Cô hẹn với Phùng Lệnh Mỹ là hai ngày nữa sẽ đi Nam Kinh, và cũng cơ bản xác định là mặc kệ có đi du học không thì học kỳ sau cô cũng sẽ không tiếp tục dạy ở trường nữa. Hôm nay đúng là ngày các khoa của trường tổng kết năm học, vì thế cô cũng tới, một là để tham dự hai là để xử lý các thủ tục từ chức.
Buổi tổng kết của khoa toán rất nhanh đã xong. Còn một ít học sinh biết kỳ sau cô sẽ không dạy nữa thì lưu luyến không rời mà cố ý tìm tới, vây quanh cô nói chuyện.
Sau khi từ biệt học sinh, Mạnh Lan Đình đi qua giáo vụ làm thủ tục, lúc vừa tới cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
“…… Ai, nghe nói Mạnh tiểu thư của khoa toán học kỳ sau sẽ không dạy nữa, sắp tới làm thủ tục. Mấy ngày hôm trước mọi người có đọc được tin trên báo không? Cô ta thế mà lại cặp với Phùng cửu công tử! Chung tiểu thư bên ngoài thì phong cảnh như thế, ai ngờ lại là cái dạng này. Thật đáng thương, gặp phải kẻ vô tình rồi bị vứt bỏ. Thật đúng là chỉ thấy người mới cười, nào thấy người xưa khóc……”
Người đang nói chuyện hình như là cán bộ phòng giáo vụ, Thôi tiểu thư.
“Cái này có là gì. Tôi nghĩ Phùng cửu công tử bất quá cũng là có mới nới cũ, theo đuổi cô ta vì mới mẻ mà thôi. Tôi cũng đã thắc mắc vì sao lúc trước cậu ta tự nhiên cấp học bổng cho khoa toán. Đúng rồi, Mạnh tiểu thư còn đến Bộ Tư Lệnh Hiến Binh dạy lớp buổi tối, nói vậy là lúc đó hai người đã cặp với nhau, chẳng qua chúng ta không biết thôi.”
“Đúng rồi, thật sự là nhìn không ra, Mạnh tiểu thư ngày thường yên lặng lại là người có thủ đoạn như thế, khiến cả Phùng cửu công tử và Cố tiên sinh đều quỳ lạy dưới váy mình.” Thôi tiểu thư có chút hâm mộ nói.
“Xì ——” một người khác phát ra thanh âm tỏ vẻ khinh thường.
“Nếu cô ta có thể khiến Phùng cửu công tử cưới cô ta thì mới là thực sự có bản lĩnh……”
Mạnh Lan Đình đột nhiên dừng bước chân, đứng tại chỗ một lúc lâu rồi chậm rãi lui về phía sau, xoay người trở về văn phòng của mình. Cô ngồi vào chỗ, ngẩn người một lát rồi nhìn thoáng qua văn phòng.
Đám Hồ thái thái vẫn còn đang ở cuộc họp chưa về. Ước chừng là cuối kỳ nên trong văn phòng hỗn độn vô cùng, trên mặt đất cũng có giấy lộn không người quét tước.
Cô ở chỗ này cũng nửa năm rồi, qua hôm nay sẽ không đến nữa. Vì thế Mạnh Lan Đình đánh lên tinh thần, đứng dậy quét tước văn phòng, giúp Hồ thái thái sắp xếp mấy thùng giấy bỏ đi ở bên cạnh. Đúng lúc này tầm mắt cô nhìn thấy một mảnh giấy.
Trong sọt giấy bỏ đi có một chồng giấy giống như bị xé xuống từ một cuốn sổ. Bên trên giấy viết vài chữ, một tờ to bằng bàn tay rơi xuống mặt đất.
Mạnh Lan Đình cũng không có ý đi tìm tòi nghiên cứu ghi chú của đồng sự nhưng vừa khéo, lúc một trong những tờ giấy đó rơi ra cô lại thấy bên trên đó có viết: “Giữa các tiết học có gặp gỡ với Hề tiên sinh, nói chuyện mấy phút đồng hồ, Hề tiên sinh mời ăn cơm nhưng Mạnh tiểu thư cự tuyệt.”
Mạnh Lan Đình ngẩn ra, nhặt tờ giấy lên nhìn một lần rồi tầm mắt lại chuyển đến sọt giấy bỏ, đem giấy tờ dư lại bên trong tìm ra hết, rồi đọc từng tờ một. Bên trên những tờ giấy đó đều liệt kê những chuyện có liên quan đến cô.
