Bạc Thúy Quỳnh nói: “Sao anh lại lườm em như thế? Em chỉ nghĩ về vấn đề an toàn thôi, Chiến Đình dữ dän đến anh cũng không thuần phục được, cô ta cứ nhất quyết đòi cưỡi nhỡ có chuyện gì thì sao? Cô ta ngã thì thôi, nếu liên lụy đến bé Bắc ngã theo thì chúng ta biết ăn nói với nhà họ Cung thế nào?”
Cô ta ngừng một lát rồi chỉ về một ngựa thấp hơn: “Cô có thể cưỡi con này này”
Vân Giai Kỳ nhìn theo hướng cô ta chỉ, trông thấy một con ngựa vừa thấp vừa bé thì mặt sầm lại: “Con này sao?”
“Nó hiền, cưỡi thế nào cũng được”
Bạc Thúy Quỳnh tiến lại hỏi Cung Bắc: “Bé Bắc, cháu cưỡi con này nhé?”
Cung Bắc tỏ ra bất ngờ: “Có phải cô Thúy Quỳnh không ạ?”
Bạc Thúy Quỳnh nhướn mày: “Giờ cháu mới nhận ra à?”
“Cháu xin lỗi, hôm nay cô trang điểm đậm quá nên cháu không nhận ra”
Cung Bắc không thích Bạc Thúy Quỳnh.
Lúc trước gặp cô ta, Cung Bắc còn tỏ ra lễ phép nhưng hôm nay.
thấy Bạc Thúy Quỳnh châm chọc Vân Giai Kỳ thì cậu bé rất sốt ruột, cũng chẳng nể nang ai nữa.
Bạc Thúy Quỳnh nén giận: “Cô trang điểm không đẹp tr?”
Cung Bắc nói kháy: “Cháu thấy mặt mộc đẹp hơn ạ”
Bạc Thúy Quỳnh tức điên, suýt nữa định tát Cung Bắc, cô sâm mặt bế Cung Bắc đặt lên con ngựa thấp bé kia.
Cung Bắc buồn bã, ủ rũ còn con ngựa kia cũng không khá hơn là bao.
Nó đang thảnh thơi ăn cỏ, quai hàm vẫn còn đang nhai nuốt thì tự nhiên trên lưng phải gánh thêm một người, nó cũng lười lắm chứ.
Cung Bắc kẹp chân vào bụng ngựa mà nó cũng không chạy, chỉ bày ra vẻ không vui rồi bước bước mấy cái, vừa đi vừa nghỉ, miệng vẫn nhai cỏ ráu ráu như thể chẳng quan tâm có người trên lưng hay không.
Cung Bắc bị con ngựa lười này chọc cười, Bạc Thúy Quỳnh vứt cho cậu con ngựa gì thế này.
Chắc là nó vẫn chưa trưởng thành, hãng còn tham ăn lắm.
Con ngựa thấp bé cũng trợn mắt lên.
Vân Giai Kỳ nói: “Bé Bắc này, con ngựa này có gì vui đâu.
Để mẹ dẫn con đi cưỡi Chiến Đình nhé.”
Chiến Đình chẳng đoái hoài gì đến cô, Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve bờm nó, nhìn thái độ của nó là cô biết con ngựa này rất mạnh mẽ và hung hãn.
Những con ngựa hiền hòa có thể cho bất kỳ ai cưỡi nhưng những con ngựa dữ lại cần được chinh phục, phải làm nó hiểu cô mạnh hơn nó thì nó mới hoàn toàn thuần phục trước cô.
Vân Giai Kỳ nắm chắc dây cương, ghì một chân lại rồi dùng tư thế chính xác nhảy lên yên ngựa, ngồi vững vàng.
Chiến Đình bất an nên liên tục đạp vó, rõ ràng rất chống cự.
Bạc Tiêu Dương thấy bộ dáng Chiến Đình là biết nó bắt đầu nối giận, cậu ta lạnh cả sống lưng.
“Vân Giai Kỳ..”.