Cảm nhận được sự mỉa mai trong giọng nói của cô, hai mắt vị bác sĩ kia trợn to: “Tại sao cô có thể trơ trến tới mức như vậy chứ? Tôi đang giúp cô giải quyết và cho cô lời khuyên, tại sao cô lại ăn nói hung hăng như thế, cứ như thể tôi muốn làm hại cô vậy!”
“Bác sĩ, cô là một bác sĩ, không phải một cố vấn cuộc sống.
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ về tôi sao? Cô biết tôi đã trải qua chuyện gì sao? Tôi đã nói gì với cô đâu chứ, cô lại tự cho rằng mình đúng, muốn đưa ra lựa chọn thay tôi luôn sao?”
Bác sĩ giễu cợt lên tiếng: “Cô đừng cố che giấu! Tôi vừa liếc mắt là có thể nhận ra cô là loại phụ nữ như thế nào! Thời buổi này, có không biết bao nhiêu cô gái muốn đi đường tắt như cô! Vì danh vọng mà bán đi nhan sắc tuổi trẻ, kết quả bụng đều to ra! Không bỏ đứa nhỏ này đi thì cô muốn làm thế nào? Nếu cô sinh nó ra, người đàn ông đó có nhận không? “
“Anh ấy không nhận thì tôi không thể sinh à?”
Bác sĩ suýt chút nữa đã bị lời nói của cô làm cho phát khóc.
Cô ta tự cho mình là người tốt bụng, nhưng kết quả là nhìn thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Vân Giai Kỳ, khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tại sao cô lại vô trách nhiệm như vậy? Cô không biết xấu hổ, cô muốn sinh đứa trẻ ra để nó cũng trở thành một người như cô sao?”
Vân Giai Kỳ cũng bị chọc tức: “Cô cho răng tôi là loại người như cô nghĩ sao? Tại sao cô lại có thành kiến với tôi như vậy?”
Cô biết bác sĩ đã hiểu nhầm cô là loại người gì.
Thế nhưng bác sĩ lại không hề nói rõ ràng, thậm chí cũng không cho cô cơ hội để giải thích.
Vân Giai Kỳ không muốn dây dưa nhiều với cô ta nữa, cô cầm lấy tờ báo cáo trên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Bác sĩ không cam lòng lao ra cửa, giận dữ nhìn theo bóng lưng của Vân Giai Kỳ: “Nhiều năm qua, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào như cô! Cô làm người thứ ba, phá hoại gia đình nhà người ta, tôi có lòng tốt khuyên cô quay đầu là bờ, cô lại không biết tốt xấu còn bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng! Cô có biết mấy năm nay, người thứ ba chính là chuột qua đường, người đánh người mắng hay không? Cô có sức mạnh gì, có bản lĩnh gì chứ?”
Lúc này trên hành lang đang có rất nhiều người.
Lời nói của bác sĩ đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Tất cả đều nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cô.
Thế nhưng bước chân của Vân Giai Kỳ vẫn vững vàng.
Cô nhìn xung quanh, nhiều người đang chỉ vào cô.
Một số ít là bác sĩ và y tá.
Còn lại là người nhà của bệnh nhân, họ cứ đưa tay chỉ trò, bên cạnh đó còn thì thầm to nhỏ với nhau.
“Hoá ra cô ta là người thứ ba, đúng là không biết xấu hổi”
“Gân đây, người thứ ba kiêu ngạo như vậy à? Vợ chính không đến quản hay sao?”
“Hừ, loại phụ nữ này ấy à, vừa nhìn là biết là người lẳng lơ!
Vẻ mặt như hồ ly tinh, vừa nhìn là biết rất biết cách quyến rũ đàn ông!”
“Loại người này thì có lời gì tốt để mà nói? Loại người này làm gì cần phải có mặt mũi chứ?”
“Đúng vậy, nếu sợ mất mặt thì sao dám đi làm người thứ ba?”
Vân Giai Kỳ đột ngột quay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía vị bác sĩ kia, hai mắt híp lại: “Cô nói ai là người thứ ba?”
“Chẳng lẽ cô không phải là người thứ ba sao?”
Vân Giai Kỳ bước đến gần cô ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu cô còn nói bậy, tôi sẽ tố cao cô với viện trưởng, nói rằng cô tung tin đồn thất thiệt!”
“Cô cứ đi tố giác đi! Bây giờ cô có bản lĩnh thì đi đi, cô có biết tôi là ai không? Cô cũng không đi nghe ngóng xem tôi là ai, thế mà còn dám tố giác tôi sao?”.