Thoạt nhìn những thứ này giống như nhật ký của mình trước đây. Mạnh Lan Đình vừa kinh vừa giận, nhìn chằm chằm đống giấy đó. Đúng lúc này ngoài cửa hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Hồ thái thái cùng Đinh nữ sĩ nắm tay nhau nói nói cười cười mà bước vào. Lúc nhìn thấy Mạnh Lan Đình ở đó, trong văn phòng cũng trở nên sạch sẽ thì cô ta cười nịnh hót: “Mạnh tiểu thư thật là cần mẫn. Vất vả cho cô……” Lúc này tầm mắt cô ta mới rơi xuống cái bàn, ánh mắt cứng lại, cuống quít đi lên nhìn thoáng qua rồi lộ vẻ mặt xấu hổ. Cô ta vội lung tung phủi đám giấy đó xuống, xoa thành một đoàn, cầm trong tay.
“Hồ thái thái, đây là có ý gì? Mỗi ngày cô đều ghi lại hành tung của tôi sao?” Mạnh Lan Đình tính tình có tốt thế nào nhưng gặp phải việc thế này thì cũng không có cách nào giữ nguyên gương mặt tươi cười, giọng cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Hồ thái thái miễn cưỡng cười giải thích: “Chỉ là ngày thường tôi không có việc gì nên tùy tay viết vớ vẩn thôi, Mạnh tiểu thư không cần hiểu lầm……”
“Tôi thì không sao nhưng nếu Hề tiên sinh biết ngày thường cô không có việc gì lại ghi loạn hành tung của anh ấy thì sẽ nghĩ thế nào tôi cũng không chắc.” Mạnh Lan Đình nhàn nhạt đáp lại.
Mặt Hồ thái thái trướng đến đỏ bừng, nhìn Đinh nữ sĩ. Cô kia đang giả bộ thu thập đồ vật nhưng tai lại vểnh lên, đôi mắt không nhịn được ngó qua bên này.
Hồ thái thái vội vàng kéo Mạnh Lan Đình ra ngoài cửa, đến một góc không người cô ta mới ấp a ấp úng nói: “Mạnh tiểu thư, tôi nói thật với cô vậy. Lúc trước có một người họ Diêm tới tìm tôi, mà tôi cũng không biết lai lịch của ông ta, chỉ biết ông ta nhờ tôi theo dõi cô, nhớ kỹ những việc cô làm ở trường, sau đó báo cáo kỹ càng tỉ mỉ lại cho ông ta. Lúc ấy tôi nhất thời hồ đồ, cũng không nghĩ nhiều nên đã đồng ý …… Cô ngàn lần đừng nóng giận…… Cái này, không phải tôi đã đem mọi ghi chép xé hết rồi sao. Tôi không làm nữa, mà kỳ sau cô cũng không tính ở lại, kể cả cô ở lại thì tôi cũng sẽ không làm chuyện này nữa. Cô bỏ qua chuyện này nhé, cũng đừng đi nói với Hề tiên sinh……” Hồ thái thái không nhịn được mà khẩn cầu.
Mạnh Lan Đình sửng sốt. Cô bỗng nhiên nhớ tới có một buổi tối lúc trước lúc mình về Chu gia thì cảm thấy có người đi theo mình ở trên đường Ái Mộng Lộ. Lúc ấy cô đã nghi ngờ người kia sao giống lão Diêm tài xế của Phùng gia như vậy. Nhưng lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình nhìn lầm thôi.
“Mạnh tiểu thư?” Hồ thái thái thấy cô xuất thần không nói thì cẩn thận gọi cô một tiếng.
Mạnh Lan Đình lấy lại tinh thần xoay người mà đi. Hồ thái thái cảm thấy cô đã buông tha thì vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
……
Ba ngày sau Phùng Lệnh Mỹ đúng hẹn tới đón Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình nói tạm biệt với Chu thái thái rồi theo Phùng Lệnh Mỹ ra ga tàu để ngồi xe lửa tới Nam Kinh. Tới nhà ga phía bắc vẫn còn hai mươi phút tàu mới chạy nên bọn họ ngồi trong phòng khách quý để chờ đợi. Đúng lúc này có một binh sĩ tới gõ cửa, cung kính mà nói: “Thái thái, Hà sư trưởng lệnh cho tôi tới lấy đồ.”
Phùng Lệnh Mỹ chỉ vào một cái vali da nói: “Cậu cầm đi.”
Binh lính vội vàng lấy vali sau đó hành lễ với Phùng Lệnh Mỹ rồi lui ra ngoài. Phùng Lệnh Mỹ vẫn cười nói như cũ, cùng Mạnh Lan Đình trò chuyện. Lúc tới giờ lên tàu, bọn họ ngồi trong một toa tàu, không đến một lát thì xe lửa đã khởi hành tới Nam Kinh.
