Mạnh Lan Đình chạy trên con đường đầy cây xanh kia, một hơi chạy đến ký túc xá. Bởi vì bây giờ là cuối tuần nên người ở lại trong ký túc xá cũng không nhiều lắm. May thay Trần Chiến Thắng vẫn ở đây.
Lần trước anh ta bị ngã vốn nghĩ là nhẹ nhưng chân vẫn chưa khỏi. Đến bệnh viện chụp X-quang mới phát hiện mắt cá chân của anh ta bị gãy xương. Hiện tại anh ta vẫn chưa khỏi hẳn nên buổi tối ở trong ký túc xá, không cùng đám Trần Thanh Thanh đi diễn kịch.
Anh ta nói cho Mạnh Lan Đình biết đám Trần Thanh Thanh đêm nay diễn kịch trong một khu xưởng ở Tào Độ. Từ đây đến đó không xa không gần, nếu đi xe đạp thì mất hai mươi phút sẽ tới.
Bộ Tư Lệnh Hiến Binh cũng ở Long Hoa, khoảng cách tới chỗ đó không gần, kể cả lái xe tới cũng mất nửa giờ.
Mấy nam sinh thấy Mạnh Lan Đình sắc môi tái nhợt nhưng trên mặt lại đỏ ửng vì bệnh, vừa nãy lại chạy gấp đến nên vẫn thở hồng hộc, trên trán đổ mồ hôi thì bảo cô ở lại để bọn họ lập tức đi báo.
Người báo tin đi rồi, trong lòng Mạnh Lan Đình vẫn thấp thỏm bất an, trầm ngâm một lúc cô liền hỏi Trần Chiến Thắng đường đến đó, lại mượn một chiếc xe đạp rồi đến văn phòng trường cầm một chồng tài liệu sau đó tự mình đuổi theo.
Ra đường lớn, đi qua một đường cái thì nhìn thấy một cây cầu sắt, rẽ tay phải, đi dọc theo bờ sông, lại đi thêm 2km thì đến tòa công xưởng kia. Mạnh Lan Đình dùng hết toàn lực để đạp xe, đi qua con đường gồ ghề lồi lõm bên bờ sông rồi cũng tới Tào Độ.
Trong bóng đêm, phía trước có tòa nhà xưởng với ống khói to cũ nát. Theo ánh trăng, cô nhìn thấy bên trong ùa ra một đám người đang chạy trốn khắp nơi. Bóng dáng bọn họ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Nhìn thấy thế cô biết nam sinh đi thông báo chắc hẳn đã đưa tin, quân cảnh cũng chưa tới thì mới nhẹ nhàng thở ra. Cô dùng sức đạp vài guồng rồi nhanh chóng tiến đến cửa nhà xưởng, chạy vào. Cô thấy bên trong có mấy cái đèn bân-sân vẫn đang sáng, Trần Thanh Thanh cùng mười mấy sinh viên còn lại đang luống cuống tay chân mà thu thập đạo cụ cùng một ít truyền đơn vốn để chuẩn bị phát sau khi diễn xong.
“Chạy mau, không cần lo cho những thứ đó!” Mạnh Lan Đình cao giọng kêu lên.
Trần Thanh Thanh cùng mấy sinh viên ngẩng đầu nhìn thấy cô tới thì kêu một tiếng “Mạnh tiểu thư” sau đó ném đồ vật chạy theo cô đến cửa. Đoàn người vừa ra ngoài thì đã thấy từ xa có ánh đèn ô tô chói mắt đang lao tới bên này.
“Tất cả đều đứng lại! Dám chạy, giết chết không cần luận tội!” Một người dùng loa hét lên, rồi một tiếng súng truyền đến.
Bọn sinh viên giống như bị điểm huyệt mà cứng người.
“Mau đi vào, đem toàn bộ truyền đơn ném vào trong sông đi!” Mạnh Lan Đình lập tức kéo mọi người vào trong. Mười mấy người luống cuống tay chân mà thu thập truyền đơn, cởi áo ra gói lại rồi một nam sinh cầm lấy chạy ra cửa, dùng sức ném vào con sông bên cạnh. Quần áo theo dòng nước biến mất trong dòng sông.
