Hái Trăng

Chương 89: 89: Thực Hiện Mong Ước Của Em





Phó Thức Tắc: "Ừm."
Vân Ly quan sát sắc mặt của anh, thấy anh không muốn nói gì, cô có chút ảo não cúi đầu: “Mua nhà thì mua nhà.” Không kết hôn cũng có thể mua nhà.
Vân Ly tự an ủi mình.
Đi xem nhà một ngày, Vân Dã ôm trà sữa chỉ muốn ngồi im trong xe.
Người của đại lý ngồi ghế sau còn nhiệt tình chào hàng, Vân Ly rất để tâm đến ngôi nhà đầu tiên mà mình mua, chăm chú lắng nghe đối phương nói.
Điện thoại Phó Thức Tắc rung lên, trạm E nhắc nhở một tiếng trước anh đã bỏ lỡ một thông báo.
Nhàn Vân Sốt Tương: [Hôm nay cá muối đi tìm ổ]
Phía dưới có rất nhiều bình luận [Bà xã, anh yêu em], [Bà xã, đến nhà anh ở đi], [Anh đưa nhà anh cho bà xã], [Bà xã, bà xã]
Anh nhìn về phía Vân Ly, cô vẫn chăm chú nghe người của đại lý chào hàng.
Phó Thức Tắc không nói gì tắt điện thoại.
Sau khi luận văn được xét duyệt, không có gì bất ngờ, Phó Thức Tắc được xuất sắc.

Nhận xét cuối cùng của Vân Ly nhận được tương đối trễ, lúc tới tay cô cũng thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều xuất sắc.

Nhìn Phó Thức Tắc, mắt anh thể hiện rõ đây là chuyện đương nhiên, giống như mọi chuyện phải như vậy.
Buổi bảo vệ luận án ở Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, Phó Thức Tắc bay về Nam Vu cùng với Vân Ly.

Giường ở Bắc Sơn Phong Lâm rất thoải mái, Phó Thức Tắc hỏi ý kiến của cô thì cô không do dự, Vân Ly chọn ngủ lại ở Bắc Sơn Phong Lâm.
Buổi tối đầu tiên, Phó Thức Tắc hỗ trợ Vân Ly luyện tập bảo vệ luận án, nên có thể tắt đèn đi ngủ từ sớm.

Đến ngày hôm sau chính thức bảo vệ luận án, đến khi cô báo cáo xong, giám khảo hỏi vài câu mà cô cần phải trả lời sau khi báo cáo.
Vân Ly nhận được gần mười vấn đề, căng thẳng đến mức trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Phó Thức Tắc đứng trước cửa, gửi tin nhắn cho cô: [Ra bên ngoài]
Vân Ly căng thẳng, tứ chi có chút cứng ngắc.

"Thả lỏng." Khóe mắt anh mang theo ý cười, xoa đầu cô.
Phó Thức Tắc dùng hai phút giúp cô chia mười vấn đề kia thành hai loại có liên kết logic với nhau, Vân Ly nghe tốc độ nói không nhanh không chậm của anh, vẻ mặt anh bình tĩnh, làm cho cô cảm thấy chuyện này cũng không đến mức khó như vậy.
Vân Ly bình tĩnh hơn một chút, dựa theo dòng suy nghĩ trả lời một lần, chạm tới ánh mắt anh, giống như vẫn luôn dịu dàng và kiên định như thế.

Cô nhìn xung quanh một chút, nhịn không được hôn lên mặt anh.
Vân Ly thoải mái cười: "Sao anh lại tốt như vậy chứ."
Phó Thức Tắc vuốt mặt cô: "Ly Ly của anh cũng rất tốt."
Đến khi kết thúc, các giáo sư đều nhất trí cho điểm xuất sắc.

Người hướng dẫn của Vân Ly không sửa luận văn thạc sĩ cho cô.

Có nhiều buổi tối, sau khi Vân Ly từ Đại học Bách Khoa Tây Phục về nhà, Phó Thức Tắc vẫn còn ở văn phòng thức đêm sửa luận văn cho cô.
Lúc giảng viên xét duyệt tuyên bố điểm cho cô, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Phó Thức Tắc.

