Vân Giai Kỳ quay người, vô tình trông thấy hai đứa trẻ ở đình nghỉ mát.
Bạc Vũ Minh nắm tay Mạn Nhi, cậu nhận ra khi Vân Giai Kỳ trông thấy họ đã thay đổi sắc mặt.
Vân Giai Kỳ chỉ ngẩn người một lát rồi vội vàng đi đến: “Mạn Nhi..”
Thấy cô đến gần, Mạn Nhi sợ hãi lùi người lại, trốn sau lưng Bạc Vũ Minh.
Bạc Vũ Minh giơ tay ra chắn cho em gái, ánh mắt hiện rõ sự cảnh giác, như thể cảnh cáo Vân Giai Kỳ chớ lại gần.
“Bố? Sao người phụ nữ này lại ở đây?”
Cha con lâu ngày không gặp mà Vũ Minh như biến thành người khác, thậm chí còn lạnh nhạt hơn ngày trước, như thể ngăn không cho ai lại gần.
Mạn Nhi sợ hãi nói: “Anh ơi, em sợ lắm.
Liệu người phụ nữ xấu xa ấy có muốn bắt em đi nữa không?”
Cô thắn thờ lê bước về phòng.
Ngoài cửa truyền đến giọng của quản gia.
“Cậu Bạc có gì dặn dò ạ?”
“Mời bác sĩ tư nhân đến đây”
“Vâng”
Bạc Tuấn Phong đi vào phòng, thấy Vân Giai Kỳ đang cúi đầu ngồi trên ghế ở cuối giường, dưới mũ cưỡi ngựa là đôi mắt ảm đạm, thất thần.
Anh vừa đến gần, cô đã rụt vai lại.
Bạc Tuấn Phong nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Em cởi đồ ra đi”
“Không”
“Ngoan, nghe lời đi”
“Tôi không muốn”
Vân Giai Kỳ chẳng hề nhúc nhích, vết thương trên người có là gì.
‘Vết thương ngã xuống từ lưng ngựa không khiến cô đau bằng vài chữ “người phụ nữ xấu xa” của Mạn Nhi.
Bác sĩ tư đến rất nhanh, quan gia biết Vân Giai Kỳ bị ngã ngựa nên đã mời bác sĩ nữ đến.
“Cô Vân, cô thay quần áo rồi ra đây đi, tôi kiểm tra vết thương cho cô”
“Không cần”
“Cô Vân..”
“Tôi nói là không cần”
Vân Giai Kỳ nói xong thì co gối ngồi vào góc của băng ghế, vùi mặt vào khuỷu tay.
Bác sĩ cũng không biết làm thế nào.
Vân Giai Kỳ không muốn thay đồ cho bác sĩ kiểm tra, cô cảm thấy mình vẫn cầm cự được.
“Để hòm thuốc lại, các người ra ngoài đi”
“Ra ngoài” Bạc Tuấn Phong ra lệnh.
Nghe vậy, một đám người mới ra khỏi phòng, không quên đặt hòm thuốc lại..