“Mạnh tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?” Khuôn mặt Trần Thanh Thanh trắng bệch, nhìn về phía Mạnh Lan Đình, giọng nói run nhè nhẹ.
“Mọi người đừng sợ, nếu thực sự bị bắt thì tôi sẽ đứng ra thừa nhận là tôi tổ chức và phụ trách! Mọi người chỉ bị tôi mê hoặc thôi, như vậy mọi người cũng không bị liên lụy quá nhiều!” Một nam sinh tên là Đinh Côn Luân lập tức nói.
Đôi mắt của Trần Thanh Thanh phiếm hồng.
Mạnh Lan Đình nhanh chóng móc từ trong lòng mình ra một tệp giấy, nhanh chóng phát cho mọi người, còn chưa kịp mở miệng thì đã có người hét “Không được nhúc nhích”. Bên ngoài nhà xưởng truyền đến tiếng bước chân, một đám quân cảnh võ trang hạng nặng vọt vào, trong tay bọn họ cầm gậy chích điện và súng, vây quanh tứ phía.
Một cái gã răng vàng, tuổi trung niên đi đến. Hai mắt gã nhìn bốn phía, mắng một câu: “Thật là, đến muộn để bọn chúng chạy không ít rồi, cũng may còn có mấy đứa. Lục soát cho tôi!”
Mấy nam sinh viên kéo Mạnh Lan Đình, Trần Thanh Thanh và các bạn nữ khác ra phía sau. Mạnh Lan Đình đột nhiên nhìn thấy ở một góc trên mặt đất có một tờ truyền đơn vừa nãy rơi lại vì thế cô vội đã đến bên dứoi một cái máy cũ. Nếu không để ý thì hẳn sẽ không ai phát hiện ra nó. Nhưng cái máy kia đã rách tung tóe, đến gần chút là có khả năng sẽ thấy.
Cô yên lặng, chậm rãi dịch qua phía trước cái máy kia mà đứng. Mấy tên cảnh sát kia lục soát đạo cụ, kiểm tra mấy tấm vãn gỗ dùng làm sân khấu tạm thời, thậm chí nhìn nhìn phía dưới nữa, sau đó chạy lại nói: “Báo cáo trưởng phòng Bạch, không có gì hết!”
Tầm mắt Răng Vàngrời đến đám sinh viên. Gã đi tới, từ trên tay Đinh Côn Luân giật lấy đống tài liệu anh ta đang cầm sau đó cúi đầu lật giở, nao núng nói: “Đây là cái gì?”
Vừa rồi thời gian quá mức gấp gáp, Đinh Côn Luân chỉ nhận lấy cái này từ tay Mạnh Lan Đình, thậm chí còn chưa kịp đọc nên bây giờ bị hỏi thì nhất thời không nói được.
Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương vô cùng, Trần Thanh Thanh cùng mấy nữ sinh sợ đến run rẩy. Lúc này Mạnh Lan Đình mở miệng: “Trưởng phòng Bạch, đây là sổ tay chỉ đạo của cục giáo dục Thượng Hải về hoạt động của sinh viên. Hôm nay là cuối tuần, đội kịch đại học Chi Hoa rảnh rỗi nên muốn đến đây tập luyện một kịch bản mới, hưởng ứng phong trào của cục giáo dục. Vừa rồi chúng tôi đang ở chỗ này tập luyện, không nghĩ còn chưa kịp làm gì thì các ngài đã tới rồi. Không biết rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đinh Côn Luân lúc này phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Đúng, chúng tôi vừa rồi đang tập luyện. Các ngài có chuyện gì?”
Răng Vàng nhìn chằm chằm Mạnh Lan Đình, híp híp mắt: “Cô là ai?”
“Tôi là Mạnh Lan Đình, trợ giáo khoa toán của đại học Chi Hoa, cũng là thành viên đội kịch của trường.”
“Mạnh Văn Tĩnh Công là ông nội của tôi.” Cô lại thêm một câu.
