Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 17




Miêu Tòng Thù vô thức sờ lên mặt mình, đột nhiên nhớ lại lúc mình bị kéo vào trong không gian giới tử nhỏ, Úc Phù Lê đã kéo mặt nạ dịch dung trên mặt y xuống rồi.

Vậy nên Tiết Thính Triều trong nháy mắt đã nhận ra y lại còn gọi lên nghệ danh trước đây của y.

Úc Phù Lê: “Em quen biết hắn ta à?”

Miêu Tòng Thù: “Đây là đã mất liên lạc từ lâu...” Bạn trai cũ cũ cũ. “Chủ nợ.”

Y nói rất nhỏ, khom vai cúi đầu xuống nhìn xung quanh mà không dám nhìn thẳng vào Tiết Thính Triều và Úc Phù Lê.

Tiết Thính Triều không thấy y nói gì bèn bước về phía trước, giẫm lên kết giới dưới chân, chân hắn ngay lập tức bị đóng băng bởi sương giá. Hắn khẽ rùng mình rồi lùi lại phía sau, sương lạnh trên chân cũng vì vậy mà biến mất, nhưng nơi chỉ cách một thước trước mặt hắn vẫn có thể lờ mờ thấy được những vụn băng và một tia thần lực nhẹ như tơ liễu.

Tiết Thính Triều nhìn về phía Úc Phù Lê ở phía sau Miêu Tòng Thù, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi. Hắn cảm nhận được xung quanh mình có chôn giấu thần khí, mặc dù không nhìn ra tu vi của Úc Phù Lê sâu cạn ra sao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn cảnh giác với người này.

“Tòng Thù, lâu rồi không gặp.” Tiết Thính Triều nhìn Miêu Tòng Thù bằng ánh mắt cực kì dịu dàng, mơ hồ lộ ra chút thân mật.

Miêu Tòng Thù miễn cưỡng mỉm cười: “Lâu ngày gặp lại, lát nữa chúng ta ôn chuyện sau nhé.” Đừng có ôn chuyện làm gì, chúng ta trực tiếp cắt đứt liên lạc có được không?

“Nói rõ ràng.” Úc Phù Lê nói.

Những ngón tay thon dài của Úc Phù Lê lại bò lên gáy y, lạnh đến mức khiến y có cảm tưởng như ngay giây tiếp theo thôi bản thân sẽ bị nhốt trong phòng tối ©hịch một tháng.

Miêu Tòng Thù đột nhiên giật mình một cái, không được! Cảm giác không tự chủ được trong một tháng tưởng chừng như không có hạn cuối, tuy rằng rất kích thích nhưng lại quá lãng phí nòi giống rồi.

Tuổi còn trẻ như vậy, y không cho phép mình suy thận tiết sớm.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, em có thể giải thích.” Bình tĩnh! Y có thể sống sót cho đến khi trời cùng đất tận! Miêu Tòng Thù kéo ống tay áo Úc Phù Lê đến trước mặt mình rồi nhỏ giọng nói: “Em đã không gặp hắn ta ba trăm năm rồi, anh nghe em nói một chút, hắn chính là chủ nợ mà em đã trốn ba trăm năm!”

Úc Phù Lê: “Vậy ta sẽ giết hắn.”

“Đánh đánh giết giết như vậy quá kì cục.” Miêu Tòng Thù chạy nhanh ta ngăn cản hắn: “Chờ một chút, để em nói chuyện với hắn trước đã, bây giờ em phất lên rồi, cho dù có nợ bao nhiêu cũng trả được!”

Bạn có quá nhiều người yêu cũ? Vậy thì ngại gì mà không nói chia tay và vạch ra một ranh giới rõ ràng?

Vấn đề này có bao lớn chứ! Vậy nên bạn trai hiện tại không cần biết, cũng không cần hắn phải nhọc lòng.

Miêu Tòng Thù đè bả vai của Úc Phù Lê lại, vẻ mặt tự tin như thể viết đầy chữ “đừng lo, em có thể tự mình giải quyết vấn đề này”.

