[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 59: 🎮 Tuyệt đối không được nhúng chàm




Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
“Ý cậu là, từ khi có sân khấu, cậu cũng bắt đầu nhận được nhiệm vụ? Khoan đã, nơi đầu tiên cậu nhìn thấy là nhà của tôi? Cậu cũng từng thấy tôi trong hình dạng chibi?.... Từ từ, cậu nói cái gì cơ, mới có mấy tháng cậu đã nói được tiếng Anh á? Tôi $#^y$#!”
“Cậu đừng nói gì cả, để tôi từ từ suy nghĩ đã...” Sau khi nghe mọi chuyện từ Lục Hoán, Túc Khê chỉ biết đứng yên như trời trồng.
Vốn tưởng trò chơi kết nối với thế giới cổ đại đã là điều phi lý rồi, hiện tại đầu óc còn chưa load xong, nhóc con đã xuất hiện, còn mang theo “sân khấu” gì gì đó, rõ ràng đó chính là màn hình di động size lớn!
Nói cách khác, thật ra đây là hai thế giới song song, sân khấu của nhóc con có công năng không khác gì điện thoại di động của cô! Thậm chí còn hiện đại hơn một chút - Ở thế giới của hắn, sân khấu có màn hình tinh thể trong suốt, mà cô hoàn toàn không nhìn thấy!
Mặc dù dự cảm từ trước nhóc con có thể nhìn thấy mình, nhưng ngàn lần không nghĩ tới lại theo tình huống này. Hiện tại, có lẽ không thể gọi đây là trò chơi được nữa, mà phải là cầu nối liên kết hai triều đại với nhau.
Túc Khê đặt mông ngồi trên giường, mắt chữ O mồm chữ A, mất một lúc mới có thể thông não. Nếu nói chuyện này cho người khác, chắc chắn người ta sẽ tưởng đây là trò đùa, ban đầu Túc Khê chỉ muốn giết thời gian, download game giúp NPC lên ngôi vị Hoàng Đế, sau này thế giới trong game biến thành thế giới thật, mà nhóc con trong game cũng đồng thời nhận được thiết bị tương tác với cô.
Ngẫm lại, ngay từ đầu, trò chơi này chỉ xuất hiện trong điện thoại của Túc Khê, mà không có ở điện thoại của bất cứ ai khác, đã là điều bí ẩn khó có thể lý giải, cho nên hiện tại dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Túc Khê cũng nhanh chóng tiếp thu.
Tiếp nhận mọi chuyện rồi, Túc Khê lại nhìn nhóc con tuấn tú trong màn hình, nào còn cảm giác... đang chơi game nữa, thực chất phải là hai người đứng đối diện nói chuyện phiếm mới đúng!
Túc Khê có hơi không phục, nói với nhóc con: “Đưa tôi xem bài thi tiếng Anh của cậu, để xem cậu được bao nhiêu điểm.”
Lúc trước Lục Hoán lo lắng Túc Khê biết chuyện, sẽ cảm thấy không được tự nhiên, từ nay về sau không để ý tới hắn, bởi vậy hắn không dám để nàng phát hiện. Nhưng hiện tại cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng, tuy rằng nàng khiếp sợ, nhưng không hề có ý cắt đứt liên hệ giữa cả hai, vì thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xoay người, lấy mấy tờ giấy từ trong rương hành lý, đặt lên trên đống rơm, cười hỏi: “Nàng định chấm điểm cho ta sao?”
“Đúng vậy, đừng có huênh hoang sớm, nói không chừng thi không qua!” Túc Khê hung dữ hắt bát nước lạnh.
Nhóc con không quan tâm, khoanh tay nhìn nàng, cười nói: “Ta còn làm bài thi mấy môn khác nữa, nàng chấm thử xem, tính ra trình độ của ta tương đương với chương trình học lớp 10 bên nàng!”
.........Túc Khê ngạc nhiên: “Cậu hiểu “lớp 10” nghĩa là gì sao?!”