Hà Phương Tắc ở xa xa trên mặt sân lát xi măng của sân ga nhìn theo xe lửa chở Phùng Lệnh Mỹ dần dần biến mất trong tầm mắt.
“Hà sư trưởng, đây là thái thái đưa cho tôi.” Binh lính đưa cái vali cho anh.
Hà Phương Tắc nhìn thoáng qua, biết trong đó là quần áo anh còn để lại chỗ cô, cùng một ít đồ dùng hàng ngày. Anh trầm mặc một lát, rồi nhận lấy, xách nó đi ra khỏi sân ga.
……
Chạng vạng cùng ngày Mạnh Lan Đình đến nhà ga Nam Kinh. Lúc theo Phùng Lệnh Mỹ xuống xe lửa thì đã thấy bóng dáng Phùng Khác Chi đập vào mắt.
Anh đứng trên sân ga, khuôn mặt anh tuấn, dáng người thon dài, quần áo mặc lên người để lộ bộ dáng tiêu sái, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh.
Anh giống như đã đợi được một lúc, xe lửa còn chưa dừng thì anh đã nhanh chân đi tới trước cửa toa của hai người và đứng ở nơi đó.
“Chị, Mạnh tiểu thư, hai người đã tới rồi?” Anh lại gọi cô là Mạnh tiểu thư, tầm mắt từ đầu tới cuối đều nho nhã lễ độ.
Mạnh Lan Đình áp xuống một cảm giác phức tạp trong lòng, làm như không có việc gì mà mỉm cười rồi gật gật đầu với anh.
“Xe ở bên ngoài. Để em giúp mọi người cầm hành lý.” Phùng Khác Chi ân cần mà đón lấy cái vali từ trong tay Phùng Lệnh Mỹ sau đó đi ở đằng trước dẫn đường cho hai người.
“Tiểu Cửu ngày hôm qua đã đến. Nó biết hôm nay chúng ta tới nên đã sớm đến để đón. Không phải chị khoe khoang nhưng đứa em trai này so với trước kia đã hiểu chuyện không ít. Lúc này nó về nghe nói cha cũng không mắng nó nữa. Về sau nếu lại cưới được người có thể quản nó thì đúng là càng tốt.”
Phùng Lệnh Mỹ lôi kéo cánh tay Mạnh Lan Đình đi ra khỏi nhà ga, nhìn bóng dáng em trai thì vui đùa nói nhỏ với Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình vẫn mỉm cười, rũ mắt nói: “Phải.”
Trời lúc này đã tối, ô tô lại lần nữa đem Mạnh Lan Đình đến tòa Nam lộc biệt thự ở Tử Kim sơn mà năm ngoài cô đã từng ở.
Buổi tối, trong nhà ngoài Phùng lão gia thì không có ai khác. Nhưng cả gian biệt thự bao gồm cả cửa lớn và đình viện đều đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ người hầu đều đi ra nghênh đón Bát tiểu thư và Mạnh Lan Đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
A Hồng năm ngoái đã hầu hạ Mạnh Lan Đình cũng rất nhiệt tình đi lên cầm giúp vali cho cô, lại nói phòng cô ở năm ngoái đã sớm thu dọn tốt, chỉ chờ cô vào ở.
Phùng lão gia tay chống quải trượng cười ha hả đứng ở cửa phòng khách, bộ dáng so với lúc trước không sai biệt lắm, tinh thần cũng không tồi.
Mạnh Lan Đình bước nhanh về phía ông, lúc đến gần lại gọi một tiếng “Phùng bá phụ” sau đó khom lưng hành lễ với ông. Phùng lão gia đón được cô, từ ái mà vỗ vỗ mu bàn tay cô cười nói: “Đều là người nhà, mau vào đi. Cháu đói bụng rồi phải không, mau vào cất đồ rồi ăn cơm.”
Mạnh Lan Đình được đưa đến căn phòng mình ở năm trước, lúc đẩy cửa vào cô còn thấy nao nao. Phòng vẫn giữ phong cách công chúa như năm ngoái cô ở, hơn nữa sàn nhà, vách tường và trần nhà hiện tại cũng đã được biến đổi theo phong cách châu Âu. Cả phòng đều là màu trắng và hồng phấn, chỗ nào cũng là ren và đồ khắc hoa, vô cùng hoa lệ mộng ảo.
“Đầu năm nay Mạnh tiểu thư đi không bao lâu thì lão gia đã kêu người trang hoàng lại nhà cửa, nói phòng này về sau chuyên để cho cô ở. Tôi vẫn luôn chờ Mạnh tiểu thư tới đây ở đó!” A Hồng cười hì hì nói.
