Chuông cửa vang lên Vân Giai Kỳ vốn đang thu dọn hành lý, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cảnh giác hơn.
Đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn một lát, thì thấy là Tống Hạo Hiên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô mở cửa để anh ta tiến vào.
Tống Hạo Hiên vừa mới tiến vào cửa, Mạn Nhi chạy từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy là Tống Hạo Hiên, cô bé lập tức trốn sau lưng Vân Giai Kỳ, nhút nhát nhìn anh ta.
Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, vươn tay nói với Mạn Nhi: “Mạn Nhi, để chú ôm cháu có được không?”
Vân Giai Kỳ cũng nhẹ nhàng xoa đầu Mạn Nhi: “Mạn Nhi, để chú ôm con nhé, được không?”
Mạn Nhi im lặng lắc đầu: “Không muốn…”
Vân Giai Kỳ thầm than, cô nhóc dính người này, ngoại trừ cô ra, người nào cũng không được ôm.
Tống Hạo Hiên nhìn phía sau Vân Giai Kỳ: “Hôm nay Mạn Nhi không đi học à?”
*À… Em muốn chuyển nhà, cho nên xin nghỉ với trường học”
“Chuyển nhà?
Tống Hạo Hiên nhìn nửa thùng ở sau lưng cô: “Sao đột nhiên muốn chuyển nhà?”
“Hình như Bạc Tuấn Phong tra ra được địa chỉ nhà em rồi.
”
Vân Giai Kỳ nói: “Em sợ anh ta… Điều tra được Mạn Nhi, Hạo Hiên, trước khi chuyển nhà, anh chăm sóc Mạn Nhi giúp em hai ngày được không?”
Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn Vân Giai Kỳ một lát, ôm chặt đùi cô: “Mẹ ơi, con không muốn tách ra mẹ, con không muốn ở với chú Hạo Hiên”
Vân Giai Kỳ nói: “Mạn Nhi ngoan, chúng ta không rời xa nhau, con về nhà chú Hạo.
Hiên trước đi, buổi tối mẹ sẽ tới tìm con, có được không?”
“Thật vậy sao?”
“Ừm, ngoéo tay”
Vân Giai Kỳ ngoéo tay với Mạn Nhi Tống Hạo Hiên đột nhiên nắm lấy tay cô: “Tay em bị làm sao thế?”
Trên tay cô có một vùng tím đỏ, giống như bị ai năm chặt.
Vân Giai Kỳ vội vàng rút tay về: “Không có gì, anh đừng để trong lòng.
”
“Em làm sao vậy?”
“Hạo Hiên, bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng chuyển nhà, nếu không, nếu để Bạc Tuấn Phong điều tra được về Mạn Nhi… Em sợ anh ta sẽ cướp Mạn Nhi đi”
Sau khi nói xong, Vân Giai Kỳ nói: “Anh đưa Mạn Nhi đi trước đi, em nhanh chóng dọn dẹp, công ty chuyển nhà sẽ đến vào lúc chiều”
Tống Hạo Hiên nhìn cô một lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
“Được”
Anh ta ôm Mạn Nhi, véo nhẹ mũi cô bé: “Đi về nhà với chú đi”
Mạn Nhi lưu luyến không rời nhìn về phía Vân Giai Kỳ, muốn nói mà dừng lại: “Mẹ…”
“Mẹ sẽ nhanh tới tìm Mạn Nhi”
Tống Hạo Hiên ôm Mạn Nhi rời đi.
Cả một buổi chiều, Vân Giai Kỳ bận rộn thu dọn hành lý.
Thu dọn mệt, thì nằm trên ghế sô pha nghỉ một lát Trong lúc buồn ngủ mệt mỏi, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Vân Giai Kỳ mở to mắt, ngoài cửa sổ đã là trời chiều, cô loáng thoáng thấy được bóng dáng cao lớn ở bên cạnh ghế sô pha, kinh hãi ngồi bật dậy.
Còn chưa đợi cô thấy rõ gương mặt người đàn ông kia.
Ngay sau đó, mùi hương bạc hà quen thuộc lại xa lạ xông vào mị Người đàn ông ôm chặt lấy vai cô, ôm cô ngồi trên ghế sô pha.
“Bạc Tuấn Phong?”
Vân Giai Kỳ bị người đàn ông ôm chặt, sắp không thở nổi!
Anh… Anh đi vào bằng cách nào?
Cô mới đổi mật khẩu, kết quả vẫn không đề phòng được người đàn ông này!
Xem ra mật khẩu căn bản không đáng tin!
Khác biệt với thế tới rào rạt như tối qua.
Bạc Tuấn Phong ôm cô, toàn thân đều đang run lẩy bẩy.
“Bạc Tuấn Phong Cô vừa mới mở miệng, người đàn ông lại ôm cô càng chặt hơn.
Giống như vật yêu thương mất đi rất lâu, cuối cùng cũng mất mà được lại, ôm thật chặt, ước gì hòa cô vào trong cơ thể anh.
“Anh làm gì thế? Buông ra…”
“Giai Kỳ…” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bạc Tuấn Phong vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích…”
“Bạc Tuấn Phong!”
