Nếu đưa người phụ này về nhà, sẽ không gây ra những hiểu lầm không đáng có chứ?
Lúc Mộ Ngọc My nghe thấy câu nói này, trong lòng cô ta cảm thấy mừng như điên.
Cô ta cố ý giả vờ say, hơn nữa cũng không cho Tân Khải Phong biết địa cụ thể, chính là đang chờ câu nói này của Bạc Tuấn Phong!
Nửa giờ sau.
Xe chạy vào biệt thự Long Thần.
Sau khi xe dừng lại, Bạc Tuấn Phong xuống xe, nhưng không đưa tay đỡ Mộ Ngọc My mà quay sang nói với Tân Khải Trạch: “Cậu đưa cô ấy đến khách sạn đi”
Lúc này Tân Khải Trạch nghe xong mới hiểu ý đồ của Bạc Tuấn Phong.
Mộ Ngọc My ngồi trong xe nghe anh nói như vậy, không ngờ Bạc Tuấn Phong lại bảo Tân Khải Trạch đưa cô ta đến khách sạn, cô ta còn nghĩ Bạc Tuấn Phong sẽ đưa mình về nhà cơI Cô ta vội vàng giả vờ tỉnh dậy, bịt miệng ngồi dậy, yếu ớt nói: “Anh Tuấn Phong… em buồn nôn…
Cô ta che miệng, bày ra dáng vẻ muốn nôn.
Thấy thế, Bạc Tuấn Phong cũng không thèm nhúc nhích, anh chỉ mở cửa xe, vươn tay ra: “Xuống xe”
Mộ Ngọc My đặt tay vào lòng bàn tay anh, tập tễnh bước ra khỏi xe.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã không suôn sẻ theo ý muốn của cô ta.
Bạc Tuấn Phong dìu cô ta đến một bên bụi cây, cởi áo khoác khoác lên người cô ta, sau đó quay sang nói với Tân Khải Trạch: “Sau khi cô ấy nôn xong thì hãy đưa cô ấy về nhà”
Nói xong, anh cũng không thèm ở lại nữa mà quay người bước vào cửa.
Mộ Ngọc My quay đầu lại, vẻ mặt cô ta khó tin nhìn anh, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, người đàn ông này để cô ở ta đây, vào nhà một mình sao?
Phong thái lịch lãm của anh đâu mất rồi?
Tân Khải Trạch ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Mộ Ngọc My bỗng nhiên trở nên tái nhợt, anh ta cũng coi là một người đã gặp qua vô số người, cuối cùng nhận ra Mộ Ngọc My không phải say thật, rõ ràng là đang giả say!
Mượn cớ say, muốn ôm ấp yêu thương với Bạc gia!
Nhưng Bạc Tuấn Phong là một người đàn ông không hiểu phong tình biết bao!
Những người phụ nữ muốn ôm ấp yêu thương với anh, còn ít sao?
Có bao nhiêu người có thể thành công?
Vì vậy, anh ta nói với Mộ Ngọc My “Cô Mộ, cô còn muốn nôn không?”
Vẻ mặt Mộ Ngọc My khó xử, lúng túng lắc đầu: “Tôi nôn không ra, rất khó chịu…”
“Vậy tôi nhanh chóng đưa cô về nhé! Trên đường đi cô có muốn tôi mua thuốc giải rượu cho cô không?”
Sắc mặt Mộ Ngọc My sa sầm: “Không cần đâu!”
“Vậy thì địa chỉ nhà của cô là…”
Giọng điệu của Mộ Ngọc My đã không còn tốt nữa, có hơi cáu kỉnh, nhưng cô ta không thể không đối mặt với anh ta: “Biệt thự Nặc Lan, tòa nhà số tám, anh chỉ cần đưa tôi tới cửa là được”
Bạc Tuấn Phong không ở đây, giọng điệu của cô ta đã trở nên lưu loát lại.
Tân Khải Trạch nghe vậy càng tin tưởng vào suy đoán trong lòng của mình, vì vậy anh ta nói: “Vậy tôi đưa cô về nhà!”
Anh ta vừa nói vừa muốn bước tới giúp đỡ.
Tuy nhiên, Mộ Ngọc My né người sang một bên, tự đi lên xe.
Nếu Bạc Tuấn Phong không có mặt, cô ta còn cần phải giả vờ làm gì nữa, vì thế cô ta không muốn Tân Khải Trạch chạm vào mình.
Tân Khải Trạch cười thầm, cũng lên xe.
Bạc Tuấn Phong vừa bước vào phòng khách, thấy đèn trong phòng khách sáng lên.
Lúc này Vân Giai Kỳ đang cuộn người trên ghế salon, đắp chăn mỏng, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cô chưa ngủ say, nhanh chóng bị tiếng bước chân của Bạc Tuấn Phong làm cho tỉnh giấc, cô cau mày ngồi dậy nhưng cô nhìn thấy Bạc Tuấn Phong không hề nhìn mình, anh bỏ lên lâu.
Khi anh đi ngang qua cô, có một mùi thơm thoang thoảng..