Nhóc con mỉm cười, lấy cuốn sổ tay ghi chép các từ ngữ ở triều đại của nàng ra, hắn đã hiểu rất nhiều từ ngữ, chỉ là thói quen khó bỏ, thường hay nói “trường học” thành “thái học viện”.
Hắn đặt cuốn sổ tay chi chít chữ lên đống cỏ khô, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, trên mặt có vẻ kiêu ngạo, giống như đang muốn được khen thưởng.
Cảnh tượng này khiến Túc Khê rùng mình, cô vội vàng cúi đầu xem bài làm tiếng Anh của nhóc con.
Thi xong, giáo viên gửi đáp án cho cả lớp, yêu cầu mọi người cuối tuần về nhà tự kiểm tra đúng hay sai, vậy nên Túc Khê chỉ cần nhìn đống chữ “ABC” của hắn, rất nhanh đã chấm xong.
Sau khi tính điểm, Túc Khê bần thần đứng trước bàn học, ngây ra như phỗng....
Tổng 150 điểm, bài nghe 30 điểm, bài viết 25 điểm, ngoại trừ hai phần này nhóc con bỏ trống, các phần khác đều điền đầy đủ, mà hắn đạt 95 điểm!
Tính ra thì... hắn làm đúng hết?!!
Ngay cả bọn cô khi làm bài, thỉnh thoảng cũng có lúc khoanh sai.
Túc Khê hoảng hốt nhìn nhóc con.
Thấy nàng đang nhìn mình, nhóc con lơ đãng ngẩng đầu, nhếch môi cười.
Túc Khê cảm giác cả thế giới như long trời lở đất!
Tuy lúc trước cùng nhóc con tham gia chốn quan trường, cô đã biết nhóc con rất thông minh!
Nhưng mấy tháng qua, hắn bận rộn xử lý quân vụ, mỗi lần login, cô chỉ thấy hắn vội vội vàng vàng, còn không kịp uống hớp trà, sao có thể dành thời gian vừa học tiếng Anh, vừa học lịch sử và địa lý?!!
Có lẽ nào.... đây chính là “thiên tài” trong truyền thuyết?!
....Túc Khê vừa cảm thán vừa chua xót, cố tình bỏ qua nhóc con đang mong chờ được khen ngợi, uống một hớp coca lấy lại bình tĩnh.
“Nàng đang uống gì vậy?” Rốt cuộc không cần phải che giấu nữa, thiếu niên bắt đầu nổi lên tính tò mò.
Túc Khê quơ quơ cốc nước có ga trong tay, lúng búng nói: “Coca cola, một loại nước giải khát.”
Lục Hoán suy tư một lúc, hỏi: “Hôm nay ta thấy nàng và bằng hữu tan học, quyển sách trên tay nàng ta cũng có từ này, “make love” [1] nghĩa là gì?”
[1] “Coca” trong tiếng Trung là “可乐”, “make love” trong tiếng Trung là “买可乐”. Hai từ có cách viết giống nhau.
Suýt chút nữa Túc Khê phun hết nước ra ngoài, cô tức giận quát: “Lần sau không được xem sách của Cố Thấm nữa!”
“...Vì sao?” Nhóc con sửng sốt.
Túc Khê điên cuồng cào tóc, quyết định một lúc nào đó phải nói với Cố Thấm, tuyệt đối khi ở gần cô không được đọc truyện 18+, ngoài ra còn phải nhắc nhở Hoắc Kính Xuyên bớt bớt đi chút, ở bên cạnh cô đừng có nói nhăng nói cuội. Nhóc con là người cổ đại, hàm súc nội liễm, ngoan ngoãn gia giáo, tuyệt đối không được để hai người kia nhúng chàm!
Mặc dù có thể ngăn cản hai người bạn thân.... nhưng Túc Khê nghĩ tới xã hội hiện đại, không nơi nào là không cám dỗ, từ karaoke, cho tới phim tình cảm anh anh em em, mới nghĩ mà đã thấy đau đầu. Tiêu rồi, nếu nhóc con bị mấy thứ này ảnh hưởng, sao có thể giữ một thân trong sạch được nữa?!