Anh yên lặng đứng trong góc tối, nhưng bất kể cô đứng ở vị trí nào, ngay cả đứng trên bục giảng cũng có thể nhìn thấy anh.
Anh vĩnh viễn luôn đứng trong tầm mắt của cô.
Cho nên cô luôn luôn nhận được sự trợ giúp kịp thời nhất.
Phó Thức Tắc ôm hoa đưa cho cô: “Ly Ly, chúc mừng tốt nghiệp.” Vân Ly không thể không cười, dùng sức “ừm” một tiếng.
Sau khi về Bắc Sơn Phong Lâm, giống như không còn gánh nặng và áp lực, Phó Thức Tắc không muốn kiềm chế bản thân nữa, đẩy cô lên phòng, Vân Ly vừa đi vừa nói: “Em còn phải tắm rửa!”
Phó Thức Tắc: "Ừm."
Đưa cô vào phòng tắm, nhấn cô vào dòng nước trong bồn tắm.
Vân Ly cảm nhận được ý đồ của anh, đỏ mặt đi về phía cửa.


Phó Thức Tắc nở nụ cười, nghe thấy sự uy hiếp trong nụ cười của anh, Vân Ly nhỏ giọng nói: “Em đi lấy hoa, thả vài cánh hoa vào đây...”
...
Tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Vân Ly cảm thấy toàn thân mình rã rời.

Phó Thức Tắc đã dậy từ rất sớm, làm bữa sáng cho cô và mang đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Vân Ly liếc nhìn đồng hồ.

"..." Lại mới chín giờ.
Phó Thức Tắc ngồi bên cạnh cô, kéo chăn che đi phần da thịt lộ ra ngoài của cô: “Hôm nay phải đi tới một nơi.”
“Cả người đều đau, không đi được.” Vân Ly có chút quạu khi rời giường, xoay người lại không quan tâm đến anh, nhìn chằm chằm bức tường trắng hồi lâu.
Phó Thức Tắc không ngăn cô lại, cô suy nghĩ một hồi, giả vờ vô tình hỏi anh: “Đi đâu?”
Phó Thức Tắc bật cười, tiếng cười kia giống như nói cho Vân Ly, cô thật sự mẹ nó không có cốt khí.
"Có một cửa hàng váy cưới ở Nam Vu."
"..."
Một đống suy nghĩ lung tung trong lòng bị quăng lên chín tầng mây, Vân Ly siết chặt tay, khô khốc hỏi: “Sao vậy?”
“Đi xem.”
Cô còn quay lưng về phía anh, Phó Thức Tắc quỳ gối lên giường, di chuyển hai bước, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô:"Không muốn đi sao?"
"..."
Phó Thức Tắc: "Đau à, vậy để lần sau đi." Vân Ly cũng không biết lần sau tới Nam Vu là khi nào.
Cô di chuyển, ngồi dậy và vươn vai, đụng tới ánh mắt thành công của Phó Thức Tắc, cô bình tĩnh bò ra khỏi chăn.

Dọc theo đường đi, Phó Thức Tắc cũng không bàn bạc lại với cô về sắp xếp ngày hôm nay.
Trong lòng Vân Ly ngứa ngáy, thử thăm dò: “Đến cửa hàng váy cưới làm gì?” Phó Thức Tắc: “Có thể đăng một đoạn video tham quan cửa hàng váy cưới lên trạm E, chắc chắn rất hot.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, ảo tưởng của Vân Ly nhanh chóng bị dập tắt.
Trong lòng thất vọng, Vân Ly lập tức mất hứng thú với sự sắp xếp ngày hôm nay, giọng nói lộ rõ muốn từ chối: “Nhưng mà bây giờ em đều làm về video về khoa học công nghệ nhiều hơn...”
Phó Thức Tắc hỏi cô: “Không được à?"
Vân Ly nhìn thẳng vào mắt anh, không hiểu sao anh kiên trì như vậy.