“Trưởng phòng Bạch, ngài hẳn là biết đại danh của Mạnh Văn Tĩnh Công đúng không? Mạnh tiểu thư chính là cháu gái của Mạnh Công, con cháu Mạnh gia. Trong ngày kỷ niệm trường, Mạnh tiểu thư diễn vai Romeo, còn được thị trưởng Hoàng và nhiều nhân vật nổi tiếng của Thượng Hải khen ngợi. Mọi người khi đó cũng biết thân phận của Mạnh tiểu thư, còn chụp ảnh chung làm kỷ niệm. Không tin, ngài về hỏi một chút xem.” Đinh Côn Luân dần dần trấn định lại, lập tức nói thêm.
Răng Vàng sửng sốt, trên dưới đánh giá cô vài lần.
Mạnh Lan Đình đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi mỉm cười với gã: “Năm ngoái tôi mới từ quê nhà tới Thượng Hải vì có chút việc riêng. Trong thời gian chờ đợi tôi thuận tiện ở đây làm trợ giáo.”
Răng Vàng ngừng lại một chút, nhìn tài liệu trong tay rồi hừ một tiếng: “Mạnh tiểu thư, tôi có thể cho cô đi. Nhưng những sinh viên này không thể đi! Nếu tập luyện cái này thì có thể đường đường chính chính làm, sao không tập ở trường học mà lại chạy tới cái chỗ rách nát, tranh tối tranh sáng này chứ? Rõ ràng là có ý đồ khác!”
Suy nghĩ của Mạnh Lan Đình nhanh chóng luân chuyển mà nói: “Thượng Hải gần đây thiếu điện, buổi tối cuối tuần thường không có điện nên trường học không cho phép sinh viên hoạt động. Đó là lý do chúng tôi mới tìm tới nơi này. Chúng tôi tập luyện, khó tránh khỏi sẽ có tạp âm, nơi này trống trải, sẽ không quấy rầy đến cư dân.”
“Trưởng phòng Bạch, đội kịch của chúng tôi là hưởng ứng lời kêu gọi của thành phố mới cố ý tới đây diễn tập. Mọi người lại bày ra trận thế này, là muốn bắt chúng tôi sao?”
Răng Vàng rốt cuộc không còn lời nào để nói. Trong lòng gã biết rõ đám sinh viên này đang làm gì nhưng lại tới muộn một bước, không lục được truyền đơn. Cái vị Mạnh tiểu thư này lại giải thích không chút khe hở nên nếu cứ mạnh mẽ bắt đi mà để tin tức lộ ra ngoài, lại có cô ta ở trong đó thì với thân phận này sẽ khiến dư luận gây áp lực. Đến lúc đó người gặp xui xẻo chỉ sợ là gã. Về điểm này gã vẫn có chút kiêng kị.
Nhưng đêm nay tin tức vô cùng xác thực, phía trên lại buông lời tàn nhẫn, lại huy động nhiều người thế này, nếu cứ nhẹ nhàng thả đi thì cũng không có cách nào nói chuyện với lãnh đạo. Răng Vàngđang do dự không quyết, bỗng nhiên nghe được bên ngoài ẩn ẩn truyền đến một loạt tiếng ô tô nên vội gọi người ra xem.
“Trưởng phòng Bạch! Hình như là xe của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh!” Một quân cảnh hô lên.
Nghe thấy thế thì Đinh Côn Luân cùng đám sinh viên còn lại lập tức lại khẩn trương. Bộ Tư Lệnh Cảnh vệ thì rõ ràng là thanh danh hỗn độn, nhưng Bộ Tư Lệnh Hiến Binh mới là chốn địa ngục có đi không có về.
Bộ Tư Lệnh Hiến Binh dễ dàng bắt người mà một khi bị bắt thì trừ phi mạng lớn nếu không thì gần như bốc hơi, rất ít người có thể còn sống mà đi ra.
“Ai đến?” Răng Vàng sửng sốt vội vàng hỏi.
“Phùng tham mưu của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh ——” Bên ngoài nhà xưởng truyền đến một giọng nói.