Cô nói với nhóc con: “Triều đại của tôi có thứ tốt có thứ xấu, thứ cậu cần là tinh hoa, không phải cặn bã. Sách của Cố Thấm chính là cặn bã!”
Lục Hoán muốn nói gì đó, bị Túc Khê chặn họng: “Cũng giống như tôi muốn đi thanh lâu, nếu cậu dám đọc trộm sách của Cố Thấm, tôi sẽ thừa dịp cậu không chú ý, ngang nhiên tới thanh lâu! Tới nhà tắm bộ binh!”
“Nàng dám!” Nhóc con đen mặt.
Túc Khê cười mỉm, “Đoán xem.”
Lục Hoán: “.....”
Cách một cái sân khấu, không thể ngăn cản nàng muốn gì làm gì, Lục Hoán có hơi bực bội.
Mà Túc Khê nhìn đống giấy chi chít từ ngữ hiện đại kia, cách một cái màn hình, cô nhẩm đọc.
“Cách sử dụng xe cộ công cộng”, “Cách sử dụng đồ gia dụng, vòi nước, máy sưởi”, “Phân chia tuyến phố làn đường”,...
“Xe cộ công cộng”, “Máy sưởi” - đây vốn là danh từ bình thường, nhưng đối với nhóc con mà nói, chúng hoàn toàn là những thứ xa lạ, còn chưa kể cách sử dụng chúng, cùng với cách phân chia tuyến đường lằng nhằng phức tạp.
Nhưng nhóc con vẫn cần mẫn tìm tòi, chong đèn, nghiên cứu thâu đêm.
Bảo sao mỗi lần login, cô luôn thấy nhóc con ở trong tình trạng thiếu ngủ, hốc mắt đen xì.
Hắn nghiên cứu mấy thứ này, cũng là vì muốn được ở bên cô.
Đối mặt với thế giới mới, đáng lẽ ra hắn phải sợ hãi mới đúng, nhưng hắn không hề bài xích, mà cố gắng hòa nhập.
Trái tim Túc Khê mềm nhũn...
Tuy không nói ra thành lời, nhưng cô muốn nhìn thấy nhóc con, mà nhóc con cũng muốn nhìn thấy cô, hai người với hai trái tim, cùng chung một ước muốn.
Chỉ e ước muốn này mãi mãi không thành hiện thực.
Nhưng thời điểm cô không dám cất bước, hắn lại lặng yên không một tiếng động, bước chín mươi chín bước còn lại.... Trái tim vốn luôn bình thản, nay lại có chút thổn thức không thôi.
Túc Khê nhìn người nào đó vẫn còn đang hậm hực vì lời đe dọa muốn đi tới nhà tắm bộ binh của cô, không nhịn được bật cười.
Lục Hoán không hiểu tại sao nàng lại cười, cách một chiếc màn hình, ánh đèn bàn học chiếu vào mặt nàng, làm nổi bật dung mạo yêu kiều, Lục Hoán bất giác nhìn chằm chằm, dần dần bị mê hoặc, ánh mắt nhiều thêm vài phần thương yêu.
Đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt.
Hai bên đều yên lặng.
Túc Khê đóng cửa phòng, chỉ có âm thanh trong điện thoại vang lên, ở bên Lục Hoán đã là tối khuya, trăng lên đỉnh núi trăng tà, cả doanh trại chìm trong tiếng gió hú.
Cảm giác này thật khó nói, hai bên tựa như rất gần, lại tựa như rất xa. Hai người hoảng hốt, tưởng chừng có thể chạm vào nhau, nhưng bồi hồi tỉnh lại, mới nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng cuồng si, cách nhau ngàn năm thời gian, nào có thể dễ dàng chạm vào nhau đến thế.
. . .
Không biết nhìn nhau bao lâu, Túc Khê dần cảm giác không khí có hơi kỳ lạ.
. . .
Hai tai cô bất giác đỏ bừng, nhịn không được gãi gãi đầu, không dám mắt chạm mắt với ai kia, khụ khụ hai tiếng, khô khốc nói: “Tôi phải làm bài tập.”
Hai má Lục Hoán cũng đỏ hồng, hắn gật đầu, nói: “Ta cũng phải xử lý nốt công vụ.”