Sau khi dừng xe, cô không nói gì, anh cũng không lên tiếng, kéo cô đi về phía trước.
Gần tới cửa tiệm, trong đầu Vân Ly xẹt qua một ý nghĩ, không tin được nói: “Anh muốn em thông báo chính thức sao?”
Lát sau, Phó Thức Tắc mới “ừ” một tiếng.
Phó Thức Tắc: “Dân mạng đều gọi em là...” Anh dừng lại một chút, hạ thấp giọng, mang theo một chút ái muội: “Bà xã.”
Vân Ly đỏ mặt, đẩy anh cách xa tai phải của cô ra.
Anh liếc cô một chút: "Anh còn chưa được gọi."
Đúng lúc này, Vân Dã vừa gửi tin nhắn đến cần trả lời gì đó, Vân Ly cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, vội vã nói: “Đợi em một chút.”
Phó Thức Tắc đứng bên cạnh cô kiên nhẫn chờ đợi, thấy sau khi cô trả lời tin nhắn cho Vân Dã, lại trở về khung trò chuyện, nhìn lướt qua nickname của mình, Phó Thức Tắc bình thản nói: “Anh nói sai, chắc là, thân phận của em và anh cần phải trao đổi lại cho nhau.”
Anh tiếp tục nói: “Đêm nay đổi thân phận lại chứ?” “...”
"Chúng ta vào nhanh đi.” Vân Ly nhanh chóng muốn đổi sang chủ đề khác, kéo Phó Thức Tắc vào cửa hàng váy cưới.
Váy cưới cổ phục khá nặng được bày ở trung tâm cửa hàng, có những ánh đèn chiếu vào đó, có thể nhìn rõ các chi tiết được kết đính vô cùng tinh xảo.
Vân Ly nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó quên hên những phản kháng vừa rồi, nói với nhân viên hướng dẫn: “Tôi muốn thử cái này.”
Người hướng dẫn cười: “Thật xin lỗi, cái váy này là thiết kế riêng, không thể mặc thử được ạ.”
Vân Ly di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một bảng tên nhỏ, bên trên có viết “Mr.

Phó & Ms.

Vân”
“...”
Cô nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh thuận miệng nói: “Lần đầu tiên đến nhà em, anh đã nói sẽ chuẩn bị quà cho em.”
Áo cưới được thiết kế riêng mất gần nửa năm, gần đây mới hoàn thiện.


Mấy nhân viên hướng dẫn đi vào phòng thay đồ để hỗ trợ Vân Ly thử váy cưới, cô vẫn còn chưa phản ứng lại được, để mặc bọn họ tự sắp xếp.
Bức màn trước mặt cô được kéo ra từ từ, bóng dáng của cô hiện ra trước gương lớn kéo từ trần nhà xuống sàn.
Vân Ly kinh ngạc nhìn mình trong gương.

Cô nghiêng đầu, Phó Thức Tắc nhìn cô, nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt anh, cô có chút sốt ruột hỏi: “Đẹp không?”
Phó Thức Tắc: "Đẹp.”
Sau sự kinh ngạc ban đầu, trong lòng Vân Ly bắt đầu nhảy nhót, được khoác trên mình bộ váy cưới chính là ước mơ của rất nhiều cô gái từ khi còn bé, huống hồ, đây là váy cưới Phó Thức Tắc đặt thiết kế riêng cho cô.
Vân Ly nhìn bản thân mình trong gương lớn hồi lâu, liếc nhìn Phó Thức Tắc một chút, cô có chút khó chịu, chậm chạp nói: “Nhưng thứ này, nếu như không kết hôn thì không dùng được việc gì cả.”
Phó Thức Tắc ngồi trên ghế màu trắng, hai chân tách ra, toàn thân cao lớn, anh không trả lời ngày, suy tư một lát, lại ngước mắt lên hỏi cô: “Em muốn kết hôn sao?”
"..."
Tự lúc nào, trong khi thay đồ chỉ còn lại hai người.

Vân Ly mới phát hiện, anh đã mặc âu phục và giày da thiết kế riêng rồi ngồi lại chỗ cũ, ánh đèn điện phản chiếu lên đôi mắt sâu thẳm.

Vân Ly và anh cách xa hơn một mét, cô cố gắng làm cho tim mình bớt đập nhanh một chút.
Dưới ánh đèn, làn da của Vân Ly trắng nõn, chiếc váy cưới kiểu cổ đứng lộ ra bờ vai mịn màng, chiếc váy cưới đính pha lê dài hai mét kéo dài trên mặt đất, chỉ mình cô đứng trung tâm nổi bật, độc nhất vô nhị.
Có tiếng “thịch thịch” rất khẽ.
Phó Thức Tắc cầm một chiếc hộp nhỏ màu trắng và xoay tròn nó trên khối lập phương, giống như anh đang chơi đùa với nó.

Cả người anh ngả ra sau, chống tay phải lên, Vân Ly ngơ ngác nhìn anh, cho đến tận khi anh đưa mắt nhìn về phía cô, Vân Ly ngừng thở, giống như đã đoán được việc xảy ra tiếp theo.
Khuôn mặt của người đàn ông trước mắt sắc nét, đường nét dưới hàm rõ ràng, có chút phong thái lạnh lùng làm cho người khác không dám tới gần.

