Sắc mặt anh thay đổi.
Vân Giai Kỳ nhìn sắc mặt anh, đã đoán được ai gọi điện thoại đến, cô ngồi xuống giường: “Là Lâm Thanh Thủy gọi điện tới sao?”
Bạc Tuấn Phong không xoay người nhìn cô.
“Không cần phải che che lấp lấp, cô vợ nhỏ gọi điện tới, sao lại không nghe máy chứ?”
Vân Giai Kỳ cũng chưa ý thức được lời này của cô chua thế nào.
Bạc Tuấn Phong cũng không che dấu, chỉ là điện thoại thôi, cũng không phải nói trực tiếp với cô.
Vì thế, anh lấy điện thoại ra, nghe máy.
“Alo”
“Tuấn Phong, anh nghỉ ngơi chưa…”
Phía bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Thanh Thủy: “Em không quấy rầy đến anh chứ?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Có chuyện gì?”
“Là như vậy, hôm đó anh đưa em đến bệnh viện, sau đó hình như di động của em..”
Lâm Thanh Thủy thử thăm dò: “Anh… Nếu tiện thì anh có thể đem đến đây cho em không, bây giờ em đang có chuyện gấp muốn dùng.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Để tôi bảo Tân Khải Trạch mang đến cho cô.”
Nói xong, anh định cúp điện thoại đi.
Lâm Thanh Thủy khẩn trương: “Anh mang đến đây cho em được không? Em cũng có chuyện muốn nói với anh”.
Tìm truyện hay tại ++ T rùmTruyện.o rg ++
Bạc Tuấn Phong nói “Anh đã ngủ chưa?”
Vân Giai Kỳ càng nghe càng nhíu mày.
Cô nói: “Người ta muốn anh tự mình đi đưa cơ, không phải rõ ràng rồi sao? Người ta muốn anh đến ở cùng anh còn chưa đến sao?”
“Bây giờ tôi không rảnh”
Phía bên kia điện thoại, Lâm Thanh Thủy cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của Vân Giai Kỳ, khẩn trương nói: “Anh… Anh đang ở một chỗ với cô ta sao?”
“ừ”
“Anh đang ở đâu thế?”
Rõ ràng cô ta chỉ là thư ký của anh, nhưng lại có thái độ xem xét từng hành động của anh, giống như có quan hệ thân mật với anh vậy.
Bạc Tuấn Phong thẳng thắn trả lời: “Tôi ở nhà”
Lâm Thanh Thủy ở phía bên kia trâm mặc.
Bạc Tuấn Phong nắm di động xoay người, nhìn Vân Giai Kỳ, thấy cô dựa vào đầu giường, thấy ánh mắt anh đảo đến, hai người nhìn nhau rồi cô cì “Cô có gì muốn nói thì nói đi, chuyện gì quan trọng ấy”
Bạc Tuấn Phong nâng cổ tay, nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, anh nói: “Tôi cúp máy đây”
Nói xong anh cúp điện thoại.
Vân Giai Kỳ nghe thấy anh muốn cúp điện thoại, trái tim đập bùm bụp một cái, đang chuẩn bị chui vào trong chăn thì thấy anh đã tiến đến bên giường.
“Mặc quần áo vào đi”
Khóe môi Vân Giai Kỳ run rẩy: “Để làm gì?”
“Đi cùng anh đi.”
“Anh điên rồi sao? Anh đi gặp Lâm Thanh Thủy, tôi đi cùng làm gì?”
“Tự em mặc hay để anh giúp em mặc?” Anh hỏi lại.
Thấy cô vẫn không cử động như cũ, Bạc Tuấn Phong đi đến bên cạnh tủ quần áo, mang quần áo mới của cô ra định mặc đồ cho cô.
Vân Giai Kỳ trợn tròn mắt, cô há miệng, trợn tròn mắt: “Bạc Tuấn Phong, tôi nói rồi, tôi không đi”
“Em muốn đi.” Miễn cho cô suy nghĩ miên man.
“Vì sao chứ?”.