Tống Hạo Hiên hơi thất vọng nhìn Vân Giai Kỳ: “Em không ở bên Bạc.
Tuấn Phong là không thể được ư?”
“Không phải không ở bên anh ấy là không thể được”
Vân Giai Kỳ không biết mình nên giải thích như thế nào với Tống Hạo Hiên.
Không thích thì làm sao có thể bắt ép được.
Cô hỏi ngược lại Tống Hạo Hiên: “Hôm nay anh tới tìm em là để nói chuyện này sao”
“Bây giờ nhà họ Bạc đang gặp khó khăn, em đừng mập mờ lằng nhằng với Bạc Tuấn Phong nữa.
Nhỡ Bạc Ngạn Thiên hạ quyết tâm phải đối phó với em thì với sức của mình em làm sao đấu lại cả nhà họ Bạc được.
Nhà họ Bạc đã vốn không thể mất Bạc Tuấn Phong rồi, bây giờ Bạc Ngạn Thiên chỉ nói lẫy nhất thời thôi.
Giờ nếu em và anh ta mà tiếp.
tục ở bên nhau thì nhà họ Bạc sẽ không chỉ ngồi xem đâu”
Tống Hạo Hiên nói: “Nhà họ Bạc sẽ không chấp nhận em, nhưng nhà họ Tống thì có thể”
“Nhà họ Tống có thể chấp nhận Mạn Nhi không?” Vân Giai Kỳ đột nhiên hỏi một câu.
Nhất thời, Tống Hạo Hiên không thốt nên lời.
Vân Giai Kỳ bật cười nói: “Nhà họ Tống không thể nào chấp nhận được Mạn Nhi và cũng không thể chấp nhận em”
“Mạn Nhi không phải là con gái em, cô bé và Vân Ngọc Hân là.
“Được rồi”
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ trở nên lạnh lùng.
Cô lạnh lùng nhìn Tống Hạo Hiên, rồi đột nhiên tức giận nói: “Rốt cuộc mấy người còn muốn cường điệu với em bao nhiêu lần nữa? Em đã nuôi con gái của Vân Ngọc Hân năm năm rồi, dù Mạn Nhi không phải là con ruột của em thì cũng không thể xóa bỏ vị trí của con bé ở trong lòng em được!”
“Anh biết nói vậy là quá mức tàn nhãn, nhưng bây giờ Mạn Nhi cũng đâu nhận em, Giai Kỳ…”
Vân Giai Kỳ chợt đẩy Tống Hạo Hiên ra.
Kỳ chết lặng ấn nút đi xuống tầng dưới, sau đó cô bước vào thang máy.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại mà Tống Hạo Hiên không đuổi theo cô.
Cô về khách sạn một mình.
Cô bước vào ngồi ở sảnh phòng khách của khách sạn một một lúc lâu rồi mới đi về, nhưng lúc chuẩn bị về thì chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, là Bạc Tuấn Phong gọi điện thoại tới.
Vân Giai Kỳ do dự không biết nên bắt máy hay không.
Cô nhìn bóng đêm bên ngoài khách sạn rồi bỗng nhiên ấn nút nghe điện thoại.
“Alo?”
“Vẫn chưa ngủ à?”
“Tôi…
Vân Giai Kỳ lúng túng trong chốc lát, rồi cô nói: “Ừ, còn chưa ngủ”
Cô gần như là nói dối không thèm nghĩ ngợi.
Vì cô không muốn Bạc Tuấn Phong biết cô đi gặp Tống Hạo Hiên.
Bằng không, với cái tính chiếm hữu của người đàn ông này thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Với lại bây giờ cô không có tâm trạng đi giải thích dài dòng với anh.
Vân Giai Kỳ không muốn nói dối, không muốn lừa dối anh, nhưng tính cố chấp của người đàn ông này đúng là khiến người khác khiếp sợ..