. . .
Mười phút sau, hai người vẫn chưa thể tập trung vào chuyên môn.
Túc Khê ngồi trên ghế, cứ cảm giác không được tự nhiên.
Lúc trước đối mặt với nhóc con chibi, cô bật đèn bàn ngồi làm bài tập, hắn chong đèn đọc binh pháp Tôn Tử, cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhưng hiện tại chỉ cảm thấy khẩn trương, mặt có hơi nong nóng, không nhịn được giơ tay xoa xoa, trong chốc lát lại thất thần, cảm thấy bản thân quá dọa người, có nên sửa sang lại đầu tóc hay không…
Mà Lục Hoán cũng không khác là bao, mặc dù cách một cái sân khấu, nàng ở ngay kia, nhưng khó có thể chạm tới, thỉnh thoảng còn lén nhìn trộm hắn.
Nửa ngày trời vẫn chưa đọc xong một bản báo cáo.
. . .
Túc Khê cảm giác miệng đắng lưỡi khô, lúc trước nhóc con không nhìn thấy cô thì không sao, còn hiện tại, vì sao cô phải vừa nhìn hắn vừa làm bài tập…?
Cô hỏi: “Hay là tôi logout nhé?”
Được Túc Khê giải thích, Lục Hoán đã hiểu “logout” nghĩa là gì.
Người nào đó nắm chặt ngón tay, ngẩng đầu, mím môi, bình thản nói: “Tùy nàng.”
Nhưng nói xong, trong mắt hắn ánh lên ba phần u oán, bảy phần mất mát, cực lực lên án.
Túc Khê: ….
Con mẹ nó, không cần bọt thoại tỏa ra, cô cũng hiểu ý của hắn!
. . .
Từ sau khi biết nhóc con có thể nhìn thấy mình, Túc Khê tỏ ra chăm chút hình tượng, ngày hôm sau là cuối tuần, cô hẹn hai người bạn thân ra ngoài dùng bữa.
Túc Khê, Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên quen nhau từ thời thơ ấu, hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc của nhau, nếu là lúc trước, cô đơn giản đội chiếc mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo sơ mi bình thường, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại đổi ý, đột nhiên muốn mặc váy….
Ngày nào Lục Hoán cũng phải nhìn cô mặc đồng phục….
Túc Khê hoảng hốt không dám nghĩ nữa, cố mê hoặc bản thân, mặc váy để làm đẹp, không liên quan tới người nào đó!
Nhưng thân thể vẫn thành thục tới trước tủ quần áo, tỉ mỉ chọn lựa, khoa tay múa chân chọn ra mấy bộ váy.
Đêm qua Túc Khê đi ngủ, Lục Hoán còn chong đèn hồi lâu. Mà nay ở bên Túc Khê mới là buổi sáng, bên phía Lục Hoán đã là mặt trời chiều ngả về Tây.
Hắn nhìn nàng đứng trước gương chọn xiêm y, theo bản năng nhớ tới mấy lời trong sách, nữ nhân trang điểm vì người mình thương.
Mí mắt hắn nhảy dựng, vội hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay nàng ra ngoài gặp ai sao?”
Túc Khê không mở trò chơi, đương nhiên không thấy câu hỏi của hắn.
Nhưng điện thoại của Túc Khê lại sáng màn hình, hiện lên tin nhắn, Túc Khê đi tới bàn học, mở khóa điện thoại.
Cô ngẩng đầu nhìn không trung, đoán rằng lúc này Lục Hoán đang trên đường hồi kinh, chắc là không có thời gian login, cô gõ gõ, trả lời tin nhắn của mẹ.
Mẹ Túc: “Trưa nay nhà ta và nhà Hoắc Kính Xuyên tới khách sạn dùng bữa, mẹ không về nhà nấu cơm, con nhớ thay quần áo, tự mình tới địa chỉ này.”
Nhà họ Túc và nhà họ Hoắc ở cùng một khu, mẹ Túc và mẹ Hoắc là chị em bạn dì thân thiết, từ nhỏ hai người đã gán ghép Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên là một đôi thanh mai trúc mã.