Anh bình tĩnh nhìn cô, cái hộp vẫn xoay tròn trên tay.
Vân Ly không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có lề mề nữa...”
Phó Thức Tắc bật cười, sự lạnh lùng trên mặt biến mất, Vân Ly nhìn anh cười, giường như nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của thiếu niên trong video ngày nào.
Một tay anh mở hộp, liếc mắt nhìn cô: “Tốt nghiệp xong thì kết hôn, có được không?”
“...”
Vân Ly cố gắng dằn lòng không gật đầu ngay: “Anh làm còn chưa đủ trang trọng.”
Dù sao cũng đổi âu phục rồi, Vân Ly thấy anh bước tới từ từ, mỗi một bước chân đang bước về phía cô, ánh mắt nhu hòa vẫn luôn nhìn cô, mãi đến tận khi đứng trước mặt, cô nhìn thấy anh quỳ một chân xuống, thẳng lưng.
Giống như cam tâm tình nguyện, thần phục trước cô.
Giờ phút này, bọn họ đứng dưới ánh đèn, thế giới như cô đọng trong một không gian cực nhỏ, chỉ đủ chứa đựng hai người bọn họ.
Hơi thở dường như ngừng lại, khuôn mặt anh buông lỏng, đuôi mắt chứa đầy tình cảm: “Ly Ly, kết hôn với anh được không?”
Tầm mắt của Vân Ly trở nên mơ hồ, cô vừa cười vừa dùng mu bàn tay lau đi hàng lệ.
"Không nói lời nào,anh coi như em ngầm đồng ý." Anh cầm lấy tay cô: "Chuyện đã ngầm đồng ý, không được thay đổi."
...
Sau khi trở về Tây Phục, Vân Ly và Phó Thức Tắc chọn mấy căn nhà tương đối hài lòng, trước kia Vân Ly muốn chọn một căn nằm giữa công ty và Đại học Bách Khoa Tây Phục, như vậy Phó Thức Tắc cũng không cần phải dậy quá sớm.

Cuối cùng, Phó Thức Tắc vẫn chọn căn gần công ty của cô, cô đi bộ còn không đến mười phút.
Vào một buổi chiều, Phó Thức Tắc nhắc nhở cô đi đăng ký kết hôn, Vân Ly lấy lại tinh thần, hẹn gặp nhau ở Cục dân chính.

Với tư cách là nhiếp ảnh gia của bọn họ, Vân Dã ngồi trong phòng khách cùng Phó Thức Tắc đợi cô gần ba tiếng đồng hồ.
Lúc Vân Ly đi ra, Vân Dã mất kiên nhẫn định xả nước bọt, nhưng lúc nhìn thấy cô thì im bặt.

Cô mặc lễ phục màu trắng đơn giản, mái tóc quăn được cột ra phía sau bằng chiếc kẹp tóc màu trắng, nhìn vô cùng dịu dàng, điềm tĩnh.
Thấy khuôn mặt bình tĩnh của em trai, cô nhìn cậu nhóc: “Em có ý kiến gì?” Vân Dã im lặng một lát: “Không có.”
Cô và Phó Thức Tắc nhìn nhau, trong đôi mắt chứa đầy tình cảm nhẹ nhàng.
Hạt mưa đập vào cửa sổ, Vân Ly về phòng cầm một cái ô màu đen, nhìn hoàn toàn đối lập với cô lúc này, Vân Dã thấy vậy cau mày hỏi: “Sao chị có thể dùng cái ô thô thiển như vậy?”
"..."

Cái ô này cô đã vô tình có được khi ở Anh.

Tới gần lễ Giáng sinh, đó là quãng thời gian vô cùng tồi tệ đối với cô, bởi vì rào cản ngôn ngữ nên mấy kì thi của cô không được như ý.

Sau khi bị xây xát tay, cô lại bị cảm lạnh, cho nên cô không tiện tham gia được buổi tụ hội ở trường, tán gẫu với fan cũng qua loa kết thúc vì trạng thái hiện tại không tốt.
Không khí Giáng sinh lan tràn khắp thành phố, cô chỉ có thể chôn mặt trong khăn quàng cổ, cô hoàn toàn không hợp với cảm giác lạnh thấu xương của mùa Đông nơi đây.
Những người khác trong phòng thí nghiệm đã về nhà từ sớm để đón Giáng sinh.
Ngày đó, cô một thân một mình rời khỏi phòng thí nghiệm, trên đường về nhà trọ có đi qua một nhà sách cổ màu đỏ bên đường.