Răng Vàngcả kinh. Cảnh vệ và Hiến Binh cách nhau không xa, việc Phùng gia Tiểu Cửu gia năm nay đến bên kia tự nhiên gã cũng biết. Hành động đêm nay chẳng những có người của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh đến mà người đến còn là Phùng gia Tiểu Cửu gia. Đây là gã nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Lẽ ra hành động lần này còn lâu mới đáng để bọn họ xuất đầu, huống chi lại còn là Phùng gia Tiểu Cửu gia tự mình mang quân tới.
Mang theo hoang mang, Răng Vàng chuẩn bị một nụ cười tiêu chuẩn sau đó vội xoay người ra đón.
Từ lần gặp mặt không vui trước đến nay đã là gần một tháng. Mạnh Lan Đình tất nhiên sẽ không chủ động chạy đến trước mặt Phùng Khác Chi mà anh cũng không hề tìm cô. Vì vậy Mạnh Lan Đình vốn đã dần dần đem đoạn trí nhớ đáng ghét kia quên đi. Không nghĩ tới lại ở nơi này, dưới tình huống này mà gặp lại Phùng Khác Chi.
Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ thì một loạt tiếng bước chân đã vang lên, một bóng dáng xuất hiện.
Mạnh Lan Đình giương mắt nhìn lên. Trong ánh đèn bân-sân tranh tối tranh sáng, cô nhìn thấy Phùng Khác Chi đã hơn nửa tháng không gặp. Anh mặc quân phục, đi giày bó, được vài người hộ tống đi nhanh đến sau đó ngừng ở giữa xưởng.
“Phùng công tử, ngọn gió nào thổi ngài tới đây đêm nay vậy? Ngài tới vừa đúng lúc! Đêm nay bên tôi nhận được tin có sinh viên ở chỗ này gây chuyện nên tôi dẫn người tới bắt. Cũng chỉ hơi chậm một chút mà đã không tìm thấy chứng cứ đâu, bọn chúng còn tìm mọi cách giảo biện. Vị Mạnh tiểu thư kia nói cái gì mà ở chỗ này đưa tờ rơi về giáo dục.” Răng Vàng đi theo bên cạnh anh, trình lên đống tài liệu kia rồi cúi đầu khom lưng giải thích.
Phùng Khác Chi liếc mắt một cái, tùy tay vứt trên mặt đất sau đó dạo bước, chậm rãi đi đến trước mặt đám sinh viên, đôi mắt dừng trên mặt đám người Côn Luân. Ánh mắt anh sắc bén, mấy sinh viên đối diện với anh đều không dám ngẩng đầu. Mạnh Lan Đình cũng rũ mắt.
Ánh mắt Phùng Khác Chi cuối cùng cũng nhàn nhạt xẹt qua mặt cô, quay đầu hỏi: “Đã lục soát xong rồi sao?”
“Đã lục soát qua!”
“Nếu không, để tôi bảo các huynh đệ lại lục soát một lần nữa, nói không chừng vừa rồi để sót cái gì đó!” Răng Vàng vội vàng hạ lệnh.
Mấy chục thủ hạ của gã lại lập tức bắt đầu lục soát. Bọn họ gần như đem toàn bộ công xưởng này lật lên nhưng vẫn không phát hiện được cái gì.
Trái tim Mạnh Lan Đình vẫn treo cao, vừa mới hơi yên tâm thì lại phát hiện Phùng Khác Chi đi đến bên cạnh mình. Cô nhìn đôi giày bóng loáng trên chân anh đang đi vòng quanh mình. Sau khi chậm rãi đi dạo vài bước bỗng nhiên anh dừng lại đứng bên người cô.
Mạnh Lan Đình cơ hồ sợ đến không thở nổi. Cô không ngừng nhắc bản thân phải trấn định, anh chưa chắc đã tìm thấy thứ cô vứt xuống dưới đám máy móc. Nhưng tim cô lại nhảy đến muốn phá vỡ ngực, trán đổ mồ hôi giống như đi mưa, phía sau lưng áo cũng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Trên người cô lúc nóng lúc lạnh. Cô chậm rãi ngước mắt, trong nháy mắt đó cô nhìn thấy ánh mắt của Phùng Khác Chi. Anh đang nhìn chằm chằm cô, hai mắt phản chiếu ánh đèn, lãnh đạm mà lại mang theo thâm ý sâu kín mà người ta nhìn không thấu.