Mạnh Lan Đình ngoài ý muốn thấy cảm động, nhưng trong đáy lòng cô lại càng thêm áp lực vì không biết hồi báo thế nào.
Cô thu thập chút rồi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm chiều có Phùng lão gia ngồi trên đầu, Mạnh Lan Đình ngồi bên tay trái ông còn bên tay phải chính là con trai ông.
Lúc ăn cơm, phần lớn thời gian Phùng Khác Chi đều trầm mặc, nhưng lại có vẻ nghe lời vô cùng. Bất kể Phùng lão gia nói với anh cái gì anh cũng đều vâng vâng dạ dạ. Anh còn đứng dậy đưa đũa, rót nước cho cha mình, vô cùng ân cần.
Phùng lão gia đại khái là lần đầu tiên thấy con trai ngoan ngoãn ân cần như thế nên có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, tâm tình càng tốt hơn. Ông không màng đến Phùng Lệnh Mỹ khuyên can mà khui một chai rượu, uống mấy chén xuống bụng hứng thú nói chuyện càng ngày càng đậm, lại nhớ tới không ít chuyện xưa. Cuối cùng ông đề cập đến chuyện mình kết giao với cha của Mạnh Lan Đình thời trẻ: “Nói đến cái này ta bỗng nhiên nghĩ tới thời trẻ ta và cha con từng gửi ảnh chụp hồi nhỏ của hai đứa cho nhau. Ảnh đó hiện giờ chắc vẫn còn ở trong phòng ta. Nếu cháu muốn xem thì ta sẽ đưa cho cháu làm kỷ niệm.”
Phùng Khác Chi nhanh chóng liếc mắt nhìn Mạnh Lan Đình đang ngồi bên kia. Cô lại đang nhìn Phùng lão gia, cười cảm tạ: “Vậy phiền toái bá phụ.”
Phùng lão gia xua tay cười ha hả nói: “Hiện giờ nhìn lại hình hồi nhỏ của mình cũng là việc thú vị. Chắc ảnh vẫn còn đó, để ngày mai ta cho người đi tìm.”
Cơm xong, Phùng lão gia sợ Mạnh Lan Đình đi cả ngày mệt mỏi nên dặn dò cô sớm đi nghỉ chút, còn bản thân vì có chút hơi men nên cũng đi nghỉ luôn.
Mạnh Lan Đình trở về phòng, tắm rửa sau đó đọc sách một chút rồi đi ngủ. Đêm đầu tiên ở Nam Kinh đã đi qua như thế.
Chương 5710 giờ tối, Phùng Khác Chi dừng xe trước cổng lớn của căn biệt thự cuối con đường.
Một lát sau, cửa từ từ được mở ra, hắn liền lái xe vào.
Phùng Lệnh Nghi mới vừa đi ngủ, lại khoác áo đứng dậy ra thư phòng, nhìn thây đệ đệ muộn thế này còn tới cửa thì hỏi: “Mạnh tiểu thư tới rồi?”
Phùng Khác Chi đáp lời.
Đệ đệ này của nàng rất ít khi chủ động đến chỗ nàng, đặc biệt là đêm nay hắn cũng không nói tiếng nào đã đột nhiên chạy tới. Điều này khiến Phùng Lệnh Nghi cảm thấy có chút nghi hoặc.
“Đã trễ thế này, có chuyện gì?”
“Đại tỷ, em muốn một giấy thông hành đặc biệt cho phép đi Hướng quan khẩu.”
Phùng Lệnh Nghi nao nao.
Quan khẩu phía bắc, bởi vì mấy năm trước xảy ra tràng chiến dịch thất bại nên hiện giờ vẫn bị vây hãm.
Để đề phòng biến cố mới nên khu vực đó hiện tại là vùng quân sự cấm, không có giấy phép thông hành đặc biệt thì nghiêm cấm bất luận kẻ nào đi vào đó.
“Nơi đó là trọng địa quân sự, đang tốt đẹp cậu đi đến đó làm gì? Không được!” Nàng không hề nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt.
“Lan Đình đã biết em trai cô ấy hy sinh ở đó, cô ấy hẳn là muốn đến đó một chuyến. Em muốn mang cô ấy đến quan khẩu xem một cái liền đi luôn.”
Phùng Lệnh Nghi không nói gì.
Phùng Khác Chi từ trên ghế đứng lên, “Đại tỷ! Chị không giúp em cũng phải thôi. Em hỏi một tiếng, chúng ta rốt cuộc lúc nào mới khai chiến, đánh lại quân địch, đem đất đai vốn thuộc về chúng ta đòi lại. Đến lúc đó không cần nhờ chị, em muốn đi lúc nào cũng được, mang theo cô ấy đến đó!”
