏ cây, y cứ vậy chơi vui đến nỗi quên trời quên đất.
Bây giờ biến thành vật chết, lát sau lại biến thành vật sống.
Đầu tiên y biến thụ linh thành mình, phát hiện ngoại trừ biểu cảm và một số dấu vết do con người tạo ra trên cơ thể, thì những nơi khác không khác nhau nhiều lắm..
Sau đó y lại nhớ đến con chim ưng đen ở Côn Luân, bèn biến bản thân thành bộ dáng béo tròn mập ú như quả bóng của nó.
Miêu Tòng Thù nhảy nhót kêu lên: “Trông có sống động không? Có giống không?”
Thụ linh gật đầu thật mạnh để cổ vũ y.
Lúc này có một con ưng yêu đang bay trên bầu trời, ánh mắt sắc bén của nó nhìn về phía con non trong tộc đang ở bên dưới. Ngay lập tức, nó dang cánh ra rồi lao phắt xuống, móng vuốt của nó tóm lấy nhóc chim ưng nhỏ đang nhảy nhót rồi bỏ chạy.
Miêu - bóng tròn:??
Nhóc ưng Miêu: Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại bay lên được?
Thụ linh:......
Thụ linh: Ahhhhhh _ _
Thụ linh đang biến thành dáng vẻ của Miêu Tòng Thù ôm mặt hoảng sợ hét chói tai, thu hút Ngọc Đường Hồng và Cao Dương Tú vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện đang ở cách đó không xa, đến đây.
Bởi vì tu sĩ Phân Thần kì kia tự bạo nên Ngọc Đường Hồng đã sử dụng hết linh khí của mình, hơn nữa còn khiến căn cốt của ả chịu tổn thương không thể phục hồi, tu vi cũng theo đó mà giảm sút. Bởi vậy, ả hận chết hai tên tu sĩ trên đảo giữa hồ, lúc nhận ra ‘Miêu Tòng Thù’, ả liền lập tức bắt ‘y’ lại.
“Ta sẽ đi tìm cảnh chủ, nhờ ngài ấy báo thù cho ta!” Ả cũng sẽ không buông tha cho cái tên tu sĩ còn lại!
Cao Dương Tú đã dùng tấm ngọc phù truyền tống cuối cùng để dịch chuyển cả ba bọn họ đến chỗ của cảnh chủ Đông Hoang.
**
Không lâu sau, Úc Phù Lê ra khỏi không gian, thấy bên ngoài không có ai, đôi mày cau lại, phất tay xem lại những gì đã xảy ra ở đây trong nửa canh giờ.
Lúc đầu thì không sao, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Miêu Tòng Thù biến thành một nhóc chim ưng mập mạp, đang nhảy nhót thì bất ngờ bị một con ưng yêu từ trên trời giáng xuống cắp đi, thân hình mũm mĩm của y lắc qua lắc lại trên không trung, khuôn mặt tràn đầy mờ mịt, trong đó còn mang theo cả sự hoài nghi và khiếp sợ, quả thực là ngốc nghếch đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Úc Phù Lê giơ hai tay lên che mặt, cười đến mức vai không ngừng run rẩy.
…
Trên lưng chim ưng yêu còn có hai nhóc ưng nhỏ khác đang nằm liệt, cúi đầu nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn vo của nhóc ưng Miêu, bên cạnh còn có hai chú ưng non đang dựa sát vào đây dùng sức cọ y, qua đây có thể thấy sức mạnh của béo múp cộng thêm lông xù thì ngay cả đồng loại cũng không ngăn cản nổi.
Hai đứa là con của ưng yêu, rất yêu quý nhóc ưng Miêu - người anh em đến từ bên ngoài này.