Bên tai cô không còn nửa điểm thanh âm, thế giới an tĩnh như rơi vào đáy biển sâu. Một giọt mồ hôi, từ chóp mũi xinh đẹp của cô rơi xuống, đậu trên quần áo, thấm vào bên trong, rất nhanh biến mất chỉ để lại một mảnh dấu vết nhỏ.
“Trưởng phòng Bạch, nếu không thấy chứng cứ thì thu đội đi. Báo cáo để tôi viết.” Phùng Khác Chi đảo mắt quanh người cô rồi đột nhiên nói một câu với Răng Vàng ở bên cạnh. Ngay sau đó anh xoay người mà đi. Đế giày của anh bước qua nền nhà bằng xi măng bị tàn phá, gây ra tiếng vang chấn động, theo bóng dáng anh đi xa dần.
“Tuân lệnh!” Răng Vàng lên tiếng trả lời sau đó hành lễ với cái bóng của anh. Sau đó gã nhìn về phía đám sinh viên, lạnh lùng mà nói: “Coi như hôm nay các ngươi may mắn!”
“Thu đội!”
Quân cảnh rút đi nhanh như khi tới. Đám ô tô ở ngoài nhà xưởng nhanh chóng đi xa, xung quanh rốt cuộc hoàn toàn an tĩnh lại.
“Nguy hiểm thật ——”
“May mà có Mạnh tiểu thư chuẩn bị trước mới qua được lần này!” Đinh Côn Luân thở ra một hơi thật dài, xoa xoa mồ hôi trên đầu sau đó vội vàng xoay người cảm tạ Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình cảm thấy hai chân mình vẫn đang run nhè nhẹ, cả người giống như mất đi toàn bộ khí lực, mềm mại mà ngã ngồi trên mặt đất.
“Mạnh tiểu thư! Cô làm sao vậy?” Trần Thanh Thanh cùng mấy nữ sinh viên đang vừa khóc vừa cười, thấy thế thì cuống quít đi lên đỡ cô.
Mạnh Lan Đình uốn gối, chôn mặt ở trong váy, ngồi một lát cô mới chậm rãi ngẩng đầu, bảo người đem truyền đơn phía sau kia ra. Cô nhìn bọn họ đột nhiên biến sắc mặt thì thấp giọng nói: “Hôm nay chỉ là may mắn thôi, thật sự.”
Chương 30Một màn vừa rồi tuy rằng hữu kinh vô hiểm mà vượt qua nhưng mỗi người ở đây đều biết đây chỉ là do may mắn thôi.
Trên đường trở về, không ai nói gì, tất cả đều trầm mặc.
Bởi vì Trần Thanh Thanh cùng mấy nữ học sinh bị kinh hách không nhỏ nên Mạnh Lan Đình để đám Đinh Côn Luân đưa các nàng về trước, còn mình cùng một nam học sinh cùng đường đi về. Tới gần nhà giáo sư Chu, từ xa nhìn thấy cửa sổ sáng đèn, cũng thấy không còn sớm nên nàng đoán vợ chồng giáo sư Chu đã trở về.
Mạnh Lan Đình bảo nam sinh kia cũng về sớm chút, miễn cho người nhà lo lắng. Nam sinh kia cúi chào nàng thật sâu rồi đi.
Mạnh Lan Đình nhìn theo thân ảnh nam sinh kia đi xa dần. Lúc này nỗi hoảng sợ và kinh hoàng tối nay mới từ từ dâng lên trong lòng nàng.
Nàng cảm thấy một trận váng đầu, duỗi tay đỡ tường, lấy lại bình tĩnh, lại sợ vợ chồng giáo sư Chu lo lắng cho mình nên miễn cưỡng lê hai chân mềm nhũn, xoay người đi về phía trước. Đi được vài bước thì bỗng nhiên nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người đang gọi nàng: “Mạnh tiểu thư!”
Mạnh Lan Đình chậm rãi quay đầu. Nương theo ánh đèn đường tối tăm, nàng thấy một nam tử đang đi trong ngõ nhỏ, hướng về phía mình.