Ngữ khí của hắn thực khắc chế, nhưng lời nói lại ẩn ẩn bất mãn cùng chất vấn, những cảm xúc này vẫn được thể hiện rất sinh động.
“Trốn tránh không đánh, vậy mở đại hội thi đua, dù giành giải nhất cũng có ý nghĩa gì?”
Phùng Lệnh Nghi không vui: “Không được nói như thế! Loại sự tình này liên quan đến toàn bộ quốc gia, không phải cậu nói đánh là đánh!”
“Phải, em hiểu. Cho nên em mới cần chị hỗ trợ! Đệ đệ Lan Đình vì nước hy sinh thân mình, chôn xác nơi chiến địa, hiện tại em chỉ muốn đem cô ấy đi nhìn nơi em trai cô ấy đã hy sinh thôi!”
Phùng Lệnh Nghi liếc mắt nhìn đệ đệ. Hắn ở trước mặt nàng đứng đến thẳng tắp, hai mắt nhìn mình gắt gao.
Nàng trầm ngâm một lát: “Cũng không phải không được. Nhưng cậu phải đảm bảo đi rồi phải lập tức quay lại, chú ý an toàn!”
“Vâng! Em bảo đảm!” Phùng Khác Chi lập tức đáp ứng, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhàng chút. Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Đại tỷ yên tâm, kể cả bản thân em không muốn sống thì còn có Lan Đình nữa. Em chính là muốn mang cô ấy qua đó xem chút thôi.”
Phùng Lệnh Nghi gật gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười, giơ tay, giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
“Lan Đình lại tới rồi nên cậu rất cao hứng hả? Cậu nói xem mình có ngốc không? Lúc trước lần đầu tiên con bé tới, nếu cậu ân cần chút, thì làm gì đến nỗi như bây giờ?”
Phùng Khác Chi không rên một tiếng.
“Cậu đừng nhìn cha ngày thường khỏe mạnh như thế, nhưng ông ấy tuổi tác lớn rồi, nói bệnh là bệnh. Hồi tháng ba không cẩn thận nên ba bị chút phong hàn, người cũng ngã bệnh, chuyển thành viêm phổi, một lần dưỡng chính là hai ba tháng. Mới gần đây tinh thần cha mới tốt hơn chút, nhưng cha không cho chị nói với cậu và đám lão Bát. Hiện tại ông ấy thân thể không bằng ngày trước, chỉ còn là cái vỏ trống rỗng thôi. Lúc trước biết cậu mang theo Hiến Binh đoàn được giải nhất hội thi, ông ấy cao hứng đến cả đêm không ngủ được. Sau này, cậu đừng chọc ông ấy tức giận nữa, có biết hay không?”
Phùng Khác Chi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu: “Vâng, em đã biết.”
“Được rồi, chỗ này xa, đi lại cũng mất hơn một tiếng, bây giờ cũng không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi đi. Giấy chứng nhận chị sẽ cho người mang qua. Chờ ngày mừng thọ cha chị cũng sẽ đi qua.”
Phùng Khác Chi gật đầu.
Đáy mắt Phùng Lệnh Nghi mang theo ý cười, nhìn theo đệ đệ xoay người rời đi.
Phùng Khác Chi lái xe trở lại Nam Lộc biệt thự thì đã qua mười một giờ đêm. Hắn trở về phòng, lúc từ trong phòng tắm đi ra thì vẫn chưa buồn ngủ. Hắn nằm trong bóng tối, nhắm mắt một lát, bỗng nhiên nhớ tới lúc cơm chiều phụ thân có nói qua chuỵen kia. Hắn giật mình, mở to mắt ngồi dậy, xoay người xuống đất, ra khỏi phòng.
Hành lang không bật đèn, ánh sáng tối tăm.
Hẳn là ban ngày ngồi xe vất vả nên hiện giờ nàng đã ngủ rồi, đèn trong phòng cũng tắt từ lâu.
Phùng Khác Chi nhẹ tay nhẹ chân đi qua cửa căn phòng kia, lại bấm đèn pin trong tay tìm kiếm.
Hắn tìm một hồi lâu, lục tung mọi thứ lên, cuối cùng nhìn thấy một cái hộp gỗ màu sắc cổ, giống như đã lâu không đụng tới, ở cái quầy năm ngăn ở góc tường.
Lúc mở nắp hộp ra thì thấy bên trong là một chồng thư tín đã ngả vàng được buộc bằng dây thừng, còn có một cuốn album cũ.
Phùng Khác Chi đem album ra, ngậm đèn vào miệng, mở album ra rồi lật tìm từng tờ một, rốt cuộc giở đến một trang thì ngừng lại. Tầm mắt hắn rơi xuống một bức ảnh chụp.