Sau đó y run run bắp chân mà đi về phía của Tiết Thính Triều, thuận tiện lấy ra một món linh khí có khả năng cách âm tuyệt đối bao bọc quanh người ba tấc, tránh để Úc Phù Lê nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

Tiết Thính Triều mặc áo bào trắng không dính chút bụi trần, lưng đeo một chiếc trường cầm Tiêu Vĩ*, trên bàn tay trái quấn một phiến gỗ xanh lam mỏng cỡ ngón tay cái ba vòng. Hắn gõ nhẹ một cái vào chiếc vòng gỗ mảnh kia, phiến gỗ phát ra một tiếng ‘cách’ rồi lập tức buông ra, sau đó nhanh chóng khép lại với nhau tạo thành một con chim màu xanh sống động như thật.

*trường cầm Tiêu Vĩ:

Con chim xanh đó vỗ cánh bay hai vòng quanh đầu ngón tay của Tiết Thính Triều, kêu lên một tiếng thanh thúy rồi nhanh chóng bay về phía khu rừng rậm bên phải đưa tin.

Đó là linh khí đặc trưng của Bồng Lai Tiên Tông - ‘vũ’, ngày thường chỉ là một phiến gỗ không hề bắt mắt, nhưng khi rót vào đó linh lực kế thừa từ một mạch của Bồng Lai Tiên Tông, nó sẽ biến thành một con chim để truyền đạt tin tức.

Nó không chịu sự hạn chế của không gian, thời gian, linh lực và ma lực, phạm vi ứng dụng cũng vô cùng rộng.

Tiết Thính Triều sau khi tiễn con chim xanh kia đi liền nhìn về phía Miêu Tòng Thù: “Tòng Thù, không ngờ lại gặp được ngươi ở trong bí cảnh.”

Ánh mắt ấm áp, giọng điệu dịu dàng, nghe vào cảm thấy như vẫn còn tình nồng chưa dứt.

Sau lưng còn có ánh mắt chết chóc của Úc Phù Lê dõi theo làm Miêu Tòng Thù không có tâm tư nào để ôn lại chuyện xưa, vì vậy dứt khoát đề cập đến việc chia tay một cách thẳng thắn: “Tuy đã lỡ ba trăm năm nhưng vẫn còn hơn là cứ lần lữa mãi. Lúc trước rời đi mà không lời từ biệt là lỗi ở ta, nếu ngươi còn muốn truy cứu, thôi thì để ta bồi thường cho ngươi chút linh khí có được không?”

Nhắc mới nhớ, Tiết Thính Triều là người yêu cũ đầu tiên của y nhận được tiền bồi thường sau chia tay, dù sao trước kia cũng đều là do người khác đưa cho y. Nhưng mà ai bảo y lúc đầu lặng im không một tiếng động chạy trốn, đã vậy lại còn lục tục có thêm một hai ba bốn người yêu cũ khác làm chi.

Nói đến cùng thì cũng là y đuối lí.

Tiết Thính Triều nhìn chằm chằm vào Miêu Tòng Thù, tầm mắt lướt qua y nhìn thẳng vào ánh mắt của Úc Phù Lê, người sau ánh mắt thờ ơ như thể đang nhìn một con kiến. Hắn trầm tư một lát, sau đó thu lại ánh mắt cười khẽ hai tiếng: “Tòng Thù, hắn là đạo hữu hiện tại của ngươi sao?”

Miêu Tòng Thù gật đầu.

Tiết Thính Triều hỏi lại: “Còn ta thì sao?”

Miêu Tòng Thù: “Đều đã là chuyện của quá khứ cả rồi.”

Vấn đề là y chạy ba trăm năm cũng không thấy Tiết Thính Triều tới tìm y, phải biết rằng ‘vũ" của Bồng Lai Tiên Tông là linh khí theo dõi mạnh nhất trong Tu chân giới. Chỉ cần còn sót lại một hơi thở, thì cho dù là biển người mênh mang thậm chí là cả không gian khác cũng có thể tìm được tung tích.

Nhưng Tiết Thính Triều chưa từng tìm kiếm y, dù chỉ một lần.

Miêu Tòng Thù biết, đó vì lúc ấy y vẫn còn hơi kiêng kị sức mạnh của Bồng Lai Tiên Tông, cho nên trong một tháng đầu y đã ẩn náu trong làng chài nhỏ gần Bồng Lai nhất.

Khoảng cách gần như vậy mà không thể tìm thấy y, điều đó chứng minh Tiết Thính Triều chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm y.