Mạnh Lan Đình rất nhanh đã nhận ra đây là tùy tùng đi bên cạnh Phùng Khác Chi đêm nay. Bởi vì hắn có một khuôn mặt hung thần ác sát nên nàng nhớ rất rõ. Lúc này thần kinh của nàng lại căng ra, trái tim đập bang bang, đầu đau như muốn nứt ra, hai chân cơ hồ không đứng thẳng được.
“Kẻ hèn tên là Mã Lục, là người của đoàn Hiến Binh. Kính báo Mạnh tiểu thư, sau này không cần tham gia vào sự tình thế này nữa, đây không phải chuyện của tiểu thư! Thuận tiện, cũng thỉnh Mạnh tiểu thư chuyển cáo đến những học sinh đó. Việc của họ là học tập, không cần thiết phải đổ máu vì những việc này. Lần này là bên trên tạm tha, không có lần tới! Chiến tranh sớm muộn cũng sẽ nổ ra. Nếu bọn họ muốn đền đáp quốc gia thì chờ ngày sau khai chiến, có thể xếp bút nghiên theo việc binh đao. Trung Quốc có bốn trăm triệu người, cũng không phải chỉ có bọn họ là mang nhiệt huyết.” Đối phương nói xong, xoay người liền đi.
Mạnh Lan Đình nhìn bóng dáng người này rời đi, cả người phảng phất hoàn toàn không còn lực, một trận váng đầu ù tai ập đến. Rốt cuộc nàng chống đỡ không được, người dựa vào tường, trượt xuống.
Mã Lục nói xong lời được phân phó, mới vừa xoay người, bỗng nhiên cảm thấy động tĩnh phía sau không đúng. Hắn quay đầu thì thấy vị Mạnh tiểu thư này thế nhưng đang ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm lại, không nhúc nhích. Hắn hoảng sợ, nhanh chóng kêu hai tiếng, thấy nàng không phản ứng thì muốn tiến lên đỡ nàng nhưng tay vừa vươn ra lại không dám đụng vào. Hắn dứt khoát chạy trở về, hướng về phía một chiếc xe đang ngừng ở ven đường mà kêu lên: “Phùng công tử, không xong rồi. Mạnh tiểu thư bị tôi dọa hôn mê rồi!”
Phùng Khác Chi đang dựa ngồi ở trong xe, hút thuốc. Trong bóng tối nổi lên một chút ánh đỏ của điếu thuốc hắn kẹp trong tay, lập lòe lúc sáng lúc tối.
“Tôi thề, tôi chỉ nói đúng những gì cậu bảo tôi nói thôi chứ không làm gì hết! Có phải vì tôi lớn lên hung dữ quá không nhỉ?” Mã Lục sờ sờ mặt mình, có chút uể oải.
Phùng Khác Chi lập tức nhớ đến gương mặt nàng đêm nay. Mặt nàng trắng đến không có nửa điểm huyết sắc nhưng hai má lại ửng đỏ bất thường.
Trong lòng Phùng Khác Chi mắng chính mình là đồ rùa đen, vương bát đản nhưng hai chân lại không nghe lời. Hắn vứt bỏ thuốc lá, đẩy cửa xe đi xuống, hướng chỗ kia chạy nhanh đến.
Đuổi tới cửa hẻm, nương theo ánh đèn đường, hắn thấy một thân ảnh đang nằm mềm rũ ở cách mình vài chục bước, cạnh góc tường. Hắn thấy lòng mình đột nhiên khó chịu.
Không kịp nghĩ cảm giác này là cái gì, hắn đang muốn chạy tới thì đột nhiên hắn lại dừng bước.
Có người đang chạy về phía nàng a.
Vợ chồng giáo sư Chu mới cùng bằng hữu đi ăn về, phát hiện Mạnh Lan Đình đi ra ngoài, xem dấu vết nàng lưu lại trong phòng thì giống như nhất thời có việc phải vội vàng đi ra ngoài vậy. Lúc này đã qua 10 giờ, không còn sớm, một tiểu thư trẻ tuổi như nàng lại đang bị bệnh thì có thể đi nơi nào chứ?