Phùng Khác Chi đem ảnh chụp rút ra, nhìn những chữ ghi trên mặt trái, sau đó lập tức để vào trong túi áo, sau đó thả một bức ảnh khác vào vị trí đó rồi đem toàn bộ đồ vật trả lại chỗ cũ, kiểm tra lại lần cuối, chắc chắn không có dấu vết bị động vào thì mới tắt đèn pin, lặng yên không tiếng động mà đi ra ngoài.
Hắn trở phòng mình, khóa trái cửa, mở đèn đầu giường lên rồi nằm trên giường, lấy tấm ảnh chụp đã cũ từ trong túi áo ra.
Trong ảnh là một tiểu nữ hài tầm bốn năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã có nét của một tiểu mỹ nhân. Nàng có một khuôn mặt trái xoan hơn mập mạp của trẻ con, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp, mái để bằng, cười đến ngọt ngào vô cùng, bên môi còn có hai lúm đồng chinh nho nhỏ, vô cùng đáng yêu. Ngũ quan hình dáng lúc đó đã mơ hồ có vài phần thần thái của bây giờ.
Phùng Khác Chi nhìn chằm chằm bức ảnh chụp một lúc lâu, tay nhịn không được duỗi ra vuốt ve sờ sờ lên mặt nữ hài tử, rồi mới đem ảnh chụp nhét xuống gối mình, tắt đèn.
……
Tối hôm qua Mạnh Lan Đình ngủ không tốt lắm.
Tin đệ đệ đã mất cũng đã nghe được nhiều ngày nhưng nàng vừa nhớ tới thì tâm vẫn đau như cũ, thậm chí nàng vẫn không muốn tin tưởng.
còn có những việc làm loạn của Phùng Khác Chi nữa chứ. Nàng tâm phiền ý loạn nhưng lại đang làm khách Phùng gia nên có khổ sở cũng không thể biểu lộ ra ngoài.
Biết Phùng lão gia có thói quen dậy sớm nên ngày hôm sau, nàng rời khỏi giường từ sớm.
Phùng Lệnh Mỹ còn chưa thấy đâu, hẳn là vẫn đang ngủ, nhưng không nghĩ tới, Phùng Khác Chi thế nhưng còn thức dậy sớm hơn nàng.
Lúc nàng đi xuống thì thấy Phùng lão gia chắp tay sau lưng, còn hắn thì cầm lồng chim từ bên ngoài đi vào. Thoạt nhìn, hai cha con giống như vừa cùng nhau đi tản bộ về.
Phùng lão gia tâm tình hẳn là rất tốt, vui tươi hớn hở, thấy Mạnh Lan Đình liền hỏi nàng sao không ngủ thêm chút nữa, sau đó quay đầu phân phó nhi tử: “Đem lồng sắt treo lên, đi rửa tay rồi vào ăn cơm sáng.”
Phùng Khác Chi đáp lời, mang theo lồng chim đi qua bên cạnh Mạnh Lan Đình.
Ba người cùng ăn cơm sáng, Phùng lão gia nhớ kỹ chuyện ảnh chụp tối hôm qua nên mang theo Mạnh Lan Đình vào thư phòng, lấy ra hộp gỗ từ cái tủ năm ngăn ở góc tường, rồi lôi cuốn album ra lật từng trang một, vừa lật vừa nói: “Ở đây đều là mấy tấm ảnh chụp mười lăm, hai mưoi năm trước rồi. Đã lâu ta không động đến. Nhưng ta vẫn nhớ rõ bức ảnh khi còn nhỏ đó của cháu, hẳn chính là ở chỗ này.”
Phùng lão gia lật từ đầu đến cuối cũng không tìm được nên có chút hoang mang, lại lật lại lần nữa nhưng vẫn không thấy. Vì thế ông lại đem mọi thứ trong ngăn kéo lôi ra, bộn rộn hồi lâu mà vẫn không thấy bức ảnh đó.
Mạnh Lan Đình có chút muốn đem ảnh chụp của mình lấy về, nhưng một lúc lâu vẫn chưa thấy nên đành phải nói: “Tìm không thấy cũng không sao đâu ạ.”
Phùng Khác Chi ở bên cạnh vẫn luôn hỗ trợ tìm ảnh, nghe thấy nàng nói như thế thì mở miệng nói: “Cha, nhất định là thời gian đã lâu, có khi cha cũng chẳng nhớ để ảnh ở đâu. Con thấy hay thôi không tìm nữa, thư phòng cũng sắp lộn tung rồi! Chờ lần tới cha nhớ ra thì chúng ta lại tìm.”