Cách mấy tháng, hai nhà lại cùng nhau dùng bữa, Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên đã nhìn nhiều thành quen.
Túc Khê trả lời: “Con lỡ hẹn với Cố Thấm rồi.”
Mẹ Túc: “Hai đứa các con muốn ăn gì thì để mai, hôm nay nhà ta và nhà chú Hoắc cùng nhau dùng bữa. Nghe nói kỳ sau có vài trường đại học bắt đầu rục rịch tuyển sinh, hôm nay cùng bàn bạc xem hai đứa các con định học ở đâu, nghỉ hè rảnh rỗi cùng nhau ôn tập. Mẹ và dì Hoắc định cho hai con đăng ký mấy lò luyện thi, thành tích của hai đứa ngang nhau, về sau cùng đỗ một trường đại học, tiện đà quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.”
Túc Khê nghĩ thầm, chậc, lại nữa, lần nào bị bố mẹ ghép đôi, cô và Hoắc Kính Xuyên đều chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Đã vậy Hoắc Kính Xuyên còn không thèm phản bác, luôn đùn đẩy cho cô.
 
Túc Khê nhanh chóng trả lời lại, “Để làm gì? Con và Hoắc Kính Xuyên đâu có định học chung một trường đại học?”
Mẹ Túc: “Nếu ra ngoại thành, thân thể con không tốt, từ nhỏ rất dễ mắc bệnh, chẳng phải có người chăm sóc sẽ tốt hơn sao, hai nhà chúng ta đã quyết định rồi.”
Túc Khê không biết trả lời lại như thế nào, từ nhỏ đến lớn, cô và Hoắc Kính Xuyên đã nghe mấy lời này tới mòn cả tai, mẹ của hai người là bạn thân, từ nhỏ đã mai mối hai người với nhau. Chờ hai người lớn lên, mẹ Túc và mẹ Hoắc lại càng thêm gấp gáp, chỉ muốn bán đứt hai đứa nhỏ ra ngoài.
Cô cầm quần áo ngồi trên giường, không trả lời lại, nhưng mẹ Túc vẫn dặn dò: “Nhớ đến đúng giờ.”
Túc Khê nhíu mày hôi lâu, đành phải gọi điện thoại hủy kèo với Cố Thấm, báo rằng hôm nay nhà cô có việc, cúp máy, cô thở dài, tới trước tiền sảnh thay giày.
. . .
Mà ở phía bên kia, khuôn mặt Lục Hoán trắng bệch.
Hắn còn chưa thổ lộ, còn chưa hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ, đạt được 200 điểm, thậm chí, nàng vẫn luôn coi hắn là nhi tử của nàng, không hề có chút tự giác nào… Vậy mà mẹ của nàng đã mai mối cho nàng?!
Mai mối?!
Lục Hoán không rõ ý của mẹ Túc cho lắm.
Nhưng thái độ vừa rồi của mẹ Túc, yêu cầu Túc Khê trang điểm xinh đẹp….? Mà mới vừa rồi, nàng còn vui vẻ ngắm mình trong gương.
Lục Hoán nắm chặt tay, chỉ cảm thấy đầu ong ong, cảm giác nguy cơ cận kề hơn bao giờ hết.
Lấy lại bình tĩnh, hắn nhảy lên lưng ngựa, dặn dò riêng một tiểu binh, truyền lời với Trấn Viễn Tướng Quân rằng hắn hồi kinh trước. Hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Vừa đi, hắn vừa mở sân khấu, dò la sở thích của bố Túc mẹ Túc.
Nhìn thấy mẹ Túc cùng bằng hữu đi chợ mua hoa quả, than vãn, “Sao dạo này cherry đắt vậy trời!”
Lục Hoán nghĩ tới gì đó, rút ngân phiếu, vào siêu thị mua mười giỏ cherry tươi ngon, gửi tới địa chỉ chỗ làm của mẹ Túc.
Hắn nghiêm túc nhíu mày, quyết định hai bên đều phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, bước đầu tiên chính là lấy lòng phụ mẫu Tiểu Khê.