Người đàn ông không cho cô lộn xộn, lại siết chặt vài phần.
“Anh rất nhớ em.
.
” Giọng nói của người đàn ông run run, vô cùng trầm thấp.
Vân Giai Kỳ lập tức ngớ ra “Vân Giai Kỳ, anh rất nhớ em.
Năm năm qua, không có một ngày không nhớ cô.
Nhớ cô tận xương.
Anh không chỉ một lần nghĩ, nếu một ngày cô xuất hiện lần nữa, xuất hiện ở ngay trước mặt anh, anh sẽ như thế nào.
Anh nhất định sẽ ôm cô thật chặt, anh sẽ không để cô thoát khỏi anh một bước.
“Anh sẽ không để em trốn nữa đâu”
Bạc Tuấn Phong giữ chặt gáy của cô, gắn từng chữ: “Em không trốn thoát được đâu”
Vân Giai Kỳ trợn to mắt, rất lâu sau cười mỉa một tiếng, đẩy mạnh anh ra Bạc Tuấn Phong bất ngờ không đề phòng, bị cô đẩy ra xa một mét.
Vân Giai Kỳ trừng anh: “Bây giờ nói những lời này, còn có tác dụng gì sao? Ngày hôm qua anh còn luôn miệng nói tôi đáng chết, anh coi tôi như chết rồi không được à?
Năm năm! Bạc Tuấn Phong, chúng ta đã kết thúc, kết thúc từ năm năm trước! Bây giờ tôi có cuộc sống mới của tôi, anh cũng có cuộc sống mới của mình, vì sao anh hết một tới hai, hết hai lại tới ba quấy rầy tôi?”
Bạc Tuấn Phong tới gần cô: “Anh biết em hận anh”
“Đúng vậy! Tôi hận anh!”
Hận thấu xương, mỗi khi nghĩ tới tên của anh, cô sẽ cảm thấy toàn thân phát run.
Dưới không khống chế được, cô nằm chặt tay thành quyền, dùng lực đánh lên người anh.
“Cút! Cút đi! Đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!”
“Nếu đánh anh.
.
” Bạc Tuấn Phong nắm lấy tay cô, ấn vào trong ngực: “Nếu đánh anh em có thể giải hận, như vậy tùy em”
“Đánh anh sao? Được thôi!”
Vân Giai Kỳ nghiến răng, lại đánh mạnh một quyền về phía ngực anh.
Người đàn ông mặc cho cô hả giận, cho dù quả đấm khiến vết thương ở vai anh rách ra, anh cũng không hừ một tiếng Cô muốn đánh, vậy thì anh để mặc cô đánh cho thoải mái.
“Năm năm trước tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh làm như thế nào? Anh đã có Vân Ngọc Hân, vì sao còn lợi dụng tôi!”
Vân Giai Kỳ đánh anh mấy quyền, vành mắt đỏ lên: “Tôi cho rằng, tôi đặc biệt đối với anh…”
Anh từng là toàn bộ thế giới của cô.
Nhưng anh tự tay đẩy cô ra ngoài.
Bạc Tuấn Phong kìm nén đau nhức do vết thương rách ra, đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Giải hận chưa?”
Vân Giai Kỳ vừa định nói chuyện, thì thoáng nhìn thấy áo sơ mi chỗ đầu vai anh bị nhuộm máu Miệng vết thương đã rách ra.
‘Vết thương này, là ngày hôm qua cô dùng kéo đâm.
Anh không xử lý sao?
“Bả vai anh…”
Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong như mất hết sức lực, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha.
Anh hai đêm không ngủ, cộng thêm miệng vết thương có chút dấu hiệu nhiễm trùng…
Vân Giai Kỳ đi qua, cởi áo anh nhìn một lát, phát hiện băng gạc đều đã bị nhiễm đỏ.
“Anh điên rồi sao? Vì sao không đi bệnh viện?”
“Không đi”
“Đi bệnh viện, bây giờ!”
“Ngoại trừ ở bên em ra, anh không đi đâu”
Bỗng nhiên Vân Giai Kỳ ngớ ra.
Cô nghiến chặt răng, lấy một hộp thuốc từ trong rương hành lý ra, trở lại bên cạnh Bạc Tuấn Phong.
Hơi thở của người đàn ông áp lực lại dồn dập, anh thành thật ngồi trên ghế sô pha, cơ thể hơi cuộn tròn, mồ hôi lạnh làm tóc mái anh ẩm ướt.
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của anh, Vân Giai Kỳ nhanh chóng phát hiện ra không thích hợp.
“Anh lại bị bệnh dạ dày à?”
Bạc Tuấn Phong nhếch miệng, nhưng không nói lời nào.
Anh nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong lòng Lúc này, ngoại trừ muốn ôm cô thật chặt ra, anh không muốn làm gì nữa.
Vân Giai Kỳ: “Bạc Tuấn Phong, để cho tôi thay băng gạc đi.
”
“Không cần”
“Anh muốn vết thương bị nhiễm trùng à?”
Người đàn ông nâng mắt, nhếch miệng: “Em đang quan tâm anh sao?”