Tân Khải Trạch lại nói: “Vậy cứ dựa theo quy định làm việc của Thiên Ngạo xử lý.
Nếu nhân viên của Thiên Ngạo nghỉ làm năm ngày thì sẽ bị sa thải” Nói xong vẻ mặt Tân Khải Trạch không chút thay đổi nhẹ nhàng đẩy tay Bạc Minh Lâm ra sau đó quay đầu rời đi.
Bạc Minh Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ta nhìn bóng dáng Tân Khải Trạch nghênh ngang rời đẩu cũng không quay lại: “Rầm”
một tiếng đóng cửa lại.
Cơ thịt trên mặt anh ta giật giật, ánh mắt chợt hung ác.
Anh ta đột nhiên xoay người nhìn thoáng qua đơn xin từ chức trên bàn sau đó cầm lấy hung hăng xé thành mảnh nhỏ.
Chuyện Bạc Tuấn Phong bị tạm thời bị cách chức quả thật Thiên Ngạo không hề để lộ ra một chút tin tức nào.
Dù cho hội cổ đông đã hỗn loạn trong nội bộ nhưng người bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì.
Sáng sớm sau khi tỉnh dậy Vân Giai Kỳ đã chú ý tin tức nhưng cũng không có bất cứ tiếng gió gì.
Lão cáo già Bạc Ngạn Thiên này chắc là lo lắng tin tức bị lộ ra sẽ ảnh hưởng đến Thiên Ngạo đây.
Vân Giai Kỳ chuyển một ít hành lý vào trong khu biệt thự Long Thần.
Nếu Bạc Tuấn Phong muốn cô ở lại thì được ở miễn phí sao lại không ở chứ.
Cô đã suy nghĩ rồi.
Mạn Nhi không ở bên cạnh cô, nếu trở về phủ Nguyệt Mặc không tránh khỏi có chút trống trải.
Không có Mạn Nhi thì ở đâu cũng vậy cả.
Buổi sáng tỉnh lại cô liền dọn dẹp lại phòng một chút, sau đó đi siêu thị mua thức ăn.
Chỗ này trống rỗng không có gì lại không có người hầu giúp việc, thậm chí còn chưa kịp mời nhân viên quét dọn.
Chiều đến Vân Giai Kỳ gọi điện cho công ty vệ sinh thuê bốn người dọn vệ sinh và ba người làm vườn.
Không có ai nấu cơm cô đành phải chính mình ra tay cơm no áo ấm.
Vừa rồi Vân Giai Kỳ đã mua một đống nguyên liệu nấu ăn về, cô vừa bước vào trong phòng bếp đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trong phòng bếp thế mà đã lắp đặt đầy đủ thiết bị rồi.
Các loại bếp đun, máy rửa bát, máy hút khói, lò nướng… tất cả đều có hết.
Nhưng không có nồi nấu cũng không có dao dĩa.
Chỗ này toàn bộ đồ đều mới tinh căn bản chưa từng có người sử dụng.
Thế cho nên thình lình vào ở thứ gì cũng thiếu.
Xem ra cơm trưa vẫn phải giải quyết bằng cách khác rồi.
Bạc Tuấn Phong ngủ thẳng đến giữa trưa mới đi xuống lầu.
Vân Giai Kỳ đang đứng trong phòng ăn buồn bực thì nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau.
Cô xoay người liên thấy Bạc Tuấn Phong đang tựa vào.
bên cạnh quầy bar phòng ăn nhìn cô.
Anh cũng không mang hành lý gì đến đây, trên người vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua khi rời khỏi nhà họ Bạc nhưng không đeo cà-vạt, cổ áo hơi mở xương quai xanh trắng nõn hơi lộ ra.
Anh đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm để lên vai cô, giọng nói hơi khàn khàn vừa tỉnh dậy.
“Đang làm gì thế?” Anh vừa mở miệng liền ngửi thấy được mùi bạc hà vô cùng nồng.
Vân Giai Kỳ nói: “Anh dùng nước súc miệng của tôi hả?”
“Ừm”
Anh rời khỏi nhà họ Bạc chỉ đem theo một chiếc đồng hồ, ngoài cái đó thì cũng không mang theo thứ gì.
Hôm qua đã quá muộn nên rất nhiều đồ dùng còn chưa kịp mua.
Vân Giai Kỳ hỏi: “Sao anh ngủ đến giờ mới dậy thế?”
Lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra người đàn ông này cũng sẽ ngủ nướng.
Bình thường anh luôn đi sớm về trễ, từ rất sớm đã đến công ty nhưng phải tối muộn mới trở về.
Hiện giờ cô mới phát hiện người đàn ông này cũng có tài ngủ nướng.
Bạc Tuấn Phong đáp: “Dậy một lần rồi”
Bảy giờ sáng đồng hồ sinh học của anh đúng giờ gọi anh dậy nhưng vì không cần phải đến công ty nên anh lại ngủ thêm giấc nữa.
Bạc Tuấn Phong nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn trong tay cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Em muốn làm cơm à?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi tính sai rồi.
Vốn tôi tưởng đồ ở đây đầy đủ hết nhưng mua thức ăn về mới phát hiện không có nồi cũng không có dụng cụ.
Ngay cả gia vị cũng không đầy đủ.
Cái gì cũng thiếu.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh đói bụng rồi “
“Vậy anh ngồi xuống trước đi” Vân Giai Kỳ chỉ về phía quầy ba..