Phùng lão gia nghe nhi tử nói xong thì ảo não mà gõ gõ đầu mình,
nhìn Mạnh Lan Đình, lộ ra áy náy mà thở dài nói: “Trí nhớ này của bá phụ…… Rõ ràng là để ở đây…… Thế nhưng lại đánh mất ảnh chụp của cháu……” Mạnh Lan Đình vội an ủi Phùng lão gia, nói mình không có bức ảnh đó cũng không sao.
Phùng lão gia có vẻ áy náy, sau khi lẩm bẩm vài câu mới từ bỏ, lại để nhi tử mang Mạnh Lan Đình đi ra ngoài đi dạo.
“Được ạ.” Phùng Khác Chi gật đầu, đi theo Mạnh Lan Đình ra ngoài.
“Lan Đình, em muốn đi chỗ nào? Sông Tần Hoài, Thanh Lương Sơn, tùy tiện chỗ nào cũng được. Anh rất quen thuộc Nam Kinh.”
Đêm hôm đó, mình nhất thời khống chế không được cảm xúc mà khóc thút thít, hắn ở bên cạnh an ủi làm bạn nên nàng có chút hảo cảm với hắn, nhưng chút hảo cảm đó đã bị chó ngậm đi rồi.
Nói thật nếu không phải vì lễ mừng thọ của Phùng lão gia thì nàng làm gì có nỗi lòng mà đến Nam Kinh chơi?
Huống chi, nàng căn bản không muốn nói chuyện với người không có giới hạn đạo đức này. Nàng cũng không muốn ở trước mặt bất kỳ người nào, kể cả hắn, nhắc lại chuyện mình vừa biết mấy ngày trước.
Nàng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không biết vì sao, hiện tại nhìn thấy hắn, nghe hắn nói chuyện ở bên cạnh thì nàng lại không nhịn được cỗ tức giận trong lòng. Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Cũng tốt, chỉ là không cần đi xa như thế, tôi thấy phong cảnh quanh đây cũng đẹp, nếu không anh bồi tôi đi dạo xung quanh một chút?”
Trước khi có giấy thông hành, Phùng Khác Chi cũng không muốn đề cập chuyện này trước mặt nàng, miễn cho đến lúc có biến thì sẽ khiến nàng thất vọng.
Hắn cũng không hy vọng nàng có thể cho mình sắc mặt tốt, vừa rồi chẳng qua nghe lời phụ thân nên hắn muốn thử chút thôi.
Không nghĩ tới nàng lại đáp ứng.
Phùng Khác Chi mang theo nàng ra cổng lớn của biệt thự, hai người đi dọc theo sơn đạo, chậm rãi tản bộ về phía trước.
Thời tiết bắt đầu tiến vào giữa hè, rừng cây che lấp ánh mặt trời, cây cỏ bên đường sum xuê, chim kêu từng trận khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Mạnh Lan Đình vừa đi dọc sơn đạo vừa tùy tay ngắt hoa dại ven đường. Đi được một đoạn đường, nàng liếc mắt nhìn thấy Phùng Khác Chi đang đút tay vào túi, không xa không gần mà đi theo mình, vì thế nàng cũng thả chậm bước chân.
Phùng Khác Chi đi đến bên người nàng, nói: “Có phải em mệt không? Nếu mệt thì chúng ta nghỉ ngơi trước.”
Ngữ khí của hắn rất ôn nhu, lại săn sóc cởi áo của mình trải trên tảng đá gần đó, ý bảo nàng ngồi lên.
Mạnh Lan Đình không ngồi, cúi đầu ngửi mấy bông hoa rồi mỉm cười nói: “Phùng công tử, có chuyện này mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ. Không biết anh có thể giúp tôi giải thích chút không?”
Phùng Khác Chi nao nao, ngay sau đó gật đầu: “Em nói đi.”
“Buổi tối hôm đó Cố tiên sinh hẹn tôi tới tiệm cơm Tân thế giới, may có anh tới kịp thời, giúp tôi một việc rất quan trọng. Tôi cần phải hướng anh nói lời cảm ơn, nhưng có chút việc tôi nghĩ không ra, Phùng công tử làm sao biết lúc ấy tôi ở đó?”
Gió núi thổi tà váy và tóc của nàng. Nàng cúi đầu, nhẹ ngửi đóa hoa cúc dại trong tay, nhưng không biết trong mắt người đối diện thì bản thân nàng cũng giống một đóa hoa u lan trắng tinh run rẩy trong gió.
Phùng Khác Chi nhìn, liền nhớ tới khuôn mặt nữ hài tử trong bức ảnh đêm qua mình sờ lên. Hắn có chút thất thần, thình lình lại nghe được câu hỏi của cô, lúc hồi thần thì thấy khiếp sợ.
