Sáng hôm sau.
Các nàng thức dậy rất sớm thay y phục gọn gàng để dễ cho việc tập luyện, khi chuẩn bị mọi thứ xong các nàng được dẫn đến sân tập. Trước khi đi các nàng có nhìn mấy quả trứng mà nó vẫn chưa nở... haizz, dù trứng chưa có nở nhưng Thu Tâm, Hoan Nhi và Hoan Điệp vẫn mang kiếm theo bên mình. Kiếm không rút ra khỏi vỏ vẫn dùng được mà ( >◡<).
- Các ngươi đến rồi sao? - Kỷ Vương lạnh nhạt nhìn các nàng nói.
- Vâng, sư phụ! - Cả sáu nàng đồng thanh nói.
- Nhưng ta vẫn còn rất buồn ngủ, các ngươi sao dậy sớm vậy mới có giờ Dần bốn khắc thôi! - Kỷ Vương lạnh nhạt nói.
Σ (°△°|||) là do các nàng sai sao?
Giờ Dần: từ 3 giờ - 5 giờ sáng
1 khắc: là 15 phút
4 khắc: là 60 phút
Giờ Dần bốn khắc: là 4 giờ sáng.
- Dù sao các ngươi cũng đến rồi, ta dẫn các ngươi đến một nơi. Hôm nay sẽ cho các ngươi học chung, ngày mai ba ngươi sẽ theo sư phụ của các ngươi ( là Thu Tâm, Hoan Nhi và Hoan Điệp ớ). Còn ba ngươi sẽ theo ta ( chính là Y Vân, Nhiên và Thanh của chúng ta)! - Kỷ Vương nói xong liền quay lưng đi.
Kỷ Vương dẫn các nàng đến rừng trúc lớn bao quanh là sương mù nhưng vẫn có thể nhìn rõ những thứ ở gần, đi đến khoảng đất trống của rừng trúc thì dừng lại.
- Hôm nay cứ coi như là khởi động gân cốt cho các ngươi, rừng trúc này bao quanh đều có nguy hiểm trùng trùng nếu các ngươi vượt qua đi ra khỏi rừng trực này ta sẽ cho các ngươi một thứ! - Kỷ Vương nói xong liên biến mất.
( ̄- ̄) rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đưa các nàng đến đây!
Rồi nói rừng trúc này nguy hiểm trùng trùng!
Không cho các nàng cơ hội để nói!
Đi luôn mất tiêu!
Chờ chút, không lẽ các nàng còn phải đi tìm nguy hiểm để ra khỏi rừng trúc này đó chứ? ( -_- |||)
- Giờ chúng ta nên làm gì đây? - Hoan Điệp buồn rầu nói.
- Tỷ cũng không biết nữa! - Hoan Nhi thở dài nói.
- Xung quanh rừng trúc này đều là sương mù, mọi thứ ở xa đều không nhìn thấy rõ! - Thu Tâm nhìn xung quang rồi nói.
- Biết vậy ngủ thêm lúc nữa cho xong! - Thanh vươn vai rồi uể oải nói.
- Theo như Kỷ Vương nói xung quanh đây đều là nguy hiểm nên các muội phải cẩn thận đừng để bản thân bị thương! - Y Vân lo lắng cho các nàng nói.
- Chúng ta đi một bước tính một bước mọi người phải đi gần nhau, chúng ta xuất phát thôi! - Nhiên nói xong rồi quay người dẫn đầu đi trước các nàng liền theo sát nhau.
Các nàng vừa đi vừa theo sát nhau quan sát xung quanh rất cẩn thận, nhưng đột nhiên chỗ Hoan Nhi đang đi bên phía ngoài bị lún xuống một ô hình vuông " rầm " nhẹ một cái. Nhiên liền nhận ra sự khác thường hô lớn " Cẩn Thận " thì vài mũi tên từ đâu ra bay về phái các nàng.
Nhiên và Thanh cùng ngửa người ra sau tránh hai mũi tên, khi mũi tên bay qua khỏi đầu hai nàng liền nghiêng người xoay một vòng rồi đứng thẳng dậy. Thu Tâm theo tiết tấu của Nhiên và Thanh dùng kiếm đánh gãy hai mũi tên đó.
Hai mũi tên bay về phía Y Vân thì Hoan Điệp liền kéo nàng sang một bên còn Hoan Nhi cũng kịp thời dùng kiếm đánh hai mũi tên kia bay về một phía cắm xuống đất. Lúc kéo Y Vân sang một bên, chỗ Hoan Điệp đứng cũng bị lún xuống một ô vuông " rầm " nhẹ một cái nữa, Y Vân thấy vậy liền hô lên " các muội cẩn thật ".
- Các tỷ muội mau ngửa người ra sau, mau lên! - Thanh hét lớn nói.
Nghe thấy vậy các nàng liền mau chóng ngửa người ra sau, có rất nhiều mũi tên từ bốn phía bay qua nhau rất nhanh trước mặt các nàng. Xong các nàng liền bật người dậy nhưng chưa kịp thở lại một đợt mũi trên khác bay đến, Nhiên liền nhanh trí niệm trong đầu triệu Loan Cầm ra, tay nàng khẽ chạm vào Loan Cầm " ting " một tiếng các mũi tên đều bị gẫy làm đôi.
( Hôm qua lúc Hoa Thiên Dung dẫn các nàng về phòng thì liền đưa cho các nàng mỗi người một quyển sách, những quyển sách đó chính là thứ liên quan đến các thánh bảo và kiếm mà các nàng đang sử dụng và một số công pháp của nó. Đàn của Nhiên nhìn giống đàn tranh được gọi là Loan Cầm một trong những thánh bảo của phượng tinh, còn những cái khác tiết lộ cho các mọi người sau nha! hehe)
Cuối cùng cũng không thấy mũi tên bay ra nữa các nàng liền thở ra một hơi " thật nguy hiểm ".
- Các muội không ai bị thương chứ? - Y Vân nhìn các nàng lo lắng hỏi.
Các nàng liền lắc đầu bảo không sao.
Thấy mấy mũi tên bị gãy nằm ở dưới đất Thanh liền lấy chiếc khăn tay từ trong áo ra, thông qua khăn tay cầm một mũi tên lên nhìn rồi ngửi.
- Tên này có độc! - Thanh nhíu mày nói.
Nghe Thanh nói mũi tên có độc các nàng nhíu mày chặt lại, nếu không may bị tên kia bắn trúng các nàng lại còn không mang theo dược chắc chắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Đoạn đường tiếp theo phải thật cẩn trọng mới được.
( HanhLuin: Tuần sau mình xin phép các độc giả nghỉ không đăng truyện nha, mình đang đi tìm ý tưởng để viết truyện.
Sau tuần đó, mỗi tuần mình sẽ đăng 1 chương các độc giả zui hem 😆😆)