Bình thường cô sẽ không dừng lại ven đường.

Ngày đó, nhìn thấy bộ sưu tập các loài động vật dán trên cửa, nhớ tới Giáng sinh ở vườn thú cùng Phó Thức Tắc, mũi cô chua xót, chậm rãi đi vào.
Nếu như không chia tay, giờ này bọn họ đã bên nhau được tròn một năm rồi.
Bố cục của nhà sách không giống như bình thường, có vài dãy sách được sắp xếp gọn gàng, Vân Ly lật mở từng cuốn sách.
Leng keng.
Chuông ở cửa nhà sách vang lên, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu đen đội mũ rộng vành, cúi thấp đầu đi vào.

Người đàn ông đi thẳng tới giá sách đối diện Vân Ly, Vân Ly chỉ thấy cổ tay tái nhợt của người kia khi nhìn qua khe hở giữa giá sách.
Cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên cô và Phó Thức Tắc gặp nhau ở Nam Vu, dưới vành mũ là làn da trắng bệch của anh.

Cô đứng trong đó hơn một tiếng, thoáng nhìn người mặc áo đen mấy lần, đối phương cũng duy trì một khoảng cách nhất định với cô, nhưng vẫn không rời đi.
Cô lơ đễnh lật từng quyển sách, không biết qua bao lâu, khi đi tới cửa, bầu trời đã nổi mưa to.

Cô đợi một lúc nhưng cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Sống một mình ở thành phố này, cô cũng không quen ai để nhờ mang ô tới, gần nhà sách cũng không có cửa hàng nào.
Mặt Vân Ly buồn rười rượi, thẫn thờ nhìn cơn mưa ngoài cửa và tình cờ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trên cửa kính nơi dán thiệp Giáng sinh.

Từ đầu tới cuối, người đàn ông vẫn đội mũ rộng vành, cúi thấp đầu, nhưng cũng mang lại cho cô cảm giác quen thuộc.
Vân Ly nghĩ lại thấy cảm giác của mình thật buồn cười, tha hương nơi đất khách quê người, tại một nhà sách vô danh, dù có là trùng hợp hay cố ý, cô đều cảm thấy ý nghĩ của cô thật kì lạ.
Có lẽ chỉ vì nhớ nhung quá lâu, tùy tiện thấy một người sẽ lại nghĩ là anh.
Vì muốn gạt đi ý nghĩ của mình, Vân Ly do dự hồi lâu, nghiêng đầu dùng tiếng Anh hỏi anh ta: “Xin chào, chúng ta có quen không?”
Cô còn chưa quay đầu sang chỗ khác, đã nhìn thấy người đàn ông đứng phía trước đột nhiên đi tới gần cô, vừa kinh ngạc muốn thốt lên, cánh tay của người đàn ông chỉ động vào cô một chút, nhét cái ô màu đen vào trong ngực cô.
Chuông gió ngoài cửa vang lên, cô sửng sốt, bước chân của người đàn ông rất nhanh, bóng người biến mất trong màn mưa.
Cô nhìn cái ô cán dài màu đen thẫn thờ hồi lâu, lại nở nụ cười, nghĩ đó là thiện ý của một người xa lạ.

Trong tiết trời mưa gió ẩm ướt, mũi cô khó thở, vì hơi ẩm mà rét run, nhưng hiếm khi cô lại cảm thấy có một tia ấm áp.
Vân Ly lấy lại tinh thần, thản nhiên đáp: “Lúc chị cảm thấy cuộc sống khó khăn nhất, có một người xa lạ đã đưa cho chị.”
"Trong ngày hạnh phúc của mình dùng cái ô này, hi vọng người kia cũng có thể hạnh phúc giống như chị..”
Vân Ly nhớ tới bóng lưng cô độc của người đàn ông kia, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Phó Thức Tắc, cô hơi cười: “Hi vọng anh ấy cũng giống chị, có được một người yêu mình tha thiết.”
Thấy Phó Thức Tắc sửng sốt một chút, Vân Ly nhớ tới vừa rồi Vân Dã còn chê bai, cảm thấy không tốt lắm nói: “Có phải ô màu đen không tốt, để chị đi đổi cái khác.”
Phó Thức Tắc lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Mang cái này đi.”
Anh nhận lấy ô, nói vu vơ: “Biết đâu sẽ thành sự thật.”
Vừa ra cửa, Vân Ly trốn dưới tán ô, sát lại gần anh, kí ức bay về thời gian rất lâu về trước, trong phòng nghỉ ngơi, người đàn ông ngồi trên ghế sofa, mở mắt nhìn cô.
Vân Ly siết chặt khuỷu tay anh: “Bây giờ em có một cái ô cán dài.”
Phó Thức Tắc: “?” Anh phản ứng lại, kéo cô lại gần anh hơn.
Màn mưa che khuất tầm nhìn của người khác, dù vậy, Vân Ly vẫn thấy ngại khi hành động thân mật ở nơi công cộng.