Tiết Thính Triều người này trời sinh đã có tiên cốt, hắn học chính là các phương pháp của Nho giáo và Đạo giáo, luôn đặt nặng việc thuận theo tự nhiên, thuận theo thiên mệnh, không bao giờ thích ép buộc hay làm khó người khác.

Có lẽ Tiết Thính Triều cho rằng lúc trước là do y hối hận muốn chia tay, thế nên mới buông tay mà không hề níu kéo.

Nghĩ như vậy, Miêu Tòng Thù chợt cảm thấy đây rất có thể là sự thật. Cũng không phải là do y lòng dạ hẹp hòi, mà là do Tiết Thính Triều suy ngẫm theo phương pháp của Nho giáo và Đạo giáo nên mới dẫn tới kết quả như vậy.

Tiết Thính Triều: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Miêu Tòng Thù buông tay: “Nếu ngươi muốn làm vậy thì ta cũng không có cách nào.” Dù sao thì ta cũng đã tuyên bố chia tay rồi, có chấp nhận hay không là việc của ngươi. Y nhắc nhở Tiết Thính Triều: “Lúc trước ngươi và ta không có cử hành đại điển kết hôn, vậy nên nghiêm túc mà nói thì chúng ta chưa phải là đạo lữ.”

Tiết Thính Triều hỏi y: “Ngươi sợ hắn biết quá khứ của chúng ta sao?”

Miêu Tòng Thù cau mày: “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, đừng có lôi anh ấy vào.”

Lỡ như bạn trai hiện tại của y băm Tiết Thính Triều thành từng mảnh thì chẳng phải là sẽ đắc tội toàn bộ Bồng Lai Tiên Tông sao? Bồng Lai Tiên Tông còn kiêm luôn cả chức y tu, bởi vậy toàn bộ Tu chân giới đều sẵn lòng nể chút tình mà giúp sức, cho nên đắc tội Bồng Lai Tiên Tông chẳng khác nào đắc tội toàn bộ Tu chân giới.

Cho dù Côn Luân cũng được tính là một huyền thoại trong Tu chân giới, nhưng phía Côn Luân chỉ có y và bạn trai hiện tại thôi.

Khả năng chiến đấu của y gần như bằng không, điều đó có nghĩa là bạn trai hiện tại sẽ phải một mình đối đầu với toàn bộ Tu chân giới, vậy thì tính thế nào cũng thấy lỗ vốn.

Tiết Thính Triều: “Ngươi là đạo lữ chưa qua cửa của ta, còn hắn lại là đạo lữ hiện tại của ngươi, chẳng lẽ hắn còn có thể đứng ngoài cuộc à? Huống chi các ngươi có thể tổ chức đại lễ kết hôn được sao? Thiên Đạo thừa nhận các ngươi sao?”

Miêu Tòng Thù cảnh giác: “Ngươi có ý ppppgì?” Trực giác nói cho y Tiết Thính Triều biết điều gì đó.

Tiết Thính Triều mỉm cười: “Tòng Thù, ngươi là tình duyên trời định của ta.”

Miêu Tòng Thù trong lòng chấn động, y nhớ rõ Tiết Thính Triều là một người cực kì dịu dàng rất dễ công lược, bọn họ ở bên nhau hoàn toàn là chuyện theo lý mà làm, nước chảy thành sông, đơn giản dễ dàng đến mức khó tin.

Y không cần cố ý theo đuổi, càng không cần phải dùng đến cái lý do vạn năng là "tình duyên trời định’, rốt cuộc Tiết Thính Triều làm sao mà biết được chuyện mình với hắn là tình duyên trời định.

Miêu Tòng Thù quay lại nhìn Úc Phù Lê, bạn trai hiện tại của y đang nheo mắt lại, hiển nhiên là đang thiếu kiên nhẫn với cái tốc độ dông dông dài dài của y.

Miêu Tòng Thù căng thẳng nói: “Ngươi đừng có mà nói linh tinh.” Y có thế không thừa nhận đoạn tình cảm đã vỡ nát này, Tiết Thính Triều cũng không thể trách y được.

Tiết Thính Triều: “Ta không nói cho ngươi, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường. Đạo pháp mà Bồng Lai Tiên Tông tu luyện có chút giống với Thiên Đạo, cho nên giỏi thuật suy diễn, chẳng qua là vì chuyện này có liên quan đến thiên cơ nên mới không truyền ra ngoài. Từ rất lâu về trước ta đã biết rằng mình có một mối lương duyên trời định. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta liền biết người đó chính là ngươi.”

