Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 738: 738: Chương 737






Vân Ngọc Hân mỉm cười, nũng nịu: “Em muốn uống chút nước, anh rót cho em một cốc được không?”
Thấy Bạc Tuấn Phong vẫn thờ ơ, cô ta cố ý than thở: “Không ư? Nếu em tự đi rót thì miệng vết thương sẽ bị rách mất, phải làm sao đây?”
“Vân Ngọc Hân”
Bạc Tuấn Phong xoay người qua nói với cô ta: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Vân Ngọc Hân tỏ ra ngoan ngoãn ngay lập tức, cô ta ngồi ngay ngắn, dịu dàng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Bạc Tuấn Phong nói: “Chuyện lần này, cô phải rút lại mọi cáo buộc liên quan đến Vân Giai Kỳ một cách vô điều kiện”
“Anh muốn em buông tha cho cô ta ư?”
Vân Ngọc Hân mím môi, cười nói: “Em có thể không ra mặt làm chứng.

Chỉ cần em nói với cảnh sát, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm ngoài ý muốn thì cô ta sẽ không gặp chuyện gì cả.


Có điều, việc gì cũng phải có cái giá của nó! Nếu anh muốn em bỏ qua cho Vân Giai Kỳ thì anh phải đồng ý với em một chuyện”
Bạc Tuấn Phong không thèm nhìn cô ta: “Không”
“Em còn chưa nói điều kiện là gì mà, anh từ chối một cách vội vàng như vậy làm gì chứ?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi biết cô muốn gì”
“Hả?”
“Cô muốn kết hôn với tôi: Vân Ngọc Hân hơi bất ngờ: “Nếu anh đã biết điều kiện của em thì…
“Không đời nào”
Bạc Tuấn Phong nói: “Vân Ngọc Hân, cô mơ mộng hão huyền tôi sẽ cưới cô? Cô biết rõ là tôi sẽ không bao giờ làm vậy”
“Anh Tuấn Phong, anh là của em!” Vân Ngọc Hân khăng khăng: “Em sẽ không đứng im nhìn anh thuộc về người phụ nữ khác đâu! Vân Ngọc Hân này có chỗ nào không xứng với anh chứ? Anh biết không? Em yêu anh, tình yêu em dành cho anh nhiều hơn cả tình yêu của cô ta! Những gì cô ta làm vì anh, em cũng làm được.

Những gì cô ta không làm được, em vẫn có thể làm được! Vì anh mà em luôn thủ thân như ngọc bao nhiêu năm nay, không màng nguy hiểm để mang thai đứa con cho anh…”
“Tôi nói rồi, đứa trẻ đó chính là nghiệt chủng”
Nụ cười trên gương mặt Vân Ngọc Hân đông cứng.


Bạc Tuấn Phong có nói nặng lời với cô ta như nào đi chăng nữa, thì từ trước đến nay, chưa câu nói nào của anh có lực sát thương khủng khiếp như câu nói này.

Vân Ngọc Hân vẫn giữ nguyên nụ cười yếu ớt trên môi nhưng nước mắt cô ta tuôn rơi lã chã.

Cô ta nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.

“Anh Tuấn Phong, sao chúng ta lại phải đi đến bước đường này? Trước đây em cũng là cả thế giới của anh cơ mà, không phải sao? Là cô ta chia cắt chúng ta, là cô ta cướp anh khỏi †ay em! Bây giờ em chỉ muốn giành lại anh thôi mà, sao anh lại đối xử với em như thế?”
“Bởi vì cô rất đáng sợ”
“Trên đời này còn có điều gì khiến anh Tuấn Phong sợ hãi hay sao?”
“Cô đáng sợ hơn bất kì yêu ma quỷ quái nào”
Vân Ngọc Hân nói: “Em biết có thể kiếp này của em sẽ không có được anh, nhưng không có được trái tim anh, em cũng phải có được thể xác của anh! Dù chỉ là một cái vỏ rỗng thôi, em cũng phải có cho bằng được! Bắt em phải chống mắt lên nhìn anh thuộc về người phụ nữ khác ư? Em không làm được! Vân Giai Kỳ thì có gì hơn em chứ? Cô ta luôn miệng nói yêu anh, nhưng lại dây dưa với người đàn ông khác từng ấy năm.

Nếu cô ta thật lòng yêu anh thì tại sao lại không thể gần gũi với một mình anh? Tại sao năm năm trước phải trốn tránh anh? Cô ta không hề yêu anh nhiều đến vậy, ít nhất thì cũng không yêu anh bằng eml Không phải sao?
“Nói đủ chưa?”
“Chưa! Chưa đủ!”.