Cô dùng hai tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Phó Thức Tắc cười nhẹ hai tiếng, khàn khàn nói: "Còn chưa đủ sức đâu."
Vân Dã mang đầy đủ đồ dùng, treo máy chụp ảnh lên cổ, mở cửa sau xe ngồi vào, cẩn thận lau nước trên máy ảnh từng li từng tí.
Đi từ cửa vào trong xe như thế, âu phục của Phó Thức Tắc bị nước mưa xối ướt một nửa, Vân Dã không nói gì: “Chị, chị không thể chọn một ngày đẹp hơn một chút à, ít nhất cũng đừng mưa chứ.”
Vân Ly nhìn Phó Thức Tắc, cười: “Trời mưa cũng có thể là một ngày thật đẹp.”
Cần gạt nước đẩy hết nước trên kính xe, từ mơ hồ anh nhìn mọi thứ trở nên rõ ràng.

Kính phản chiếu lại nụ cười của Vân Ly, anh chậm rãi khởi động xe, hơi nhếch khóe môi.
Từ nay về sau, những ngày mưa của anh, vì có cô mà trở nên đầy ánh sáng.
...

Cuối cùng Vân Ly và Phó Thức Tắc cũng chọn được một căn nhà mới, sau khi chuyển vào nhà mới đã là đầu tháng Chín.

Lúc mang hành lý tới, Phó Thức Tắc nhìn thấy Vân Ly đã đặt máy bay không người lái vào cái hộp riêng, cầm lên xem xét.
Phó Thức Tắc lấy tay xoa bụi trên má cô, hỏi: “Không phải đã cho em trai rồi sao?”
Vân Ly cũng đưa tay chạm vào chỗ anh vừa xoa, thản nhiên nói: “Ồ...!Đó không phải là của anh Giang Uyên sao? Em lấy về cho anh.”
“Còn sửa chữa lại một chút?”
"..."
Vân Ly cũng không biết sao anh nhận ra, theo lí mà nói, cô chỉ vá một góc nhỏ bị hỏng, cô ngập ngừng nói: “Vân Dã nói đã va chạm một chút, em sợ anh tức giận, cho nên...”
Phó Thức Tắc cười: "Đó là lúc bọn anh cho bay thử bị đụng."
"..."
Vân Ly lúng túng, mệt cô lúc đó còn căng thẳng lâu như vậy, mất rất nhiều công cụ mới trùng tu được máy bay không người lái trở nên không còn khuyết điểm.
Nhưng mấy giây sau, cô lại nói giống như đó là chuyện đương nhiên: “Bây giờ chúng ta đã đăng kí, sửa đồ cho anh là chuyện thường tình.”
Phó Thức Tắc đặt máy bay không người lái lại trên bàn, thấy Vân Ly khom lưng lấy đồ trong vali của anh ra, vòng eo mảnh khảnh, anh lại gần ôm cô từ phía sau.
"Ly Ly.” Anh nhẹ nhàng nói: “Tất cả những khía cạnh xấu xí tối tăm, em đều đã chữa lành được rồi.” Vân Ly để ý tới ý của anh, đặt tay lên mu bàn tay anh: “Vậy sau này, thế giới của anh đã hoàn chỉnh rồi.”
Lúc đặt mấy sản phẩm điện tử lên giá sách, Vân Ly lấy cái kính VR của Phó Thức Tắc ra, anh đã gác lại một quãng thời gian.

Trong thi đấu trò chơi VR mà Phó Thức Tắc tham gia, Vân Ly đã khai phá ra một trò chơi rất đơn giản.