Lúc này phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn lấy cớ, ví dụ như vừa lúc có người đến tiệm cơm thì nhìn thấy rồi thông báo cho hắn, sau đó đem sự tình phủi sạch sẽ.
Nhưng hắn thấy nàng hỏi xong những lời này thì cười như không cười mà nhìn mình, giống như đã biết gì đó.
Chỉ trong một chớp nhoáng, Phùng Khác Chi liền sửa lại chủ ý, quyết định hướng nàng thẳng thắn. Chỉ có như vậy, nói không chừng còn có thể cứu lại.
“Lan Đình, anh sai rồi!” Phùng Khác Chi lập tức nói. “Anh xin nói thật! Là một vị Hồ thái thái trong văn phòng của em nói với lão Diêm, lão Diêm lại nói cho anh!” Hắn khai hết.
“Còn lão Diêm … thì là anh nhờ đi theo em. Chuyện này kỳ thật cũng giống như chuyện anh đưa tiền để hiến binh đoàn đi học, đều là vì theo đuổi em mà làm! Anh đã sớm hối hận, muốn cùng em nói thẳng, muốn được em thông cảm! Chỉ là anh vẫn luôn không có cơ hội! Vừa lúc mượn cơ hội này, anh hướng em chân thành xin lỗi! Anh bảo đảm, về sau anh sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn thế nữa!” Phùng Khác Chi một hơi nói xong thì nhìn Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình ngẩn ra.
Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ thề thốt phủ nhận, sau đó mình có thể lên án hắn mạnh mẽ một hồi, không nghĩ tới hắn thế nhưng thừa nhận thống khoái như vậy, vừa nhận sai vừa thề khiến nàng giống như đánh vào bịch bông, chẳng có ích gì.
“Lan Đình, em tha thứ cho anh đi. Đây thật sự là lần cuối cùng anh gạt em, cũng là việc cuối cùng anh không nên làm! Anh thề!”
Vẻ mặt của hắn thành khẩn đến cực điểm.
Mạnh Lan Đình cùng hắn nhìn nhau một lát, trong đầu liền hiện ra đêm đó hắn bồi mình, lại muốn mình đánh hắn. Tâm nàng mềm nhũn, cơ hồ muốn tin tưởng hắn. Nhưng đột nhiên nàng lại nhớ đến lời hôm đó nghe được ở chỗ phòng giáo vụ, nghĩ đến hiện tại chỉ sợ người của toàn Thượng Hải đều đã biết mình cùng hắn có “Quan hệ”, vì thế hỏa khí lại nổi lên —— chỉ là cái loại tức giận này lại không tiện phát tiết trước mặt hắn. Vì thế nàng cười lạnh: “Thứ cho tôi nói thẳng, mỗi một câu nói của anh hiện tại đều……”
Nàng vốn định mắng hắn “đều giống đánh rắm”, nhưng thật sự nói không nên lời những lời này.
Nàng dừng một chút, “Đều không hề đáng tin! Còn nữa, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thỉnh gọi tôi là Mạnh tiểu thư!”
Gương mặt trước mắt này thật sự đáng ghét. Mạnh Lan Đình đem hoa trong tay hướng hắn ném hết, rồi xoay người liền đi.
Phùng Khác Chi nhắm mắt, mở ra đã thấy nàng bỏ lại mình đi xuống. Hắn duỗi tay muốn túm nàng lại nhưng không dám, đành phải cầm lấy áo khoác trải trên tảng đá, tiếp tục đi theo phía sau nàng.
Thấy nàng nện bước như bay, một lúc đã đem mình ném ở phía sau, đảo mắt đã đến chỗ lùm cây rậm rạp, hắn đang muốn đuổi theo nhắc nhở nàng phải cẩn thận thềm đá dưới chân thì đột nhiên thấy nàng đứng yên, cả người phảng phất cứng đờ.
“Lan Đình!”
Phùng Khác Chi lập tức cảm thấy không ổn, gọi àng một tiếng, vội bước nhanh tới bên đó.
“Rắn ——”
Mạnh Lan Đình cảm thấy cổ chân mình bị châm một chút, cúi đầu thấy thứ kia thì thét chói tai lên.
“Đừng nhúc nhích!”
Phùng Khác Chi đã đi tới bên người nàng, quát một tiếng. Khom lưng một phen nắm được tấc thứ bảy của một con rắn mới bị kinh động mà lao từ trong bụi cỏ ra cắn nàng, dùng sức vung khiến xương nó lập tức bị đứt.
Phùng Khác Chi ném con rắn kia thì vừa kịp đỡ được Mạnh Lan Đình đã mềm nhũn người.