Miêu Tòng Thù vẫn chưa biết khẩu quyết để biến trở lại hình người, y vẻ mặt ngơ ngác, tự hỏi, chẳng lẽ mình sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử ở hình dạng này sao? Liệu đạo lữ của y có thể tìm thấy y không? Tìm thấy rồi thì có nhận ra y không? Nhận ra rồi còn có thể ©hịch được không?
Nếu không thể ©hịch…
Vậy đây quả thật là một câu nói buồn..
Miêu Tòng Thù cuộn tròn móng vuốt rồi uể oải vùi đầu vào bộ lông mềm mại bông xù trước ngực.
Một lát sau, dễ chịu quá!
Miêu Tòng Thù tìm được niềm hạnh phúc mới, đó chính là chui vào trong lông của ưng yêu rồi lăn qua lăn lại. Y rất nhanh đã làm quen với mấy chú ưng non, tốt đến mức như thể bọn họ là anh em cùng một mẹ đẻ ra.
Tổ của ưng yêu nằm trên một vách đá cheo leo, các sợi tua của nó tựa như có thể lập tức chạm vào những đám mây trắng tản mạn khắp nơi. Ưng yêu đã ra ngoài kiếm ăn, còn những con non thì ở trong ổ nằm ríu rít.
Miêu Tòng Thù nheo mắt lại, đang nghe hai nhóc ưng ở hai bên trái phải nói, ưng nhỏ thảo luận sôi nổi: “Mẹ nói nhìn thấy người phía dưới kia là phải chạy mau.”
Ưng lớn: “Ta biết rồi, hôm nọ hắn đã giết con nhện tám mắt ở sau núi.” Nó đẩy nhẹ Miêu Tòng Thù đang mơ màng sắp ngủ ở bên cạnh: “Ngươi mở mắt ra nhìn qua người phía dưới đi, nếu gặp được hắn thì nhất định phải chạy mau, nếu không sẽ bị giết đó.”
Miêu Tòng Thù miễn cưỡng vực lại tinh thần nhìn xuống dưới, chỉ thấy một người đàn ông đang đi trên con đường núi quanh co.
Mây mù lượn lờ, nhìn không rõ lắm.
Anh em nhóc ưng không ngừng xô đẩy y, nhóc cảm thấy người anh em mà mình vừa nhận cực kì dịu dàng, lời nói và hành động đều chất phác, nếu đụng phải tên con người bên dưới, chắc chắn sẽ bị chém thành hai nửa rồi nướng lên ăn.
Xuất phát từ ý thức trách nhiệm với đồng loại của mình, nó dang rộng đôi cánh nhấc Miêu Tòng Thù xuống để y nhìn cho kĩ, nhưng lại vô tình đẩy người anh em mà nó vừa nhận xuống đất.
“Nhớ phải chạy đi _ _” Ưng lớn cực kì hoảng sợ, “Anh em!!”
Miêu Tòng Thù lăn thẳng xuống theo con đường núi, nhìn từ xa trông hệt một quả bóng thịt tròn vo, lông xù xù đang lăn xuống, những viên đá nhỏ đập vào chân người tu đạo trên núi phát ra một tiếng ‘cộp’ rồi bật ngược trở lại, treo lơ lửng trên nhánh cây mọc ngang vách đá.
Y lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, theo bản năng nhìn về phía người tu tiên trước mặt.
Cả người tràn đầy khí tức giết chóc và máu tanh, một thân đồ đen, tóc thắt bím dài, mày kiếm mắt sáng, trên cổ tay phải quấn một chuỗi gồm 108 hạt bồ đề màu đỏ máu to cỡ hạt đậu nành.
Miêu Tòng Thù: Đậu, người yêu cũ bốn trăm năm không gặp!!
…
Nhóc ưng Miêu: Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến nhóc ưng Miêu ta?
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu (gào thét*): Miêu Tòng Thù là Miêu Tòng Thù, chuyện này thì liên quan gì đến nhóc ưng Miêu ta đây?! Ta chỉ là một chú ưng nhỏ dễ thương và đáng yêu thôi!!