“Tòng Thù, ngươi đã được chú định là đạo lữ của ta.”

“...” Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, tình duyên trời định bán sỉ thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả đạo lữ cũng bắt đầu bán sỉ luôn à?

“Chưa tổ chức đại điển kết hôn, chưa thông báo trời đất thì không tính. Dù sao tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, huống chi là tình duyên trời định. Hơn nữa _ _”

“Tình duyên trong quá khứ tựa như con cá đã chết, đừng nói đến những việc như xóa bỏ hiềm khích lúc trước mà gương vỡ lại lành. Tiết đạo hữu này, đại đạo hướng lên trời mỗi người một đường, sau này gặp lại cứ coi như không quen không biết. Nếu 300 năm trước đã không níu giữ, vậy bây giờ cũng đừng mong khăng khít lại như xưa.”

Miêu Tòng Thù nói vô cùng không nể mặt.

Vốn ban đầu y còn suy nghĩ đến việc dùng chút linh khí coi như bồi thường tuổi xuân đã qua cho Tiết Thính Triều, nhưng hiện tại căn bản không còn lại chút tâm tư gì nữa.

Nếu 300 năm trước Tiết Thính Triều đã đoán ra được bọn họ là tình duyên trời định, vậy rất có thể trước kia hắn đồng ý ở bên y không phải xuất phát từ tình yêu, mà chỉ đơn giản là vì thuận theo số mệnh mà thôi.

Thế nên khi y bỏ chạy, Tiết Thính Triều mới không có đi tìm. Bây giờ y xuất hiện, Tiết Thính Triều lại giống như không có việc gì mà tới đây.

Sự tồn tại của y đối với Tiết Thính Triều mà nói tưởng như duyên trời sắp đặt, nhưng thực chất chỉ là thứ có cũng được mà không cũng chẳng sao thôi.

Nghĩ đến đây, Miêu Tòng Thù thở phào nhẹ nhõm, không yêu đương thật lòng rất tốt, khi chia tay sẽ bớt phiền.

Tiết Thính Triều: “Bây giờ ta rất hối hận tại sao trước kia không đi tìm ngươi.”

Miêu Tòng Thù: “Không cần phải hối hận, cứ như bây giờ cũng rất tốt.”

Tiết Thính Triều nhẹ giọng nhắc nhở y: “Nhưng ngươi là thiên mệnh của ta, ngươi ở cùng người khác sẽ không có kết quả gì đâu.”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, điều này không đúng rồi, y có rất nhiều thiên mệnh. Thiên mệnh một khi có quá nhiều sẽ trở nên rẻ mạt, mà rẻ mạt chính là người yêu cũ, đừng ảo tưởng rằng bản thân vĩ đại tới đâu.

Hơn nữa trước mặt y lại dám sỉ nhục bạn trai hiện tại của y, thật sự cho rằng y sẽ không tức giận sao?

“Cái gọi là mệnh trời, chỉ cần ©hịch một nháy là ngoan*.” Miêu Tòng Thù nói.

*raw 所谓天命,日一日就乖了: câu này có thể hiểu theo 2 nghĩa

1 Cái gọi là mệnh trời, sẽ ngày càng tốt lên thôi.

2 Cái gọi là mệnh trời, chỉ cần ©hịch một nháy là ngoan.

Vì ngữ cảnh không quá rõ nên mk mạn phép chọn nghĩa 2, ai có cách hiểu khác có thể góp ý cho mk nha ️

Tiết Thính Triều không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn Miêu Tòng Thù, hắn giống như không có cảm xúc, giống như một vị Phật Như Lai tôn trọng diệu pháp*. Khuôn mặt hoàn mỹ, dịu dàng có thể nói là cảnh đẹp ý vui, thậm chí cả sự yêu thích và thân mật trong mắt hắn cũng chưa bao giờ giảm bớt.

Nếu gặp phải hắn là một người ngây thơ thiếu hiểu biết, chung sống với nhau lâu ngày chỉ sợ sẽ nghi ngờ cuộc sống.

