Lời này còn có hàm nghĩa khác.
Ý Vân Giai Kỳ là Bạc Thúy Quỳnh vốn không phải là cô chủ chính thống nhà họ Bạc mà chỉ là con gái nuôi mà thôi, nếu xét về huyết thống thì cô ta không xứng với cái danh người nhà họ Bạc.
Cho dù tỉ mỉ chăm chút cho lớp trang điểm bên ngoài đến đâu cũng không che giấu được sự thối nát bên trong.
Cung Bắc lại còn bồi thêm: “Mẹ giỏi thế này dĩ nhiên sẽ bị người ta ghen ty mẹ đừng tức giận nhé.”
“Nào, mẹ đưa con đi cưỡi ngựa.”
“Vân Giai Kỳ, nếu cô làm Cung Bắc thì ai gánh được trách nhiệm?”
Bạc Thúy Quỳnh vẫn không cam lòng, cố tình hỏi.
Vân Giai Kỳ đáp lời: “Tôi đã dám đưa nó đi cưỡi thì khắc dám gánh trách nhiệm.”
Bạc Thúy Quỳnh trầm giọng: “Lời này là cô nói đấy nhé, nhớ cho kĩ vào”
Vân Giai Kỳ không quan tâm đến cô ta nữa, cô bế Cung Bắc rồi leo lên lưng Chiến Đình.
Ban đầu Cung Bắc còn hơi căng thẳng nhưng không ngờ Chiến Đình thực sự đã được Vân Giai Kỳ thuần phục, nó ngoan ngoãn đến bất ngờ.
“Nó nghe lời lắm”
“Đi thôi nào”
Vân Giai Kỳ ôm chắc Cung Bắc, thúc Chiến Đình phi nước đại trong trại ngựa.
Chiến Đình càng phóng càng hăng, nó bị bó chân trong chuồng đã lâu, nay có người thuần phục được thì rất phấn khích.
Bờm ngựa tung bay trong cơn gió mạnh.
Vân Giai Kỳ ôm Cung Bắc, thỏa thích thể hiện sự mạnh mẽ trong trại ngựa.
Bạc Vũ Minh đứng nhìn từ xa, bỗng nhiên thấy trong lòng hơi khó chịu.
Bố cũng không dám cho cậu cưỡi Chiến Đình, khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc cùng cưỡi nó, cậu bỗng nhiên thấy hơi ghen ty, không khỏi bước đến gần hơn.
Là hâm mộ, cậu thừa nhận mình có phần hâm mộ Cung Bắc.
Trong chuồng ngựa, Bạc Thúy Quỳnh trợn trừng mắt liếc Vân Giai Kỳ, càng nghĩ càng tức.
Bạc Tiêu Dương cũng cưỡi vài vòng quan trại.
Lúc cậu ta xuống ngựa, quản gia đi đến nói: “Cậu Tiêu Dương, ông Bạc và bà Cung đã đến rồi”
“Tôi biết rồi”
Bạc Tiêu Dương quay sang nói với Bạc Thúy Quỳnh: “Em cứ ở đây, anh đi rồi về ngay”
Nói xong, cậu ta đi ngay.
Bạc Tiêu Dương vừa đi, Bạc Thúy Quỳnh đột nhiên gọi người huấn luyện ngựa đến bảo: “Dắt con ngựa kia ra đây cho tôi”
“Vâng”
Cô ta không thể giương mắt nhìn Vân Giai Kỳ đắc ý như thế được.
Cô ta nghĩ Chiến Đình dễ thuần phục vậy sao?
Chiến Đình đang trong mùa sinh sản, ngựa đực trong thời kỳ này rất dễ mất khống chế trước ngựa cái.
Con ngựa Eliza kia của cô ta chính là ngựa cái, Eliza nhanh chóng được dắt tới.
Lúc Chiến Đình chạy qua Eliza, Vân Giai Kỳ cảm thấy nó có điều bất ổn.
Nó đột nhiên trở nên nóng nảy hơn hẳn.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc, cô níu mạnh dây cương nhưng Chiến Đình đột nhiên hí mạnh rồi lao thẳng về phía hàng rào.
Chiến Đình mất khống chế rồi!
Vân Giai Kỳ bị dọa đến mức trắng bệch nhưng không hề kêu lên tiếng nào.
Càng là lúc nguy hiểm thì cô càng phải tỉnh táo.
Bởi cô biết, hoảng sợ cũng vô ích, nhất định phải nghĩ được cách ứng phó.
“Chiến Đình, bình tĩnh lại nào”.