Hai người rất là lo lắng, nghĩ thử ra ngoài tìm xem, vừa mở cửa, tìm trong chốc lát thì Chu thái thái liền nhìn thấy một bóng người ngã trên mặt đất ở cách nhà không xa, chạy đến thì nhận ra là Mạnh Lan Đình, liền ai nha một tiếng: “Lão Chu! Mau tới! Lan Đình ở chỗ này, ngất đi rồi!”
Phùng Khác Chi chậm rãi lui về phía sau vài bước, ẩn thân ở trong bóng đêm, nhìn hai vợ chồng kia đánh thức Mạnh Lan Đình, lại nâng nàng, đi vào cửa ngôi nhà ánh sắc đèn kia.
Sau đó cửa nhà đóng lại trước mặt hắn.
Hắn đứng lặng cạnh bức tường một lúc lâu, nghe được tiếng Mã Lục đuổi theo thì đút tay vào túi rồi xoay người chậm rãi đi về.
Mã Lục không hiểu gì hết. Hắn nhìn Phùng gia công tử quay đầu trở về, thật sự không biết tối nay mình đang làm cái gì.
Một tháng này hắn và những người tham dự đại hội quân sự của Đoàn Hiến Binh đều trải qua huấn luyện bất kể ngày đêm. Trình độ hắc ám khiến cho số tiền thưởng và hoa khôi đầu bảng cũng không còn mị lực nữa. Nhưng Phùng gia công tử chẳng những tự mình ra trận, nghe nói còn dứt khoát không về nhà mà liên tiếp hơn mười ngày ở trong văn phòng Bộ Tư Lệnh Hiến Binh.
Đối diện với thủ trưởng mắt đỏ ngầu, mặt đen thui thì chả ai dám rút lui cả. Bọn họ sợ chọc tức hắn thì sẽ ăn đạn ngay nên mọi người đều liều mạng mà
luyện. Đêm nay vừa mới kết thúc huấn luyện thể lực, Mã Lục trở lại ký túc xá liền tắm cũng chưa tắm mà đã ngủ luôn. Mới nhắm mắt thì chuông cảnh báo vang lên, nghe nói có hành động, Phùng tham mưu tự mình mang đội. Lúc ấy hắn giật mình, nhanh chóng gọi mọi người, võ trang hạng nặng lên xe, từ Long Hoa Trấn một đường bão táp mà tới Tào Độ.
Hắn vốn tưởng rằng có con cá lớn nào muốn bắt nhưng không nghĩ tới chỉ là mấy học sinh gây chuyện. Lúc đó hắn có cảm giác dùng đao mổ trâu giết gà vậy. Nhưng cái này cũng thôi đi, coi như Phùng công tử là tâm huyết dâng trào, muốn đi thưởng ngoạn —— cái hắn không hiểu được chính là, mười mấy học sinh kia, nhìn rõ ràng là có chút vấn đề, người của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh ngày thường không dễ ra ngoài, hôm nay đi ra lại không làm gì, chỉ thấy Phùng công tử vòng quanh cái vị Mạnh tiểu thư xinh đẹp kia hai vòng —— sau đó thả người.
Cái này cũng thôi đi, vì hắn cũng không muốn bắt học sinh mà chỉ ước gì có thể về sớm một chút để ngủ, đặng còn ứng phó việc huấn luyện ngày mai. Nhưng lúc hắn bị gọi ra làm việc vặt vãnh này thì hắn hoàn toàn mơ hồ rồi.
“Phùng công tử, cậu không thích Chung tiểu thư mà lại coi trọng vị Mạnh tiểu thư này sao?” Mã Lục nghĩ đến to đầu rồi mới hoài nghi chuyện này. Hắn nhớ tới danh tiếng phong lưu của Phùng gia Tiểu Cửu gia thì tức khắc buột miệng hỏi.
“Thích cái đầu anh ấy!” Phùng Khác Chi mắng một câu liền lên xe, đóng cửa cái rầm một phát, sau đó khởi động xe. Mã Lục rụt rụt cổ, sợ hắn bực sẽ đem mình ném ở chỗ này nên nhanh chóng câm miệng, nhảy lên theo. Ô tô phát ra một trận gầm rú rồi nhanh chóng rời đi.