Tiết Thính Triều vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt cảm giác được nguy hiểm, hắn lập tức lùi về sau một bước vừa né vừa cố gắng kéo Miêu Tòng Thù về phía sau, kết quả là cánh tay của hắn bị tấn công sau đó nhanh chóng đông cứng lại.

Sự kiên nhẫn của Úc Phù Lê đã hoàn toàn dùng hết, vì vậy hắn đơn giản thô bạo xé toạc linh khí phòng ngự, sau đó xách Miêu Tòng Thù tới trước mặt hắn như xách một con mèo nhỏ.

“Em đang nói gì vậy?” Hắn liếc nhìn Miêu Tòng Thù, sau đó lại đưa mắt đánh giá Tiết Thính Triều: “Bồng Lai.”

Tiết Thính Triều sắc mặt không chút thay đổi, sương giá trên cánh tay hắn rất nhanh đã tan đi dưới tiên pháp. Trên chỗ băng tan ban nãy đột nhiên xuất hiện vết cháy, nếu không phải bộ quần áo hắn đang mặc cũng là linh khí thì chỉ sợ toàn bộ cánh tay của hắn sẽ bị bỏng mà không hay biết gì.

Vậy mà lại có thể đem băng và lửa vốn tương khắc nhau dung hợp lại để sử dụng, chứng tỏ khả năng khống chế linh lực của người này đã đạt đến trình độ không ai có thể so sánh được.

Hắn mở miệng:”Bồng Lai Tiết Thính Triều, xin hỏi các hạ là _ _?”

So với Bồng Lai, Úc Phù Lê càng có hứng thú với chuyện thưởng thức vành tai của Miêu Tòng Thù hơn. Hắn không quan tâm lắm, ngay cả một lời cũng chẳng thèm nói, nghĩ thầm trong lòng nếu xỏ lỗ tai sau đó đeo khuyên tai ngọc trai màu trắng ngà hoặc đá quý san hô đỏ, hẳn là đều rất đẹp.

Miêu Tòng Thù da đầu tê dại, bắt đầu đứng không vững, Úc Phù Lê xoa nắn không khống chế lực độ nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Nơi vành tai bị xoa đến mức nóng lên, ​​đau nhức, có chút tê dại, còn có chút... hơi thoải mái.

Tiết Thính Triều nhìn hai người bọn họ, vốn đang định nói tiếp cái gì đó, nhưng lại bị một tiếng hét chói tai vang lên cắt ngang. Vừa ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy linh khí ‘vũ’ mà hắn phóng ra lúc nãy đang bay phía trước dẫn đường, theo sau là bốn thành viên của Bồng Lai Tiên Tông và Cảnh Vãn Thu của Thái Huyền Tông.

Cảnh Vãn Thu bị thương đã rơi vào hôn mê, trong Bồng Lai Tiên Tông có ba nam một nữ. Người đứng đầu là một nam tu sĩ, gã là thủ đồ của nội môn Bồng Lai Tiên Tông, đồng thời cũng là người ngưỡng mộ Tiết Thính Triều nhất và bài xích Miêu Tòng Thù nhiều nhất.

Nam tu sĩ tên là Đinh Khê, gã vừa đi ra khỏi rừng rậm đã nhìn thấy Tiết Thính Triều, lập tức tự động không để ý đến hai người còn lại, nhanh chóng chạy tới: “Tiên sinh!”

Tiết Thính Triều bị người của Bồng Lai Tiên Tông quấn lấy, lướt qua mọi người nhìn về phía Miêu Tòng Thù vừa nhân cơ hội ban nãy mà trốn ra xa. Y không thèm nhìn bên này lấy một cái mà chỉ cùng người đàn ông bên cạnh thân mật như thể đây là chốn không người.

Đinh Khê lảm nhảm một hồi, phát hiện Tiết Thính Triều có vẻ lơ đãng: “Tiên sinh? Tiên sinh đang nhìn cái gì vậy?” Gã nhìn theo hướng tầm mắt của Tiết Thính Triều, khi nhận ra đó là Miêu Tòng Thù, lập tức nắm chặt linh khí trong tay, suýt chút nữa không kiểm soát được mà tiến lên chém chết y.

Tại sao lại là y? Ba trăm năm rồi sao y vẫn còn chưa chết?!

Sát ý của Đinh Khê bùng nổ.