Trong game cho phép người chơi xây dựng cảnh và nhân vật, đồng thời thiết lập âm sắc của nhân vật qua âm thanh được nhập.

Trong bối cảnh thi đấu cạnh tranh, Vân Ly nhận được không ít tài nguyên, điều này cũng làm trò chơi được ra mắt thành công.

Với tư cách là giám khảo, Từ Thanh Tống đã chọn duy nhất bọn họ để đề cử, giúp họ giành được giải xuất sắc.
Cô đặt tên trò chơi này là “IT’S BEEN LONG TIME - L U RỒI KHÔNG GẶP”.

Vân Ly đã tặng trò chơi này cho Phó Thức Tắc làm quà sinh nhật.
Từ khi đưa cho Phó Thức Tắc, Vân Ly không quan tâm nữa.

Lúc viết luận văn thạc sĩ, cô thường nhìn thấy Phó Thức Tắc đang chơi trò chơi này, theo logic, cô nghĩ Phó Thức Tắc sẽ tạo một thế giới cho Giang Uyên trong đó, để cho Giang Uyên sống lại theo một phương thức khác.
Phó Thức Tắc ngẩng đầu lên khỏi đống hộp: "Muốn chơi?"
Cũng lâu rồi cô không chơi, cả ngày thu dọn đồ đạc, Vân Ly cũng rất mệt mỏi, lúc này có cơ hội thả lòng, cô cực kỳ hứng thú, để Phó Thức Tắc đeo kính VR lên cho cô.
Anh đứng sau lưng cô, đeo kính mắt VR lên cho cô, điều chỉnh to nhỏ.
Trong nháy mắt, Vân Ly bước vào một thế giới khác.
Bên tai truyền tới tiếng của Phó Thức Tắc: “Nhìn rõ không?”
Vân Ly: “Có”
Phó Thức Tắc: “Không có trò chơi gì.”
Trên màn hình ngoại trừ cái tiêu đề “IT’S BEEN LONG TIME” thì chỉ có hai trò chơi nhỏ.
Phó Thức Tắc: "Có thể mở trò chơi của em.”
Vân Ly do dự một hồi: “Không được, em không xem.”
Phó Thức Tắc không kiên trì: “Được, em muốn xem cái gì thì xem cái đó.”
Vân Ly mở hai trò chơi khác ra, nhưng có chút mất tập trung.

Nghe thấy tiếng đồ đạc trong phòng bếp, cô lén lút mở “IT’S BEEN LONG TIME” kia ra.
Thiết kế trò chơi này là trường cấp Hai, hi vọng Phó Thức Tắc có thể giả lập thực tế, dùng một phương thức khác để bù đắp lại những tiếc nuối của minh.
Sau khi mở trò chơi, chỉ có một góc nhìn để chọn.

Sau khi ấn enter, trước mặt là bóng tối, tiếp theo là cảm giác mơ hồ mở ra không gian, cảnh tượng đập vào mắt là bầu trời rộng lớn trong xanh khôn cùng, xung quanh là tiếng gió thổi hiu hiu.
Vân Ly ngồi xổm trên đất, cúi đầu nhìn người máy xấu xí, ngốc nghếch trên đường đua màu đỏ vẫn còn cầm hộp điều khiển từ xa trên tay.
Cô quay sang nhìn bên cạnh, trong mắt cô xuất hiện đồi giày thể thao màu trắng, Vân Ly mơ hồ đoán được gì đó.
Nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh, nhìn lên trên, đó là quang cảnh một thiếu niên mười sáu tuổi với mái tóc bồng bềnh bay trong gió, bộ đồng phục và huy hiệu hình mặt trăng sáng lấp lánh trên ngực.
Cô muốn bù đắp những tiếc nuối của anh, nhưng cô không biết rằng, đường băng màu đỏ bỏ lỡ cô chính là điều tiếc nuối lớn nhất của Phó Thức Tắc.
Thiếu niên ngồi xổm xuống bên cạnh cô, dùng ngón tay gõ nhẹ vào người máy, ngẩng mặt, yên lặng nhìn cô.

Mắt Vân Ly đỏ lên, cô kéo kính VR xuống, trở lại thế giới hiện thực, là nhà của bọn họ.
Cô xoay người, Phó Thức Tắc vẫn đứng trong ánh sáng, giống như nghe thấy tiếng gió trên đường băng màu đỏ, ngước mắt nhìn cô.
HOÀN CHÍNH VĂN