……
Mạnh Lan Đình được giáo sư Chu cùng Chu thái thái đỡ vào phòng, cởi quần áo nằm xuống, lại uống nửa ly nước ấm. Vợ chồng hai người từ nàng mà biết được sự tình phát sinh đêm nay. Nghe xong chuyện bọn họ vừa lo lại vừa thấy may mắn. Vốn muốn gọi bác sĩ lại đây nhìn nàng một cái nhưng Mạnh Lan Đình uyển chuyển từ chối, nói vừa rồi chỉ là mình quá mức khẩn trương, hiện tại đã không có việc gì rồi.
Hai người thấy tinh thần nàng xác thật tốt hơn chút thì mới thoáng yên tâm, uy nàng uống thuốc, lại dặn dò nàng nghỉ ngơi rồi mới tắt đèn, nhẹ nhàng mà đóng cửa.
Tiếng vợ chồng giáo sư Chu thấp giọng nghị luận cùng tiếng bước chân hai người xa dần, rồi có tiếng tắt điện. Lúc này bên tai nàng hoàn toàn yên lặng xuống.
Trong phòng thật tối, một tia sáng từ đèn đường ngoan cường mà chiếu vào, xuyên qua bức màn màu lam.
Thuốc nàng uống có thành phần an thần nên hai ngày trước nàng uống vào một cái thì rất nhanh đã ngủ rồi. Nhưng tối nay, dược lực cũng không thể thúc giục nàng đi vào giấc ngủ.
Nàng rốt cuộc không ngủ được, bên tai đều là tiếng giày của Phùng gia nhi tử phát ra khi đi vòng quanh mình. Nhắm mắt lại thì nàng lại nhớ tới lúc hắn đứng trước mặt nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Lan Đình nghi ngờ hắn đã phát hiện ra tờ giấy bị nàng đá xuống dưới cái máy. Một khắc nhìn vào mắt hắn, cảm giác bản năng này dâng lên vô cùng mãnh liệt. Đây cũng là lý do nàng lúc ấy sợ đến vậy.
Nàng không thể tưởng tượng, nếu hắn lúc ấy muốn mình dịch bước một chút, lộ ra tờ giấy phía sau thì phải làm sao. Thật may mắn là một màn đáng sợ đó rốt cuộc vẫn không phát sinh.
Đây vốn chỉ là trực giác ngắn ngủi của nàng lúc ấy, không hoàn toàn xác định. Hơn nữa nàng cũng không tin với tính tình ác liệt của Phùng gia nhi tử cùng với lập trường của hắn mà lại có thể thấu hiểu sự nhiệt tình và hồn nhiên của đám học sinh. Nhưng hiện tại, nghi ngờ này đã bị lay động.
Cái người tự xưng Mã Lục của Đoàn Hiến Binh kia tuy không nói đến Phùng Khác Chi nhưng khẩu khí đó chính là của hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự xuất phát từ sự đồng tình mà buông tha mình cùng mười mấy học sinh kia sao? Lẽ nào hắn vì đủ loại ân oán với mình lúc trước nên mới không muốn gặp lại mà chỉ kêu cái người tên Mã Lục kia tiến đến cảnh cáo sao? Mạnh Lan Đình bị ý niệm này quấy rầy đến tâm thần không yên, một đêm không ngủ.
Buổi sáng hôm sau Chu thái thái thấy nàng hai mắt sưng vù, khuôn mặt tiều tụy liền kêu giáo sư Chu giúp nàng xin nghỉ, kiên trì muốn nàng ở nhà nghỉ ngơi.
Mạnh Lan Đình biết mình như vậy thì có đi làm cũng không tốt nên nghe xong lời Chu thái thái nói, nàng cũng ở nhà. Chu thái thái gọi điện thoại, mời bác sĩ tới đây giúp nàng đo nhiệt độ, tiêm một mũi rồi dặn nàng nghỉ ngơi.
Mạnh Lan Đình ngủ nửa ngày, buổi chiều tỉnh lại thì nghe thấy trong phòng khách có tiếng người nói chuyện.
Hề Tùng Chu đã trở về và qua đây thăm nàng.