Tiết Thính Triều ngước mắt nhìn Đinh Khê, trong mắt là sự dịu dàng với ai cũng vậy và nét từ bi dường như không có gì thay đổi, hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đạo lữ của ta đã trở lại.”

Đinh Khê không giấu được sự kinh ngạc và tức giận: “Thân là đạo lữ của tiên sinh, sao có thể thân thiết với người khác như vậy?!”

Tiết Thính Triều: “Đừng trách y, y chỉ là bị mê hoặc thôi.”

Đinh Khê: “Ta sẽ giúp tiên sinh, giúp y tỉnh táo lại.”

Tiết Thính Triều cười nói: “Việc của ta không cần phiền đến ngươi.”

Đinh Khê đỏ mặt: “Không phiền gì hết, việc của tiên sinh cũng như việc của ta.”

Gã đột nhiên nhớ đến Cảnh Vãn Thu đang bị thương, liền kéo hắn ra nhờ Tiết Thính Triều chữa trị, bản thân thì vội vàng đi theo bên cạnh, hoàn toàn không chú ý tới một vệt ánh sáng xanh đâm qua lòng bàn chân, lòng bàn chân truyền tới một luồng cảm giác đau đớn.

Đinh Khê dừng lại, nghi hoặc nhìn sang, nhưng lại không phát hiện được vết thương nào liền cho rằng đây chỉ là ảo giác.

Bên kia, Úc Phù Lê khóe môi cong lên, đặt tay lên vai Miêu Tòng Thù, nhàn nhã nói: “Vừa nãy em với hắn ta nói cái gì, lát nữa kể lại rõ ràng cho ta.”

Miêu Tòng Thù: “Nếu em không muốn nói thì sao?”

Úc Phù Lê nhìn hắn: “Dù sao, ta cũng có rất nhiều cách để biết nội dung cuộc trò chuyện của em, hiện tại em có thể chủ động nhận tội hoặc hỏi ta hậu quả của việc bị ta phát hiện.”

Miêu Tòng Thù: “Chủ động nhận tội thì có được giảm trừng phạt không?” Y bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.

Úc Phù Lê: “Không.”

Miêu Tòng Thù khiếp sợ: “…” Nếu không có vậy anh nói làm cái búa gì?!

“Nhưng bây giờ ta đã biết em làm điều có lỗi với ta rồi, giảm hình phạt? Em không làm gì sai thì sao lại muốn giảm hình phạt?”

Miêu Tòng Thù: “Logic vãi!”

Úc Phù Lê cúi đầu lại gần, đồng tử hắn có màu trà nhạt, nhưng không ngờ lại trong suốt như lưu li không chút tì vết. Hắn nói: “Bây giờ em có thể suy nghĩ xem nên tìm cớ gì để lừa ta. Nếu ta tin thì sẽ không truy cứu nữa, còn nếu em không lừa được ta thì đó là chuyện của em.”

Miêu Tòng Thù: “Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao giờ?”

Úc Phù Lê chậm rãi nói: “Em đoán xem.”

Miêu Tòng Thù tuyệt vọng: Khung cảnh đó nhất định rất hào hùng.

Úc Phù Lê nhìn thấy trong mắt y tràn ngập lên án, buồn bã và hèn nhát, chỉ cảm thấy cực kì đáng yêu, hắn hết nhéo miệng y rồi lại bóp chặt, giống hệt một bé vẹt nhỏ có cái mỏ nhọn. Hắn cười to đầy thoải mái, ôm lấy Miêu Tòng Thù rồi tựa đầu vào vai y, cười đến suýt nữa thì chết.

“Hay là ta biến em thành một con chim ưng đen nhỏ, mỗi ngày đều hót líu lo để mua vui cho mọi người thì sao?” Úc Phù Lê càng nghĩ càng thấy thú vị, rất nóng lòng muốn thử một lần.

Miêu Tòng Thù: “??” Đây là chuyện mà người có thể làm sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết Thính Triều: Ngươi là thiên mệnh của ta, đạo lữ của ta.

Miêu Miêu: Tình duyên thì như hàng bán sỉ, đạo lữ thì như nước chảy. Không đáng tiền, đừng nghiêm túc.

Tiết Thính Triều: Là một tên đàn ông trong ngoài không giống nhau, cả người đều toát ra mùi kĩ nữ*. Hắn còn điên hơn.